4
Tống Thanh Mặc thuê một căn nhà hai gian ở Kinh Thành.
Chúng ta từng sống những ngày ngọt ngào trong căn nhà ấy.
Nhưng sau đó con đường làm quan của hắn ta càng thuận lợi, số lần chúng ta cãi nhau càng nhiều.
Cuối cùng hắn ta còn muốn bỏ ta để cưới người khác.
Nhớ lại kiếp trước, ta tức đến đau cả ngực.
Thôi, thôi, không nghĩ nữa.
Tức chết mình thì không đáng.
Kiếp này, ta nhất định phải sống tốt hơn tên chó chết Tống Thanh Mặc.
Chỉ cần nghĩ đến tương lai hắn ta quỳ trước mặt ta, khóc lóc hối hận vì đã bỏ lỡ ta, ta liền muốn bật cười.
Hừ hừ, ta, Lý Sơn Sơn, sắp phát đạt rồi.
Ta dẫn tên không ra gì đến gõ cửa.
Tống Thanh Mặc ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Sơn Sơn, cuối cùng nàng cũng tới rồi!”
Ta lười khách sáo với hắn ta, liền nói rõ mục đích.
Tống Thanh Mặc không tin nổi mà hỏi: “Nàng đang nói linh tinh gì vậy, hắn là vị hôn phu của nàng, thế ta là gì?”
Ta hùng hồn đáp: “Các ngươi đều là! Đều trong thời gian thử thách!”
Tống Thanh Mặc ngớ người không nói gì.
Hắn ta rõ ràng không vui, thậm chí còn muốn đuổi tên không ra gì đi.
Tên không ra gì còn chưa bị ta huấn luyện ngoan ngoãn, làm sao ta có thể để hắn chạy thoát được?
Nhìn thấy Tống Thanh Mặc trừng mắt nhìn tên kia, ta tức không chịu nổi.
Ngày trước ngươi liếc mắt đưa tình với Giang Lãnh Nguyệt, ta còn mắt nhắm mắt mở.
Giờ ta chỉ nhờ ngươi nuôi một nam nhân, ngươi đã phát cáu.
Ta chống nạnh, giận dữ quát: “Tống Thanh Mặc, ngươi nợ ta một đống bạc, giúp ta nuôi một nam nhân thì sao!”
5
Ta nói với Tống Thanh Mặc, ta đã đăng ký tham gia tuyển chọn Ninh Vương phi, nhờ hắn ta giúp ta một tay.
Tống Thanh Mặc vừa nghe ta muốn làm Ninh Vương phi, liền giận dữ nói: “Nàng có hai vị hôn phu chúng ta còn chưa đủ sao?”
Hắn ta nói xong, liền tự vỗ trán một cái: “Ta thật bị nàng chọc tức đến hồ đồ rồi, đang nói nhảm gì thế này.”
Hắn ta lại khuyên nhủ rất nhiều, đều chỉ nói ta muốn làm Vương phi là si tâm vọng tưởng.
Ta không muốn phí lời với hắn ta, liền lấy bàn tính ra, lách cách tính toán.
Không tính không biết, tính ra liền giật mình.
Tống Thanh Mặc vậy mà nợ ta nhiều bạc như vậy!
Ta đập bàn tính xuống, đưa tay ra: “Trả tiền! Chỉ cần đưa tiền, ta lập tức dẫn tên không ra gì rời đi.”
Tống Thanh Mặc liếc ta một cái, lấy ra ít bạc đặt lên bàn.
Ta nhìn đống bạc vụn đó, mắt trợn to như mắt bò.
Gì? Chỉ có chút tiền này thôi sao!
Ta tức đến mức bật cười: “Chỉ bấy nhiêu tiền mà ngươi còn muốn giúp ta nuôi nam nhân? Ngươi biết tên không ra gì này, một đơn thuốc mất bao nhiêu tiền không?”
Tên không ra gì bất đắc dĩ nói: “Ta nói lại một lần nữa, ta tên là Bùi Tiềm, Tiềm trong Tiềm Long Tại Uyên.”
“Ta quản ngươi là rồng hay sâu gì chứ? Nếu khiến ta không thu hồi được vốn, ta sẽ chặt ngươi làm mồi nhắm!” Ta trừng mắt nhìn hắn.
