Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI TA CHỈ MUỐN NẶN BÁNH BAO Chương 3 XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI TA CHỈ MUỐN NẶN BÁNH BAO

Chương 3 XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI TA CHỈ MUỐN NẶN BÁNH BAO

6:05 chiều – 26/11/2024

“Thảo dân đúng là muội muội nuôi của Cố Kỳ Phong, nhưng chỉ dừng lại ở mối quan hệ ấy mà thôi.”

Cửu Dương nhếch môi cười, nhưng nụ cười không chạm đến mắt:

 “Vậy sao hắn lại nói với ta rằng hắn đã có người trong lòng, không lâu nữa sẽ cưới ngươi làm thê tử?”

Ta lắc đầu:

 “Người muốn cưới, chưa chắc đã là người trong lòng.”

Thực ra, trong sách đã viết rõ, Cố Kỳ Phong từ lâu đã có bạch nguyệt quang.

Đó là Lâm Tâm Nhiên, con gái của thái phó, từng là dâu nhà tướng quân. Khi tướng quân qua đời, nàng trở thành góa phụ khi tuổi còn rất trẻ.

Thái phó môn hộ cao quý, dù con gái đã làm góa phụ đi chăng nữa thì Cố Kỳ Phong cũng không dám mơ tưởng.

Để đến gần “ánh trăng” của mình hơn, hắn dồn hết sức thi đỗ trạng nguyên.

Nhưng đời không như mơ.

Vào ngày Cố Kỳ Phong đỗ trạng nguyên, hắn gặp Cửu Dương công chúa được hoàng thượng sủng ái nhất.

Cửu Dương vừa gặp đã đem lòng yêu hắn.

Khi nghe tin hoàng thượng muốn ban hôn, Cố Kỳ Phong cho rằng đây là lời cảnh tỉnh từ trời, nhắc nhở hắn không nên có những suy nghĩ vượt quá phận mình.

Hắn đã chịu đựng quá nhiều dày vò.

Một bên là Nam Tụ, người đã đồng cam cộng khổ với hắn suốt mười năm, và hắn từng hứa với cha nàng sẽ cưới nàng làm thê tử.

Một bên là bạch nguyệt quang, người mà hắn thầm ngưỡng mộ, nơi trái tim hắn hướng về.

Hắn không muốn cưới công chúa, cũng không muốn làm phiền bạch nguyệt quang.

Suy đi tính lại, hắn quyết định cưới Nam Tụ, cho nàng một kết cục tốt đẹp.

Vì vậy, hắn nói với hoàng thượng rằng mình đã có hôn ước từ trước.

Nam Tụ yêu hắn, bảo vệ hắn suốt mười năm, hắn không thể phụ lòng nàng.

7

Hoàng thượng rất thông cảm, cảm động trước phẩm chất của hắn nên không nhắc đến chuyện ban hôn nữa.

Nhưng từ đó, Cửu Dương ghi hận Nam Tụ, thường xuyên tìm cách gây rắc rối cho nàng.

Dù sau này Nam Tụ và Cố Kỳ Phong thành thân, trở thành phu nhân trạng nguyên, nàng vẫn bị những quý phu nhân muốn lấy lòng công chúa chèn ép đủ điều.

Nam Tụ lớn lên ở chốn thị phi, không hiểu lễ nghi của nhà quyền quý. Nàng không biết làm thơ, không giỏi đánh đàn, cũng chẳng tinh thông cờ vây.

Thậm chí ngay cả dáng vẻ khi hành lễ của Nam Tụ cũng khiến người ta cười nhạo.

Vì thế, tại các yến tiệc, nàng thường bị giày vò đến mức mất mặt không ít lần.

Nhưng chỉ cần nghĩ rằng những rắc rối này đến từ việc Cố Kỳ Phong yêu thương nàng, Nam Tụ liền cam tâm chịu đựng.

Cho đến ngày thu săn, khi thích khách bất ngờ xuất hiện, Cố Kỳ Phong không chút do dự mà vượt qua Nam Tụ, che chắn cho Lâm Tâm Nhiên.

Ánh mắt hắn đầy lo lắng và tình yêu không thể che giấu, giống như đàn cá tép nằm phơi bụng trên dòng sông cạn nước giữa mùa hạ, không còn nơi ẩn náu.

Nam Tụ không phải kẻ ngốc, nàng nhanh chóng nhận ra sự thật.

