10
“Nghe nói bánh bao của Nam Tụ cô nương là món ngon nhất kinh thành, không biết có thể giúp ta một việc hay không?”
Giọng nói lạnh lùng không gợn sóng của Thẩm Tri Chước vang lên từ trên cao.
Câu hỏi chẳng liên quan chút nào đến vụ án khiến ta đứng sững tại chỗ.
Hắn cúi mắt nhìn ta một cái:
“Ngươi giúp ta một việc, ta sẽ thả ngươi ra ngoài.”
Giọng nói cố tình chậm rãi, mang theo chút cứng nhắc.
Ta suy nghĩ một hồi, rồi xác định bản thân chẳng có gì có thể giúp được Đô Chỉ Huy Sứ.
Nhưng cơ hội ngàn năm có một, không thể bỏ lỡ.
Ta vội vàng gật đầu thật mạnh:
“Đại nhân xin cứ nói.”
Thẩm Tri Chước cúi người, ghé sát lại gần ta:
“Tối nay đến phủ ta.”
Ta phản ứng rất nhanh, lập tức đưa tay che cổ áo:
“Đại nhân, dân nữ chỉ là người nặn bột, nhưng không phải là bột để người nặn…”
Chưa dứt lời, Cố Kỳ Phong đã xông vào, đẩy mạnh Thẩm Tri Chước ra.
Hắn giận dữ nói:
“Thẩm đại nhân đây chính là cách ngài xử lý công vụ sao?”
Thẩm Tri Chước lùi lại một bước, lạnh lùng liếc Cố Kỳ Phong một cái:
“Hóa ra là Cố đại nhân của Hàn Lâm Viện, thế nào, ngươi định dạy bổn quan cách phá án sao?”
Cố Kỳ Phong mặt vẫn còn đầy tức giận, nhưng cố giữ giọng bình tĩnh:
“Thẩm đại nhân là Đô Chỉ Huy Sứ, phá án nhiều vô số kể, tất nhiên không cần hạ quan dạy.”
“Nhưng Nam Tụ là muội muội của hạ quan, tuyệt đối không thể để nàng theo ngài về phủ.”
Thẩm Tri Chước khẽ nhếch môi, trong đôi mắt đen láy thấp thoáng ánh sáng lạnh lẽo:
“ Vậy nếu bổn quan cứ muốn thì sao?
“Cố đại nhân định làm gì, đi tố cáo ta với công chúa chăng?”
“Ngươi…”
Sắc mặt Cố Kỳ Phong trắng bệch, môi mím chặt.
Ta vội vàng lên tiếng:
“Cố Kỳ Phong, ngươi đừng nóng, Thẩm đại nhân hẳn là chưa nói hết lời.”
Trong nguyên tác, Thẩm Tri Chước tuyệt nhiên không phải loại người tham sắc.
Thậm chí, vì không hề để ý đến nữ nhân, hắn từng bị hoàng thượng nghi ngờ là đoạn tụ, còn muốn ban cho hắn mỹ nam từ các phiên bang.
Thẩm Tri Chước khẽ cười lạnh:
“Chỉ là nói đùa, Cố đại nhân không cần so đo với kẻ thô lỗ như ta.”
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, đôi mắt phượng hơi híp lại:
“Ta muốn mời Nam Tụ cô nương đến phủ, làm một mẻ bánh bao cho mẫu thân ta.”
“Bà là người Bắc Cương, đã lâu không được ăn món hợp khẩu vị. Nhưng sức khỏe bà không tốt, không thể ra khỏi phủ, ta đành phải mời cô nương đích thân tới.”
Hắn chậm rãi nói xong, khóe môi khẽ nhếch, biểu cảm như cười như không.
Ta liếc nhìn Cố Kỳ Phong, sắc mặt hắn đã dịu đi phần nào, nhưng vẫn cau mày, vẻ không hài lòng.
Không muốn gây chuyện thêm, ta vội vàng gật đầu đồng ý.
Bỗng dưng nhớ ra việc quan trọng, ta nói:
“Đại nhân, vậy chuyện cửa tiệm ta có người ăn phải độc mà chết…”
“Ồ, hắn vốn đã trúng độc từ trước.”
Hắn đứng thẳng dậy, giọng nói phảng phất ý vui:
“Không liên quan đến các ngươi. Bà chủ tiệm hoành thánh đã được thả về trước rồi.”
Ta chớp mắt vài cái.
Hóa ra, dù ta không đồng ý cũng chẳng sao cả.