Tên không ra gì nhìn ta, nghiêm túc nói: “Lý cô nương, ta cảm thấy ngươi giả vờ một chút cũng rất tốt.”
Ta lườm hắn một cái, rồi đẩy Tống Thanh Mặc ra, thúc giục hắn ta lấy tiền.
Tống Thanh Mặc lục lọi trong túi, tỏ vẻ thật sự không còn tiền.
Ta suy nghĩ, hắn ta không thích uống rượu, cũng không thích nghe hát, vậy bạc của hắn ta đi đâu rồi?
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Tống ca ca có ở nhà không?”
Giọng nói mềm mại, dịu dàng, vừa nghe thấy ta đã nổi cơn tam bành!
Tốt lắm!
Tống Thanh Mặc và Giang Lãnh Nguyệt nhanh như vậy đã cấu kết với nhau rồi!
Bạc của hắn ta chắc chắn là đem cho Giang Lãnh Nguyệt.
Tên bạch nhãn lang này, trời sinh là kẻ hèn hạ!
Năm đó khi Giang Lãnh Nguyệt bỏ rơi hắn ta, nàng ta đến đầu cũng không thèm ngoảnh lại.
Bây giờ Tống Thanh Mặc phất lên, Giang Lãnh Nguyệt liền như con chó gặm xương, tìm tới tận cửa.
Vậy mà Tống Thanh Mặc hết lần này đến lần khác lại giúp đỡ nàng ta.
Thậm chí ngay cả khi Giang Lãnh Nguyệt nói muốn tham gia tuyển chọn Ninh Vương phi, Tống Thanh Mặc cũng dốc sức giúp nàng ta.
Hừ, đổi lại là ta nói muốn làm Ninh Vương phi, hắn ta chỉ cho ta bốn chữ — si tâm vọng tưởng.
Bên ngoài Giang Lãnh Nguyệt vẫn gõ cửa, Tống Thanh Mặc lén nhìn ta.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Mở cửa đi!“ Ta phải xem Giang Lãnh Nguyệt tới làm gì.
6
“Tống ca ca, vốn dĩ ta không nên tới làm phiền chàng, nhưng ta thật sự không còn cách nào khác.”
Giang Lãnh Nguyệt vừa bước vào liền bắt đầu khóc lóc.
Chỉ là chuyện mẫu thân nàng ta bị bệnh, chính thất hà khắc, không chịu đưa tiền.
Tống Thanh Mặc xoa xoa ống tay áo, lục lọi mãi trong lớp lót tìm được một mảnh bạc vụn.
Hắn ta kiên nhẫn nói: “Giang cô nương, nàng đừng lo lắng, ta ở đây còn…”
“Ngươi còn cái gì mà còn! Nàng ta cần bạc, ngươi liền cho bạc, vậy nếu nàng ta cần phân, ngươi có định ngay tại chỗ mà…”
Ta xông tới giật lấy mảnh bạc, giận dữ quát: “Tống Thanh Mặc, bản thân ngươi nghèo rớt mùng tơi còn làm ra vẻ rộng lượng đi giúp đỡ người khác! Thật lòng nếu ngươi có lòng tốt như vậy, ngày mai mua một giỏ bánh bao thịt tới Nam Thành mà nuôi chó hoang, chó hoang còn biết vẫy đuôi cảm ơn ngươi!”
Mặt Giang Lãnh Nguyệt trắng bệch như tờ giấy, thân mình lảo đảo.
Nàng ta nghiêng người một cái, suýt nữa ngất xỉu.
Ta một cước đá Tống Thanh Mặc qua một bên, kéo thùng nước bẩn tới.
“Ngã, ngươi ngã tiếp cho ta xem nào!”
Giang Lãnh Nguyệt vịn trán, chầm chậm đứng vững lại.
Nàng ta cắn môi, vừa khóc vừa yếu ớt nói: “Tống ca ca, ta biết chàng oán hận ta. Nhưng ta thật sự hết cách rồi, chỉ đành dày mặt tới làm phiền chàng. Ta không thể trơ mắt nhìn mẫu thân mình cứ bệnh mãi như vậy.“
Tống Thanh Mặc do dự liếc nhìn ta, định mở miệng nói gì đó.