Cố Kỳ Phong cưới nàng chẳng qua chỉ vì di nguyện của phụ thân, cùng với trách nhiệm bù đắp cho những năm tháng kề vai sát cánh.

Thậm chí, hắn đã sớm có kế hoạch.

Hai năm sau, khi công chúa không còn hứng thú với hắn nữa thì hắn sẽ trao cho Nam Tụ một tờ hưu thư, trả lại tự do cho nàng. Sau đó, hắn sẽ dốc sức cầu xin để cưới Lâm Tâm Nhiên làm thê tử.

Khi Nam Tụ tìm thấy trang nhật ký tự sự này trong thư phòng, trái tim nàng đau đớn đến gần như muốn chết.

Nàng khó nhọc học chữ, vậy mà thứ đầu tiên đọc được lại là sự thật rằng người nàng yêu không hề yêu mình.

Thật quá mức tàn nhẫn.

Vì vậy, ngay từ ngày đầu tiên ta xuyên vào, ta đã quyết định không bước vào vết xe đổ ấy.

Cửu Dương trầm ngâm một lúc lâu, ngón tay khẽ gõ lên thành chén trà:

“Ngươi nói, Cố lang có người trong lòng khác?”

Ta nhìn thẳng vào mắt nàng, thành thật đáp:

“Một nam nhân trong lòng có ta hay không, thảo dân vẫn cảm nhận được.”

“Ngày trước tuổi còn nhỏ, có thể hồ đồ, nhưng giờ đã hiểu rõ.”

“Cố Kỳ Phong là tân trạng nguyên, còn thảo dân chỉ là một nữ tử bình thường nơi phố chợ, đã không còn là người cùng một thế giới.”

Cửu Dương lúc này mới dịu sắc mặt.

Nàng là công chúa được sủng ái nhất, tính tình kiêu ngạo đã thành thói.

“Hôm nay gặp ngươi, quả nhiên ngươi rất tầm thường, khó trách Cố lang không để mắt tới.”

Nàng lạnh lùng hạ lệnh:

“Vậy sau này ngươi hãy tránh xa Kỳ Phong ca ca của ta, đừng khiến ta không vui.”

Ta mỉm cười đáp lời.

Giữ khoảng cách là điều nên làm, tránh để “não tàn yêu đương” tái phát thì sẽ khó kiểm soát.

Dù sao mục tiêu của ta cũng là tránh xa nam chính.

8

Những ngày sau đó, chuyện tình giữa Cửu Dương và tân trạng nguyên khiến cả kinh thành xôn xao.

Nhưng ta chẳng mấy bận tâm.

Từ sau khi gặp Cửu Dương, quán bánh bao của ta dường như gặp phải vận xui, không được yên ổn.

Chỉ trong vòng nửa tháng, đã có sáu bảy lượt người đến quấy rối.

Kẻ thì bảo mua phải bánh bao ôi thiu, người thì nói ăn bánh bao xong bị đau bụng.

Ta không chỉ bận rộn làm bánh, còn phải đối phó với những kẻ vô lại.

Hết lần này đến lần khác, ngoài chợ bắt đầu có lời đồn:

“Bánh bao của Nam Tụ dùng nguyên liệu kém chất lượng, ăn vào có hại cho sức khỏe.”

Việc buôn bán của ta giảm sút đáng kể.

Ngược lại, tiệm hoành thánh bên cạnh lại nhân cơ hội thêm món bánh bao mới, giành lấy không ít khách quen của ta.

Trượng phu của “Ngọc Hoàn bánh tôm” tức giận bất bình thay ta:

“Thật là bắt nạt người khác, đúng là nhân lúc ngươi bệnh muốn lấy mạng ngươi.”

Hệ thống cũng nghiến răng:

“Hay để ta lén bỏ chút thuốc xổ vào đồ ăn của bọn họ?”

Ta lắc đầu từ chối:

“Chờ thêm chút nữa, mắt thấy chưa chắc đã là thật.”

Ta đã nghi ngờ một kẻ khác.

Ta quyết định dùng hết số bột còn lại trong quán, sau đó đóng cửa nghỉ vài ngày.

Khi đó, kẻ đứng sau giở trò tất nhiên sẽ không ngồi yên, chắc chắn lộ ra sơ hở.

Không ngờ, ngay trước ngày đóng cửa, lại xảy ra biến cố lớn.

Trong quán của ta có một thực khách thường ngày đều ghé đến.

