Sau khi trùng sinh, ta quyết không dây dưa với Tống Thanh Mặc nữa.
Hắn ta làm Thám Hoa lang của hắn, ta làm cô gái đồ tể của ta.
Hắn ta giúp đỡ cô thanh mai trúc mã của hắn, ta nuôi sống kẻ ngô nghê của ta.
Cóc ba chân khó tìm, nhưng đàn ông hai chân thì đầy rẫy.
Ta không cần hắn ta nữa!
1
Ta trùng sinh vào ngày Tống Thanh Mặc đỗ Thám Hoa lang.
Những kẻ từng cười nhạo ta ngốc nghếch đều kéo đến nhà ta chúc mừng.
Họ ngưỡng mộ ta, nói rằng cô gái giết lợn như ta đã đặt cược đúng chỗ!
“May mà Sơn Sơn kiên trì chu cấp cho Thám Hoa lang.”
“Phải đấy, sau này chính là đại quan phu nhân rồi.”
“Ôi, chúng ta đâu có được mắt nhìn như Sơn Sơn.”
“Còn gọi gì Sơn Sơn nữa, phải gọi là Tống phu nhân rồi!”
Cả thôn đều biết, để Tống Thanh Mặc được đi học, ta đã phải chịu khổ thế nào.
Đi học là việc tiêu tiền như nước.
Tiền bạc cứ như đá ném xuống biển, chẳng nghe thấy chút hồi âm.
Hai năm liền Tống Thanh Mặc không đỗ, ngay cả hắn ta cũng nghi ngờ bản thân mình.
Chính ta gom đủ tiền, đưa hắn ta đến thư viện tốt nhất ở Châu Thành.
“Đừng nghe người khác nói gì, chỉ cần làm tốt việc của mình.”
“Ta đã nhờ lão nho trong huyện xem qua bài văn của chàng, đổi môi trường học, chàng nhất định sẽ làm được.”
Vậy là ta ngày đêm giết lợn.
Việc gì kiếm được tiền, ta đều nhận làm.
Vết chai trên tay ta chồng chất hết lớp này đến lớp khác.
Cuối cùng cũng chu cấp được một Thám Hoa lang.
Ta vui mừng thu dọn hành lý, lên Kinh Thành tìm Tống Thanh Mặc.
Hắn ta cũng giữ lời, cưới ta làm vợ.
Nhưng cuộc sống chẳng hề như mơ, chỉ toàn vụn vặt nhỏ nhặt.
Nhớ lại kiếp trước, khi hắn ta chê bai ta, ta lại tức điên lên!
Lúc còn ngọt ngào, chẳng thấy hắn ta chê điều này điều nọ.
Đến khi phát đạt, liền muốn leo cao, bỏ mặc vợ con.
Người hắn ta luôn nhớ nhung – Giang Lãnh Nguyệt, đúng là biết chữ hiểu lễ, dịu dàng nhã nhặn.
Nhưng năm xưa khi Giang Lãnh Nguyệt bỏ rơi hắn ta, nàng ta lại chẳng chút mềm lòng.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Ta mài dao thật sắc.
Tên đàn ông bạc bẽo! Cả đời này ngươi cứ gắn với Giang Lãnh Nguyệt đi!
Ta không cần ngươi nữa!
Ta thu dọn hành lý, lên Kinh Thành.
Ai cũng nói cô gái giết lợn như ta gặp vận may, sắp làm Thám Hoa phu nhân.
Nhưng sống lại một kiếp, ta muốn đổi chí hướng!
Thám Hoa phu nhân gì đó, không còn xứng với ta nữa!
Nếu làm, ta sẽ làm Vương phi nương nương cao quý.
Chẳng bao lâu, Ninh Vương sẽ dán thông báo.
Không quan trọng xuất thân, chỉ cần ai vượt qua khảo hạch, người đó sẽ trở thành Vương phi.
Kiếp trước, ta đã nhớ rõ từng câu hỏi.
Vương phi này, ta chắc chắn giành được!
2
Không ngờ, ông trời quả thật thiên vị ta.
Trên đường lên Kinh Thành, ta cứu được một nam nhân bị trọng thương.
Hắn vậy mà là thị vệ của phủ Ninh Vương!
Đúng là đang buồn ngủ lại có người đưa gối.
Bổn Vương phi này còn chưa vào cửa đã có thể bồi dưỡng tâm phúc cho mình rồi.
Ta vuốt ve lệnh bài rơi ra từ trong ngực hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng đắc ý.
Đại phu thử hỏi dò: “Vị cô nương này, nếu dùng thuốc hạng hai, công tử này sẽ hồi phục chậm hơn một chút, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Ta trừng mắt nhìn ông ta: “Dùng thuốc hạng hai làm gì! Dùng loại tốt nhất cho ta!”
Chữa trị trong y quán ba ngày, bạc trên người ta đã tiêu hết hơn một nửa.
Tên thị vệ này cuối cùng cũng tỉnh lại.
Ta nháy mắt với đại phu.
Đại phu lập tức lớn tiếng nói: “Ôi chao! Vị công tử này thật là gặp đại vận rồi! Có một cô nương xinh đẹp như hoa, tâm địa như Bồ Tát, sẵn sàng tiêu tiền cứu chữa cho ngươi, nàng chính là ân nhân cứu mạng của ngươi đó! Vì nàng, ngươi nhất định phải vào dầu sôi lửa bỏng, không tiếc bất cứ điều gì!”
Đúng vậy, ta nhét cho ông ta một lượng bạc, để ông ta khen ngợi ta như đóa hoa.
