Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại SAU TRÙNG SINH CHÚNG TA ĐỪNG GẶP LẠI NHAU NỮA Chương 4 SAU TRÙNG SINH CHÚNG TA ĐỪNG GẶP LẠI NHAU NỮA

Chương 4 SAU TRÙNG SINH CHÚNG TA ĐỪNG GẶP LẠI NHAU NỮA

11:24 sáng – 27/11/2024

9

“Vậy sau đó các ngươi hòa ly sao?” Bùi Tiềm ở đối diện hỏi ta.

Ta theo phản xạ đáp: “Không, lúc đó…”

Nói đến đây, ta cau mày, trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi nói gì mà các ngươi! Ta đang kể chuyện của người khác cho ngươi nghe, không phải chuyện ta và Tống Thanh Mặc.”

Bùi Tiềm cười cười, kiên nhẫn nói: “Là ta nghe nhầm.”

“Khách quan, mì của ngài tới rồi!”

Chủ quán mang lên hai bát mì hoành thánh nóng hổi, cắt ngang cuộc đối thoại giữa ta và Bùi Tiềm.

Tối nay ta thật sự nghẹn đến khó chịu, liền lấy chuyện kiếp trước của ta và Tống Thanh Mặc, kể như một câu chuyện trong thoại bản cho Bùi Tiềm nghe.

Nói xong, lòng ta thoải mái hơn nhiều.

Ta hỏi Bùi Tiềm: “Nếu ngươi là cô nương trong câu chuyện ấy, mẫu thân và muội muội bỏ rơi ngươi, ngươi có hận bọn họ không?”

Bùi Tiềm đáp: “Ta từng đích thân lên kế hoạch giết chết dưỡng mẫu của mình, cùng một người đệ đệ, vì bọn họ từng lừa dối ta, làm tổn thương ta. Nên cái hận nhỏ nhoi của cô nương đó, chẳng đáng là gì.”

Hắn nói xong, lại cười: “Ta đùa thôi, nhìn biểu cảm của ngươi kìa.”

Ta cúi đầu nhìn bát hoành thánh, nghĩ bụng, biểu cảm của ngươi lại chẳng giống đang đùa chút nào.

Cảm giác tên đồng minh Bùi Tiềm này, thật sự rất nguy hiểm.

Nhưng hiện giờ cũng chẳng còn cách nào khác.

Ta dẫn tên không ra gì này đi, coi như đã hoàn toàn đoạn tuyệt với Tống Thanh Mặc.

Trước khi rời đi, Tống Thanh Mặc còn dội cho ta một gáo nước lạnh.

Hắn ta nói sẽ giúp Giang Lãnh Nguyệt trở thành Ninh Vương phi, để ta chết tâm.

Hừ, tên bạch nhãn lang đáng chết, ta nhất định khiến ngươi công dã tràng!

Ở Kinh Thành ta không có ai giúp đỡ, Bùi Tiềm đích thân hứa với ta, sẽ giúp ta tranh đoạt ngôi vị Ninh Vương phi.

Ta nhớ rõ ràng, trong những câu hỏi của Ninh Vương, có một đề là phải chọn sở thích của Ninh Vương.

Ví dụ: Ninh Vương ngủ thích nằm nghiêng trái hay nghiêng phải.

Ninh Vương ăn cơm thích ăn rau trước hay ăn thịt trước.

Những câu hỏi kỳ quái như thế, đã loại bỏ rất nhiều ứng viên không có quan hệ thân thích.

Có Bùi Tiềm làm nội ứng, cơ hội thắng của ta tăng lên không ít.

“Này, ngươi nói Ninh Vương đặt ra mấy câu hỏi lung tung như vậy, hắn ta thật sự muốn tìm Vương phi sao?” Ta nhất thời có chút u sầu nói,

“Hắn ta liệu có phải thân mang bệnh tật, dung mạo như Chung Quỳ, nên những tiểu thư khuê các trong Kinh Thành biết gốc biết rễ đều không muốn gả cho hắn ta, mới dùng cách hóc búa này để tuyển Vương phi?”

10

Bất kể Ninh Vương rốt cuộc thế người nào, ta đã quyết tâm đánh bại Giang Lãnh Nguyệt.

Khi ta biết Giang Lãnh Nguyệt đóng cửa miệt mài luyện cầm kỳ thư họa, ta cũng dốc hết sức mình.

Ta mỗi ngày đều dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, nhờ Bùi Tiềm dạy ta đọc sách viết chữ.

“Viết chữ không phải cầm dao, ngươi thả lỏng chút.” Bùi Tiềm đứng phía sau ta, thở dài, cúi người xuống nắm lấy cổ tay ta,

“Như vậy, mềm mại hơn một chút, vận bút mới trơn tru.”

Ta thuận theo lực của hắn, từng nét từng nét viết ra một chữ “Tiềm”.