Hệ thống đột nhiên thông minh hơn, vội vàng lên tiếng:
“Nam Tụ, dù Thẩm đại nhân có lừa ngươi, nhưng thử nghĩ mà xem, nếu chúng ta bám được vào người này, sau này chắc chắn sẽ không ai dám đến tiệm quấy phá nữa.”
“Ngươi nhất định không được bốc đồng, không thể đổi ý đâu đấy!”
Ta đáp lại:
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta không dám đâu.”
Người này mang theo sát khí đầy mình, là sát thần chính hiệu một trăm phần trăm, ta nào dám trái ý.
11
May thay, Thẩm phu nhân rất thích bánh bao ta làm.
Bà nắm tay ta, nhẹ nhàng nói:
“Người ở quê chúng ta rất thích ăn đồ làm từ bột mì, nhà nào cũng biết làm.”
“Ở kinh thành cũng có món bột mì, nhưng không hề giống hương vị quê nhà.”
Cuối cùng, bà tháo chiếc vòng ngọc trên tay, đưa cho ta:
“Đây là lần đầu tiên Tri Chước dẫn một cô nương đến gặp ta, đây xem như lễ gặp mặt.”
Ta từ chối mãi không được đành nhận lấy.
Sau vài ngày nghỉ ngơi, ta quay lại tiệm, liền thấy tiệm hoành thánh bên cạnh đã treo biển sang nhượng.
“Chiêu Quân hoành thánh” vì bị dọa quá mức, quyết định bỏ nghề, đưa đệ đệ về quê sinh sống.
Tiệm bánh tôm bên cạnh thì xếp hàng dài trước cửa. Trên thực đơn có thêm hai món mới: bánh bao nhân rau dại và hoành thánh.
“Ngọc Hoàn bánh tôm” thấy ta, vẻ mặt thoáng chút hoảng hốt, vội vàng cúi đầu.
Còn phu quân của nàng thì đầy hứng khởi chào mời khách, chẳng buồn để ý đến ta.
Hệ thống nghiến răng:
“Thì ra kẻ đứng sau giở trò ngày trước lại ở đây, ta thật sự nhìn nhầm rồi!”
Ta điềm tĩnh trấn an:
“Không sao, ta đã đoán được từ trước.”
“Hẳn là phải làm gì chứ?”
Ta lấy khăn lau sạch bụi trên bàn:
“Tạm thời cứ mặc kệ nàng ta.”
Có lẽ gần đây tiệm bánh tôm buôn bán quá tốt nên nhất thời không để tâm đến ta.
Sau khi ta mở lại quán, yên ổn được nửa tháng.
Những kẻ quấy phá không còn tới nữa, nhưng các khách quen ngày trước cũng ít đi nhiều.
Ngược lại, Thẩm Tri Chước dường như đã nghiện bánh bao rau dại, ngày nào cũng ghé qua gọi một xửng bánh bao.
May thay, hắn không phải ngày nào cũng mang theo sát khí.
Thường thì hắn chỉ mặc áo vải đơn giản, không khiến thực khách xung quanh hoảng sợ.
Ta mua một tiểu nha đầu bán thân chôn cha từ ven đường, gọi nàng là Lệ Quả. Sau đó ta dạy nàng làm hoành thánh, rồi đưa vào bán trong quán.
Hệ thống tìm thêm một số công thức mới, chúng ta thử nghiệm và thêm vài loại bánh bao mới.
Việc buôn bán nhanh chóng khởi sắc. Như thế, việc làm ăn của tiệm bên cạnh liền sa sút.
“Ngọc Hoàn bánh tôm” đi một vòng quanh quán ta, nhìn thấy Lệ Quả nhanh tay gói hoành thánh, chỉ biết thở dài.
Trượng phu của snàng ta nhíu mày, ánh mắt thoáng vẻ tức giận.
Ta để ý kỹ, chờ khi Thẩm Tri Chước gần ăn xong, liền đưa cho hắn một bát mì trộn dầu ớt đỏ au.
“Món mới, thử xem sao.”
Hắn không thèm ngẩng đầu: “Ăn no rồi.
“Ngày mai lại đến.”
12
Ngày hôm sau, đám vô lại đã mất tích một thời gian lại quay trở lại.
Ta còn chưa kịp nói gì thì thanh kiếm của Thẩm Tri Chước đã tuốt khỏi vỏ.
Tên vô lại ôm bụng ngã xuống đất, mồ hôi toát ra như tắm, mặt mày tái mét.
Ánh mắt Thẩm Tri Chước lạnh như băng, quanh người tỏa ra khí thế sắc bén.
