Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI TA CHỈ MUỐN NẶN BÁNH BAO Chương 5 XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI TA CHỈ MUỐN NẶN BÁNH BAO

Chương 5 XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI TA CHỈ MUỐN NẶN BÁNH BAO

6:07 chiều – 26/11/2024

Đi cùng hắn là một nam một nữ.

Nữ tử kia chính là Cửu Dương công chúa mặc thường phục.

Còn nam tử vận áo mỏng màu ám thanh, đường nét khuôn mặt có vài phần giống Thẩm Tri Chước, ánh mắt hiền hòa, vừa nhìn đã biết là người tính tình dễ chịu.

Hắn nhìn vào thực đơn, chọn vài món rồi nhẹ nhàng nói:

“Phiền Nam Tụ cô nương, nghe mẫu thân ta nói bánh bao nàng làm rất giống hương vị quê nhà.”

Ta hơi sững sờ, nhưng lập tức phản ứng kịp. Cửu Dương nhanh nhảu giải thích:

“Hắn là huynh trưởng của Thẩm Tri Chước, tên Thẩm Thức An.”

Lúc này ta mới hiểu, hóa ra thẩm thẩm của công chúa chính là người nhà họ Thẩm, từ nhỏ nàng đã thân thiết với hai huynh đệ này. Cũng nhờ mối quan hệ ấy, Cửu Dương đối xử với ta khá tốt, không còn vẻ kiêu ngạo như trong sách.

Nàng cười nói:

“Bạn của bạn chính là bạn.”

“Dù sao chúng ta cũng không phải tình địch, từ nay ngươi cũng là bằng hữu của ta.”

Trước sự thân thiện bất ngờ của nàng, ta thật sự không khỏi ngạc nhiên. Dù sao trong nguyên tác, nàng lúc nào cũng nhằm vào Nam Tụ, kiêu căng và ngang ngược.

Từ đó, ngoài những ngày phải tiến cung, Cửu Dương hầu như ngày nào cũng đến quán của ta.

“Quan đại nhân được điều đi biên soạn sách, phải hai tháng nữa mới về kinh.”

“Ta đến đây chỉ vì buồn chán thôi, chứ không phải vì muốn ăn bánh bao ba vị nhân rau dại, bánh bao cải thìa nhân măng, bánh bao nhân sữa trứng, cũng không phải vì muốn ăn vịt quay, đồ kho hay xá xíu đâu.”

Ta nhìn cằm nàng đã trở nên tròn trịa hơn một chút, nghiêm túc gật đầu:

“Đúng vậy, người không phải vì ăn mà tới.”

Thẩm Tri Chước nhìn bàn ăn chất đầy đồ ăn của nàng, trầm ngâm:

“Cửu Dương, nếu như muội tiếp tục ăn thế này, chẳng mấy chốc sẽ lại giống hồi nhỏ đấy.”

Cửu Dương lập tức che mặt:

“Vậy chẳng phải mẫu hậu sẽ lại cử Gia Nam a di đến giám sát ta ăn uống sao?”

Nàng lắc đầu, rồi gắp thêm một miếng xá xíu:

“Thật kinh khủng, mỗi bữa chỉ được ăn vài hạt cơm, nửa đêm đói đến mức nằm khóc trong chăn.”

Xem đấy, ngay cả công chúa cũng phải giảm cân.

Ta mang cháo đến cho Thẩm Tri Chước, tiện miệng hỏi:

“Đã lâu không thấy huynh trưởng của ngài.”

Nghe vậy, trong mắt hắn thoáng qua một tia sáng khó nhận ra:

“Huynh trưởng ta gần đây bận rộn xem mắt, Kinh Triệu phủ doãn có ý kết thân.”

Đôi mắt đen láy của hắn khẽ nâng lên, mang theo chút dò xét:

“Ngươi quan tâm đến huynh ấy, chẳng lẽ có ý với huynh ta?”

Ta không biết nói gì, cảm thấy im lặng là vàng.

“Choang!”

Đôi đũa của Cửu Dương rơi vào bát canh, trên mặt nàng thoáng vẻ không vui. Ta và Thẩm Tri Chước đồng thời im bặt.

14

Mấy ngày liền, Cửu Dương đều mất tập trung.

Ngay cả khi Lệ Quả mang nhầm món vịt quay mà nàng thích nhất thành lạp xưởng nàng ghét nhất, Cửu Dương cũng không nhận ra.

Khi ta đổi món, nàng đã ăn được phân nửa.

“Nam Tụ.”

Nàng ngập ngừng, khuôn mặt đầy vẻ ưu tư:

“Nam Tụ, ngươi đã từng có người mà ngươi rất ghét, ghét đến mức mấy năm liền không thèm nói chuyện chưa?”

“Về sau, khi nghe nói người đó sắp thành thân, trong lòng ngươi lại thấy chua xót.”

Ta im lặng.

Gợi ý rõ ràng như vậy, ta đâu phải kẻ ngốc. Nếu đã thế, nàng cứ nói thẳng rằng Thẩm Thức An sắp thành thân, còn nàng thì buồn bã đi.