Viết xong, ta nhìn đi nhìn lại, cảm thấy rất hài lòng.

Tháng này, ta tiến bộ rất nhanh, ít nhất khi vào phủ Ninh Vương làm bài, phần viết chữ chắc chắn có thể qua được.

Bùi Tiềm ngồi trên ghế, dáng vẻ nhàn nhã nói: “Ngươi cố sức muốn làm Vương phi, lại khiến ta mệt đến không chịu nổi.”

Ta nghe vậy, liền cười hì hì, lập tức đứng sau lưng hắn, giúp hắn bóp vai.

Dạo gần đây, công lao của Bùi Tiềm không hề nhỏ!

Trước đây khi ta thấy mấy chữ kia liền cảm thấy buồn ngủ.

Nhưng Bùi Tiềm tách từng chữ dạy ta, còn lồng ghép vào đồng dao, sách tranh, khiến ta cảm thấy học rất dễ dàng.

Ta hứa hẹn, dụ dỗ đủ điều với hắn: “Bây giờ ngươi bị thương, không làm thị vệ trong vương phủ được nữa. Sau này ta làm Vương phi, sẽ điều ngươi về bên cạnh ta, ngày ngày hưởng phúc.”

Dạo trước, Bùi Tiềm về phủ Ninh Vương giúp ta dò la tin tức, quay lại nói với ta rằng, lần trước hắn bị thương nặng, vương phủ không cần hắn làm thị vệ nữa.

Thân thể hắn chưa hồi phục, sau này cũng không làm nổi những công việc cần sức lực.

Hiện tại ta và hắn đều như châu chấu cùng một sợi dây, vinh cùng vinh, tổn cùng tổn.

Bùi Tiềm nghe vậy, lười biếng cười nói: “Vậy ta xin cảm ơn Vương phi nương nương trước.”

Kỹ năng xoa bóp của ta được luyện từ khi phụ thân nằm liệt trên giường.

Xoa bóp cho Bùi Tiềm một lúc, hắn vậy mà ngồi trên trường kỷ ngủ thiếp đi.

Ta lặng lẽ đắp chăn cho hắn, rồi ra ngoài mua thuốc.

Mấy hôm trước hắn đột nhiên ngất xỉu, làm ta sợ hãi không thôi.

Đại phu tới khám, nói thân thể hắn yếu ớt, cần được bồi bổ.

Đến hiệu thuốc hỏi, mới biết một số loại thuốc đã tăng giá.

Ta nhìn túi bạc, thấy không đủ.

Dạo gần đây nào là thuê nhà, mua sắm đồ, lại còn chữa bệnh cho Bùi Tiềm.

Bạc chỉ chi ra mà không có vào, đã cạn từ lâu rồi.

Ta sờ sợi dây đeo chiếc răng sói trên cổ, nghĩ ngợi một lúc, liền quay đi đem cầm.

Bùi Tiềm đối xử với ta tốt như vậy, đêm khuya không ngủ cũng giúp ta đọc sách học chữ, ta không thể trơ mắt nhìn hắn không có thuốc chữa bệnh được.

Mua thuốc xong trở về, ta liền thấy Bùi Tiềm mặt mày tái nhợt, ngã trên đất!

Hơi thở hắn yếu ớt, toàn thân lạnh như băng, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Ta sợ đến mức đầu óc ong ong.

“Nếu Bùi công tử khí hư lạnh người ngất xỉu, Lý cô nương cũng đừng hoảng, đó là do khí huyết đình trệ. Ngươi đun một thùng nước nóng, thả những loại dược này vào. để Bùi công tử ngâm chừng một khắc, hắn sẽ dần hồi phục.”

Ta nhớ lại lời đại phu, cố gắng trấn tĩnh.

Đúng rồi, nước nóng!

Từ khi biết Bùi Tiềm có bệnh này, trong nhà lúc nào cũng chuẩn bị sẵn nước nóng. Ta còn đặc biệt tiêu tốn không ít bạc để mua cho hắn một chiếc bồn tắm.

Lúc mua những thứ này, ta còn cười nhạo hắn thân phận thị vệ, lại mang bệnh của Vương gia.

Hắn còn tự giễu, nói không chừng một ngày nào đó sẽ chết.

Bùi Tiềm, ngươi ngàn vạn lần không được chết! Ta còn chưa làm Vương phi đâu!

Ta ôm hắn đặt vào bồn tắm.

Nhưng hắn bất tỉnh, thân thể trượt vào trong nước.

Ta không còn cách nào, đành phải bước một chân vào bồn, ôm hắn ngâm cùng.

Nước nóng bốc hơi, ta bị hấp hơi đến toàn thân nóng bức.

Trên người Bùi Tiềm, dần dần cũng ấm lại.

“Bùi Tiềm, nếu ngươi còn không tỉnh, ta sẽ bị nóng chết ở đây mất.”

Ta sắp ngất rồi!