Đại phu quả nhiên bụng đầy chữ nghĩa, câu nào câu nấy nói ra toàn thành ngữ.
Ta nhẹ nhàng mỉm cười: “Quá khen rồi, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ là điều nên làm.”
Đại phu làm ra vẻ mặt khoa trương, cảm thán: “Đúng, đúng, đúng! Cô nương này thật sự nghĩa khí hơn trời! Ta thấy Vương phi hiện tại của Ninh Vương, không ai xứng đáng hơn ngươi! Vị công tử này, ngươi nói có đúng không?”
Trong mấy ngày qua, phủ Ninh Vương đã dán thông báo.
Ninh Vương bắt đầu tuyển Vương phi.
Hiện tại các cô nương kéo đến Kinh Thành đông nghẹt, sắp chen vỡ cổng thành.
Các cô nương học quy củ, đọc thơ sách trong phút chót, đều nỗ lực hết sức mình.
Hề hề, ta thì khác hẳn.
Thứ nhất ta biết đề thi, thứ hai có tên thị vệ này làm nội ứng.
Vị trí Vương phi của Ninh Vương này, chắc như đinh đóng cột!
Nghĩ đến đây, ta cảm thấy bản thân trở nên cao quý hơn hẳn.
Tên Tống Thanh Mặc chó chết kia dù có làm Thám Hoa lang thì thế nào?
Tương lai chẳng phải cũng phải quỳ trước mặt ta, cung kính gọi một tiếng “Vương phi nương nương” sao?
Tên công tử kia nhìn ta đầy mơ hồ, tò mò hỏi: “Cô nương muốn đi dự tuyển Vương phi sao?”
Ta giả giọng nói: “Vị công tử này, ta tên là Lý Sơn Sơn, cũng chính là Vương phi tương lai của Ninh Vương, hân hạnh~”
Tên công tử toàn thân run rẩy, khách khí nói: “Lý cô nương, tư thế oai phong của ngươi khi đâm dao vào bụng lợn rừng vẫn còn trong đầu ta. Giữa ta và ngươi, không cần phải… ừm, phải giả bộ thế này chứ.”
3
Ta thật thảm, tốn cả đống bạc cứu một kẻ không ra gì.
Tên không ra gì này lại không chịu giúp ta làm nội ứng.
Hắn còn nói với vẻ chính trực: “Cô nương, ta nợ ngươi một mạng, sẽ nghĩ cách trả lại. Chỉ là chuyện giúp ngươi tìm hiểu sở thích của Vương gia, thứ tại hạ lực bất tòng tâm.”
Tên này, thảo nào chỉ làm được thị vệ, thật sự là quá thiển cận.
Nếu ta làm Vương phi, chẳng lẽ hắn không được lợi ích gì sao?
Nhưng, ta đã sớm đề phòng hắn!
Ta lấy hôn thư mà hắn đã ký ra, đập mạnh lên bàn, khí thế hùng hồn nói: “Trước khi ngươi hôn mê, đã ký rõ ràng hôn thư này! Nếu ngươi không giúp ta trở thành Vương phi, thì ngươi phải cưới ta, cô gái giết lợn thô lỗ này! Nghĩ thử xem, cả đời ngươi chỉ có thể sống cùng một thôn nữ như ta, có phải rất bi thảm không?”
Hắn nhất định đã bị ta dọa rồi, biểu cảm trên mặt vô cùng phức tạp.
Thấy đã trấn áp được hắn, ta hiểu rõ đạo lý đánh một gậy phải cho thêm một quả táo ngọt.
Ta tốt bụng vỗ vai hắn, an ủi: “Cho nên, chỉ cần ta làm Vương phi, hôn thư này lập tức vô hiệu.”
Tên không ra gì này mới miễn cưỡng nói: “Vậy ta sẽ tùy cơ ứng biến.”
Ta nghe mà ngẩn ra: “Tùy gà biến hoá? Ý là gì, ngươi có phải đầu óc không tốt, muốn biến thành gà không?”
Ánh mắt của tên không ra gì này lại thêm phần phức tạp.
Hắn nhất định đang cảm thấy, một người thông minh như ta làm Vương phi sẽ tốt cho tiền đồ của hắn.
Ta chậc một tiếng, thấu hiểu gật đầu, mỉm cười nói: “Đúng vậy, ta thành Vương phi, ngươi cũng được thăng thiên làm gà chó, tùy gà biến hóa, câu từ này không tồi, không tồi, ngươi quả là biết thời thế.”
Ta lập tức quay đầu dặn đại phu sắc thuốc thật tốt, không được pha giả.
Hắn nghe xong, sắc mặt trắng bệch: “Cô nương, nếu ta không đồng ý, ngươi sẽ cho ta uống thuốc giả sao?”
Ta trợn mắt nhìn hắn, nói: “Chứ không thì sao?”
Chỉ thêm chút rễ cây thôi, thuốc tuy kém hiệu quả nhưng không độc chết hắn.
Hắn dưỡng thương vài ngày trong y quán, túi bạc của ta gần như trống rỗng.
Cứ thế này thì núi bạc cũng sẽ tiêu tan.
Kinh Thành rộng lớn thế này, ta không thể cứ như ruồi mất đầu mà đi lang thang được.
Tống Thanh Mặc, tên bạch nhãn lang đó, giờ đã là Thám Hoa lang.
Nếu hắn ta chịu giúp ta một tay, cơ hội để ta làm Vương phi sẽ tăng lên rất nhiều.
Ta suy nghĩ một hồi, quyết định dẫn tên không ra gì đi tìm bạch nhãn lang.