Ta không ngờ rằng, sau ngần ấy chiếc bánh bao, ta lại trở thành người bạn thân cận của Cửu Dương, đến mức nàng đem cả những lời này kể cho ta.

Nhưng thân phận nàng thực sự tôn quý, ta không thể không nghe.

Nàng tiếp tục lẩm bẩm:

“Thuở nhỏ ta đã quen biết với huynh đệ nhà họ Thẩm. Khi ấy ta rất tròn trĩnh, Thẩm Tri Chước thì lạnh lùng, không thèm để ý đến ta.”

“Còn Thẩm Thức An thì khác, huynh ấy thường khen ta đáng yêu, đối xử với ta rất tốt, chuyện gì cũng đáp lại.”

“Nhưng không hiểu sao, có một ngày huynh ấy không thèm để ý ta nữa, không gọi ta là Cửu Dương, mà lại gọi ta là ‘Cửu Công Chúa’.”

Ta suy nghĩ một lúc, không biết nên an ủi thế nào. Chẳng lẽ lại nói:

“Nhưng Cố Kỳ Phong đẹp hơn Thẩm đại ca, tính tình cũng tốt hơn?”

Bỗng từ phía sau vang lên một giọng nói:

“Chẳng phải vì công chúa đã đem bài thơ tình mà huynh ấy viết cho người trình lên hoàng thượng, khiến cha ta bị trách phạt, huynh ấy bị gia pháp xử phạt sao?”

“Cha ta còn nói rằng, công chúa vốn không có tình ý với huynh ấy, bảo huynh ấy đừng si tâm vọng tưởng nữa.”

Cửu Dương lập tức ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe, đôi môi khẽ run:

“Ta đã bao giờ nói như vậy?”

Nàng vội đứng dậy, giậm chân vài cái rồi tức tối bỏ đi.

Ta cẩn thận nhớ lại trong sách, hình như đúng là Thẩm Thức An đã cưới con gái của Kinh Triệu phủ doãn, nhưng hai người không có tình cảm, chỉ sống với nhau cho có.

Tác giả chỉ viết qua loa vài nét.

Nếu Cửu Dương và Thẩm Thức An nối lại tình xưa, chẳng phải Cố Kỳ Phong sẽ có thể công khai bày tỏ tình cảm với Lâm Tâm Nhiên sao?

Ta chìm trong suy nghĩ. Bên cạnh vang lên một giọng nói lạnh lùng:

“Ngươi đang nghĩ gì?”

Ta buột miệng đáp:

“Cố Kỳ Phong…”

“Ồ.”

Đôi mắt sâu thẳm như hồ nước của Thẩm Tri Chước nhìn ta, khóe môi nhếch lên:

“Ngươi quả thực có tình ý với Cố Kỳ Phong.”

Hắn khẽ hừ lạnh, giọng càng thêm băng giá:

“Hắn hiện đang ở Định Châu làm anh hùng cứu mỹ nhân, con gái của Lâm Thái Phó trên đường bị thổ phỉ chặn lại, được Cố Kỳ Phong cứu thoát.”

“Hai người qua đêm trên núi, lại cùng rơi xuống nước, Cố Kỳ Phong đã cầu hôn nàng ta rồi.”

“Suy nghĩ của ngươi chỉ là phí công vô ích.”

Quả đúng như ta mong muốn.

Ta liếc nhìn sắc mặt hắn, ngập ngừng nói:

“Tài tử giai nhân, trời đất tác hợp, chẳng phải rất tốt sao?”

Thẩm Tri Chước khẽ sững người, ánh mắt thoáng qua chút ý vị khó hiểu, khẽ nheo mắt:

“Vậy thì tốt.”

15

Bảy ngày sau, Cửu Dương nắm tay Thẩm Thức An xuất hiện trước mặt ta.

Vẻ mặt nàng đầy ngượng ngùng:

“Nam Tụ, để ta giới thiệu với ngươi, đây là phò mã tương lai của ta.”

Ta đang uống trà, nghe vậy suýt chút nữa phun ra.

Thẩm Thức An chỉ cười nhẹ:

“Cửu Dương, không nên như vậy.”

Cửu Dương lè lưỡi, rồi nắm lấy tay ta:

“Ta đã nài nỉ phụ hoàng và mẫu hậu suốt mấy ngày, họ mới đồng ý.”

Ta “ồ” một tiếng, kéo dài giọng.

Có vẻ ăn quá nhiều rau dại cũng không tốt, dễ khiến người ta sinh ra “não tàn yêu đương”.

Cửu Dương ôm lấy mặt:

“Ai da, đừng cười nhạo ta nữa, ta biết lần này ta thật quá mất mặt.”

“Ta đã viết thư cho Cố Kỳ Phong, bảo rằng lời ta từng nói thích hắn chỉ là khách sáo thôi.”

“Dù sao hắn vốn không thích ta, giờ không cần phải tránh mặt ta nữa, có thể yên tâm về kinh rồi.”

Ta không ngờ cốt truyện lại có thể phát triển theo cách này. Nhưng ngẫm lại, như vậy cũng tốt.

Hệ thống vỗ tay khen ngợi:

“Không thể không nói, ngươi quả thật là một thiên tài.”