Thật sự không còn cách nào khác, ta cởi áo khoác  vứt ra ngoài.

Không biết bao lâu sau, ta vậy mà ngâm đến chảy cả máu mũi!

Đầu óc choáng váng, cơ thể nóng bức đến không chịu được.

Trái với thân thể mát lạnh của Bùi Tiềm, dựa vào hắn khiến ta thấy rất dễ chịu.

Hắn gối lên vai ta, ta không nhịn được nhìn hắn thật kỹ.

Ồ, sao đột nhiên lại thấy Bùi Tiềm đẹp trai thật nhỉ?

Da trắng, môi đỏ, lông mày thanh tú.

Ừm…

Đôi môi này, nhìn qua thật ngon miệng.

Ta bất giác áp sát tới, cắn một cái.

Trong lúc ta mơ màng, không chú ý Bùi Tiềm đã mở mắt.

11

Ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào tường, mãi không dám trở mình.

Đã quá trưa rồi, chết tiệt, sao Bùi Tiềm còn chưa tỉnh dậy!

Đêm qua thật sự loạn hết cả lên!

Ta cũng không biết trúng tà gì, vậy mà chủ động hôn Bùi Tiềm.

Chẳng lẽ trong dược liệu tắm cho Bùi Tiềm, có gì kỳ quái sao?

Bùi Tiềm lại càng mất hết lý trí, ép ta lên bồn tắm, cắn lấy cổ ta.

Sau đó mọi chuyện diễn ra vượt ngoài kiểm soát.

Ta chỉ mơ màng nhớ rằng, nước trong bồn tắm văng khắp sàn.

Ta sau làm sao lên được giường, ta không tài nào nhớ nổi.

Ta lo lắng sờ bụng mình, chắc là không có đâu nhỉ?

Kiếp trước ta đã có kinh nghiệm, nếu thực sự xảy ra chuyện đó, sẽ không như thế này đâu.

Nhưng mà, cũng không chắc.

Thân thể của Bùi Tiềm, nói không chừng căn bản chẳng gượng dậy nổi.

Ta đang suy nghĩ lung tung thì Bùi Tiềm trở mình, đặt tay lên người ta.

Không nghĩ nữa! chuyện lớn quan trọng hơn!

Ta lặng lẽ đẩy hắn ra, vượt qua hắn rồi rời khỏi giường.

Sửa soạn xong, bước ra ngoài thì thấy Tống Thanh Mặc đang đứng đợi trước cửa.

Hắn ta thấy ta, ánh mắt dừng lại ở cổ ta, hơi sững người.

“Sao? Ngươi muốn cùng ta tới phủ Ninh Vương?” Ta tự tin nói: “Có câu nói rất hay, kẻ sĩ ba ngày không gặp thì phải nhìn nhau mà ngắm! Tống Thanh Mặc, nay đã khác xưa, ta bây giờ biết chữ, hiểu nghĩa, lợi hại lắm rồi.”

Lông mi của Tống Thanh Mặc khẽ run, hắn ta cắn chặt môi, không biết đang nhẫn nhịn điều gì.

Đúng lúc này, Bùi Tiềm bước ra.

Hai người họ đối diện nhau, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng lạ thường.

Tống Thanh Mặc đột nhiên tung một cú đấm, đánh Bùi Tiềm ngã xuống đất.

“Ngươi phát điên cái gì vậy!” Ta đẩy Tống Thanh Mặc ra, cảnh giác nhìn hắn ta: “Nếu còn động thủ, đừng trách ta không khách khí.”

Tống Thanh Mặc bị ta đẩy ngã xuống đất, lòng bàn tay bị trầy xước.

Ta đỡ Bùi Tiềm dậy, thấy khóe miệng hắn rướm máu.

Ta tức giận nói: “Tống Thanh Mặc, dù ngươi sợ ta thắng được Giang Lãnh Nguyệt, cũng không cần ức hiếp người như vậy chứ?”

“Nàng vì một kẻ không liên quan mà đẩy ta?” Tống Thanh Mặc đau khổ nói: “Sơn Sơn, nàng và hắn…”

Ta chột dạ, lớn tiếng ngắt lời hắn ta: “Ta và hắn không có gì cả! Ta muốn làm Vương phi, ngươi đừng nói bậy.”

Bùi Tiềm liếc nhìn ta, nụ cười trên mặt đột nhiên phai nhạt.

Tống Thanh Mặc thì ngược lại, hắn ta cười, nói: “Sơn Sơn, chúng ta cược một ván. Nếu nàng có thể thắng được Giang Lãnh Nguyệt, ta chúc nàng hạnh phúc. Nếu nàng thua, hãy cho ta một cơ hội, được không?”

Ta không muốn cược với hắn ta.

Bởi vì hắn ta cũng đã trùng sinh, hắn ta biết đề thi.

Nhưng Bùi Tiềm lại nói: “Sơn Sơn, cược với hắn đi.”