Cơn giận tích tụ từ kiếp trước của ta bùng nổ, liền mắng thẳng mặt: “Giang Lãnh Nguyệt, ngươi là chết cha hay mất mẹ mà phải đường cùng thế này! Chính ngươi cũng biết mình dày mặt! Ta giết lợn không biết bao nhiêu, nhưng chưa từng thấy da heo nào dày như mặt ngươi. Ngươi khóc cái gì mà khóc! Nhiều nước mắt vậy, để dành mà khóc trên mộ cha mẹ ngươi đi!”
Giang Lãnh Nguyệt bị ta mắng đến run rẩy cả người, nàng tactức giận nói: “Lý Sơn Sơn, tỷ cần gì phải nói khó nghe như vậy? Dù sao muội cũng là muội muội ruột của tỷ. Mẫu thân chúng ta bệnh, tỷ làm con gái không đau lòng thì thôi, nói những lời lạnh nhạt như vậy có ý nghĩa gì?”
Ta chỉ vào cửa, lạnh lùng nói: “Từ ngày các ngươi bỏ ta và cha ta, ta đã không còn mẫu thân hay muội muội gì cả. Trước khi ta động tay, cút ngay cho ta.”
Giang Lãnh Nguyệt nghiến răng nói: “Lý Sơn Sơn, tỷ cứ đợi đấy! Đợi ta làm Ninh Vương phi, sẽ có ngày tỷ quỳ trước mặt ta mà khóc lóc!”
Nàng ta nghiêng người, cướp lấy mảnh bạc trên bàn rồi chạy mất.
Căn phòng nhất thời yên tĩnh trở lại.
Kiếp trước, ta một lòng muốn làm một thục nữ xứng đáng với Tống Thanh Mặc, luôn nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.
Kiếp này cuối cùng cũng mắng ra hết những lời cần mắng.
Sảng khoái! Thật là sảng khoái!
Tống Thanh Mặc thở dài nói: “Sơn Sơn, lời nói của nàng có chút quá đáng rồi. Có câu ‘vạn sự lưu nhất tuyến, nhật hậu hảo tương kiến,’ cần gì đắc tội người ta đến chết?”
Vậy mà cũng gọi là quá đáng? Vậy thì kiếp trước ta thật sự đối xử với hắn ta quá tốt rồi.
Để ta cho ngươi thấy thế nào mới gọi là quá đáng!
Ta nghe hắn ta nói xong, liền vung tay tát hắn ta một cái thật mạnh.
Hắn ta kinh ngạc sờ mặt, không ngờ ta lại động thủ.
Ta “bốp” một tiếng đặt mạnh con dao xuống bàn, cười lạnh nói: “Tống Thanh Mặc, ngươi ngày nào chưa trả tiền thì ngày ấy vẫn là vị hôn phu của ta. Nếu dám lén lút với Giang Lãnh Nguyệt sau lừn ta, ta liền một dao đâm xuyên cả hai con chó đực cái vụng trộm các ngươi!”
Tống Thanh Mặc bất đắc dĩ nói: ” ‘Ám độ Trần Thương’ không phải dùng như vậy, hơn nữa, ta không có cùng Giang cô nương lén lút.”
Tên không ra gì lập tức ho hai tiếng nói: ” Hẳn phải là ‘nam đạo nữ xướng’. Bọn họ không lén lút, nhưng đã mờ ám rồi.”
” Chưa nói tới ngươi!” Ta quay đầu nhìn Bùi Tiềm, tức giận nói: “Một chút tinh ý cũng không có, ta mắng đến khô cả miệng, ngươi không biết rót nước sao? Với cái dáng dấp này mà còn hầu hạ được Ninh Vương? Ta thật sự nghi ngờ cơm ngươi ăn vào chỉ dùng để cao lên, đầu óc rỗng tuếch, đúng là đồ vô dụng!”
Tên không ra gì lặng lẽ rót cho ta một chén nước.
Hắn tò mò hỏi: “Cho phép ta nói một câu, ta rất tò mò, tại sao Giang cô nương kia và cả Lý cô nương ngươi, ai nấy cũng đều chắc chắn mình có thể gả cho Vương gia? Vương gia của chúng ta không phải loại người thích những thứ lạ lùng. Cả thiên hạ bao nhiêu cô nương bình thường, ngài ấy hẳn sẽ không chọn các ngươi chứ.”