“Nếu không phải ngươi nhất quyết không theo cốt truyện, chẳng biết sẽ có thêm bao nhiêu cặp vợ chồng oan trái nữa!”

Cửu Dương khoe xong phò mã của mình, lại quay sang ta.

“Nam Tụ, phụ hoàng ăn bánh bao và vịt quay ngươi làm thì rất thích, liền ban cho ngươi mấy gian cửa tiệm.”

“Ngài nói đồ ăn ngon thế này, phải mở thêm chi nhánh để truyền bá rộng rãi.”

Gần tối, thánh chỉ quả nhiên truyền đến. Quả thật ban cho ta vài tờ khế đất.

Ta xác nhận đi xác nhận lại, chỉ có khế đất, chẳng có chút bạc nào.

Ta muốn khóc không ra nước mắt, bởi mở chi nhánh hiện tại đã khiến ta tiêu hết sạch bạc rồi.

Giờ mới bắt đầu có lãi chút ít, trong tay chẳng còn đồng nào, mà trang hoàng tiệm mới thì tốn kém không ít. Nhưng đã được hoàng thượng ban tiệm, ta nào dám để không mãi không mở.

16

Không biết Thẩm Tri Chước xuất hiện từ lúc nào, hắn khẽ cười, nói:

“Thường ngày chẳng phải ngươi luôn miệng nói muốn làm lớn mạnh hơn sao? Giờ tiệm đã tới tay, lại trở nên hoang mang à?”

Ta thở dài:

“Túng quẫn mà thôi. Có thể giải được nỗi sầu này thì chỉ có bạc nhiều mới làm được.”

Hắn im lặng một lúc lâu, rồi bật cười:

“Những cửa tiệm này của ngươi, có thiếu một người hợp tác không?”

Hôn lễ của Cửu Dương và Thẩm Thức An được định vào đầu năm sau. Ngược lại, hôn sự của Cố Kỳ Phong và Lâm Tâm Nhiên lại diễn ra sớm hơn.

Cả kinh thành rộn ràng bàn tán về những người này, đủ mọi chuyện muôn màu muôn vẻ.

Cửu Dương ấm ức nói:

“Sớm biết vậy, hà tất ban đầu phải thế!”

“Nếu ta sớm nhận ra cảm giác của mình với trạng nguyên lang chỉ là một thoáng mê mẩn nhan sắc thì đã không làm rùm beng đến vậy.”

“Giờ đây, ai nấy đều cười nhạo ta, ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng.”

Thẩm Thức An mỉm cười nhìn nàng:

“Kinh thành luôn có những chuyện mới mẻ xảy ra, chẳng mấy chốc mọi người sẽ quên thôi.”

Cửu Dương liền nhào vào lòng hắn:

“Phò mã nói rất đúng!”

Ngày tiệm mới hoàn thành việc trang hoàng, Lâm Tâm Nhiên tìm đến ta.

Đây là lần đầu tiên ta gặp nàng.

Nàng từ từ bước xuống từ xe ngựa, mái tóc dài được búi đơn giản bằng một cây trâm ngọc, gương mặt điểm nhẹ phấn son, vẻ ngoài thanh tao nhã nhặn.

Nàng khẽ ngẩng đầu, để lộ nụ cười dịu dàng thanh tú.

Nàng đưa cho ta một tấm thiệp:

“Nam Tụ cô nương, mạo muội đến đây là để mời ngươi tham dự hôn lễ của chúng ta.”

“Ta biết ngươi muốn tránh hiềm nghi, nhưng là phụ nữ, ta không tin những lời đồn đại ấy.”

“Ngươi là người thân duy nhất của Kỳ Phong, nếu ngươi tới, hẳn hắn sẽ rất vui.”

Ta đưa cho nàng một chiếc hộp:

“Đây là quà cưới ta chuẩn bị cho hai người.”

“Ta không thể đến được, gần đây tiệm bận khai trương, thực sự không rảnh, nhưng tâm ý vẫn có.”

“Dù hôm nay ngươi không đến, quà của ta cũng đã chuẩn bị từ trước, nhất định sẽ được gửi đến.”

Nàng khuyên một hồi, nhưng không lay chuyển được sự cương quyết của ta đành bất đắc dĩ rời đi.

Đêm trước ngày cưới của họ, ta đang dọn dẹp đồ đạc cho ngày khai trương tiệm mới.

Trong lúc nấu nước ướp gia vị, Cố Kỳ Phong bất ngờ xuất hiện.

Đã lâu chúng ta không gặp nhau, lần cuối là ngày ta và Thẩm Tri Chước lần đầu gặp gỡ.

Có lẽ vì mất mặt trước ta, hắn không bao giờ xuất hiện nữa.

Ta mỉm cười, mở lời trước:

“Chúc mừng ngươi, cuối cùng cũng cưới được giai nhân.”

Đôi môi hắn khẽ run:

“Ngươi biết từ bao giờ?”

Ta lắc đầu:

“Không nhớ nữa. Chắc từ lâu rồi, khi đọc được trong quyển sách ngươi viết cho Lâm tiểu thư.”