Tên vô lại lập tức thuần phục, chẳng mất bao lâu đã khai ra kẻ sai khiến hắn chính là Lý Nhị ở tiệm bánh tôm bên cạnh.
Thẩm Tri Chước ra hiệu cho thuộc hạ, lập tức bắt Lý Nhị đi.
Hắn hạ ánh mắt, quay sang ta, giọng lạnh nhạt:
“Tính kế ta, thì phải trả giá.”
Ta làm ra vẻ không hiểu, thản nhiên đáp:
“Đại nhân nói gì vậy? Ngài thân là quan lớn, chẳng phải nên bảo vệ bá tánh hay sao?”
Thẩm Tri Chước nhìn ta chằm chằm, đột nhiên bật cười.
Đợi hắn đi rồi, Lệ Quả mới vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm:
“Nam Tụ tỷ tỷ, vị Thẩm đại nhân này quả thật như lời đồn, đúng là Ngọc Diện Tu La, thật dọa người!”
Ta trầm ngâm một lúc, rồi đáp:
“Những người như vậy, thường lại dễ đối phó hơn.”
Lá ngô đồng rơi rụng, tiết trời thu đã sang. Hôn sự của Cố Kỳ Phong và Cửu Dương công chúa đã gần kề.
Cả kinh thành đều biết, chiếc thuyền hoa lộng lẫy khảm vàng khảm ngọc đậu trên sông Kim Thủy chỉ cho phép mỗi mình Cố Kỳ Phong bước lên.
Lệ chi từ Lĩnh Nam gửi đến, Cửu Dương chỉ giữ lại một giỏ. Sau đó, nàng thêm chút đá lạnh rồi vội vàng mang đến phủ nhà họ Cố.
Lệ Quả nghe được từ miệng thực khách vài chuyện thú vị, liền kể lại cho ta nghe. Ánh mắt nàng thoáng chút ngưỡng mộ:
“Không biết lệ chi có vị gì nhỉ?”
“Phụ thân nói, khi mẫu thân mang thai ta mới biết đến loại cống phẩm tên là lệ chi, là một loại quả mọng nước.”
“Thấy tên hay nên đặt cho ta là Lệ Quả, tiếc là số ta không được tốt.”
Khi nàng chào đời, mẫu thân khó sinh mà mất.
Vừa lớn thêm một chút, phụ thân nàng khiêng hàng ở bến tàu thì bị hàng rơi xuống đè trúng, từ đó nằm liệt không dậy nổi.
Ta khẽ xoa đầu nàng. Nàng đã tự an ủi mình:
“Nho cũng vậy thôi mà!”
“Lệ Quả, nho mà ngươi mua vừa mọng nước lại ngọt lịm, hẳn là chẳng thua gì lệ chi đâu.”
Hệ thống rưng rưng nước mắt, lẩm bẩm:
“Ta cũng phải đi làm thuê kiếm tiền thôi. Đợi ta kiếm đủ, sẽ mua lệ chi cho Lệ Quả ăn.”
Ta: “…”
Có chí hướng sự nghiệp, cũng không hẳn là điều xấu.
13
Hộp tiền đã đầy.
Ta đổ ra đếm kỹ, thấy cũng tạm đủ rồi.
Sau vài ngày tìm kiếm, ta chọn được một cửa tiệm ưng ý và sang nhượng lại.
Suốt gần một tháng, ta bận rộn chỉnh trang lại cửa tiệm mới.
Cửa tiệm cũ cũng đã dạy được bọn tiểu nhị đủ để tự mình xoay sở.
Chỉ riêng nguồn rau dại, ta sợ để lộ bí mật nên viện cớ rằng nguyên liệu do ta đặt mua thống nhất, hằng ngày tiểu nhị phải đến chi nhánh lấy.
Cửa tiệm mới có vị trí rất khéo, gần phủ công chúa và phủ nhà họ Thẩm.
Những người sống quanh đây đều là bậc giàu sang quyền quý. Ta đổi mới thực đơn, thêm vài món ăn mới và điều chỉnh giá cả.
Ngày khai trương, Thẩm Tri Chước đặc biệt mặc một bộ bạch sam đến ủng hộ.
Thường ngày, hắn chỉ mặc những bộ trường sam màu xám hoặc đen, dáng vẻ lạnh lùng như ánh trăng lạnh trên mặt nước.
Hôm nay, trong bộ bạch sam cùng nụ cười nhẹ nơi khóe môi, hắn trông như một công tử phong nhã ôn hòa.