Hắn là một đại hán, dáng người cao lớn, da ngăm đen, thân hình cường tráng.

Mỗi ngày tan ca, hắn thường sang tiệm hoành thánh gọi một bát, sau đó qua tiệm ta lấy một xửng bánh bao.

Hoành thánh ăn được nửa bát, bánh bao ăn được nửa xửng.

Thế mà lần này, hắn bỗng đổ gục xuống đất, thân thể cường tráng đổ ầm một tiếng, khóe miệng rỉ ra một dòng máu đen.

Hắn đã chết rồi.

Ta còn không kịp trở tay thì đã bị tống vào đại lao.

Cùng vào lao với ta còn có “Chiêu Quân hoành thánh”, nàng khóc đến mức khuôn mặt nhòe nhoẹt.

Địa lao tối tăm, chỉ có ánh sáng yếu ớt, rơm rạ lót dưới thân thì ẩm ướt, tai nghe tiếng loạt soạt xung quanh, thỉnh thoảng có chuột hoặc côn trùng nhảy đến gần.

Lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng như vậy, ta suýt chút nữa đã ngất xỉu.

Nhưng “Chiêu Quân hoành thánh” còn ngất trước ta.

Khi nhìn thấy một con gián dài bằng ngón tay bò lên tà áo, nàng thét lên một tiếng chói tai rồi lập tức lăn ra bất tỉnh.

9

Nghe tin về chuyện này, Cố Kỳ Phong đến nhà lao gặp ta một lần.

Hắn là nhân vật nổi bật ở kinh thành, hơn nữa còn là người trong lòng của Cửu Dương công chúa. Ngay cả đám nha dịch mặt lạnh cũng không dám chậm trễ, cẩn thận dẫn hắn đến.

Hắn đứng nửa người trong bóng tối, địa lao chật hẹp và âm u, giọng nói cũng mơ hồ, nghe không rõ ràng.

“Nam Tụ, ta đã nhờ người tìm hiểu, nàng sẽ không sao đâu.

“Nhưng quán bánh bao của nàng, đừng mở lại nữa.”

Ta cảm thấy trán mình giật giật: 

“Lời này là sao?”

Hắn trầm tư một lúc rồi nói:

“Nữ tử ra ngoài buôn bán luôn không phải là chuyện hay ho.”

“Giờ ta đã có bổng lộc, có thể mua thêm cho nàng một viện nhỏ, chuẩn bị thêm chút sính lễ, đợi nàng tìm được…”

Ta ngắt lời hắn:

“Đợi ta tìm được một nam nhân phù hợp, rồi gả ta đi sao?”

“Cố Kỳ Phong, ngươi chưa bao giờ hiểu ta.”

Cũng không hiểu Nam Tụ.

Hắn không biết, Nam Tụ không phải là người ham gả chồng. Điều Nam Tụ khát vọng là trở thành thê tử của hắn, chỉ làm thê tử của hắn mà thôi.

Ánh sáng yếu ớt chiếu lên một bên mặt hắn, trong ánh mắt quan tâm còn mang theo vài phần mơ hồ.

Ta thở dài:

“Ngươi đã tìm hiểu rõ rằng chuyện này không liên quan đến ta, vậy thì hãy về đi.”

“Ta đã hứa với công chúa rằng từ nay, ngươi không cần phải gặp ta nữa.”

Cố Kỳ Phong mấp máy môi, nhưng không thể thốt ra lời. Phía sau đột nhiên có một nha dịch bước tới:

“Cố đại nhân, xin mời ngài rời đi trước, Thẩm đại nhân muốn thẩm vấn nghi phạm.”

Lúc này ta mới nhận ra, nghi phạm là chính ta.

Nha dịch tiến lên hành lễ, vẻ mặt hơi dè dặt:

“Thẩm đại nhân, đây chính là tiểu nương tử bán bánh bao rau dại, Nam Tụ.”

Người đứng ở giữa, dáng người cao lớn, hai tay chắp sau lưng, cả người tỏa ra sát khí.

Hắn phất tay một cái, đám nha dịch liền khom lưng rời đi.

Lúc ấy, ta mới nhận ra phần áo dưới của hắn khẽ rung động, ánh lên màu đỏ nhạt.

Nhìn kỹ hơn, ta phát hiện ra tà áo của hắn đã thấm đẫm máu, dưới chân còn có những vệt máu kéo dài.

Người này, không biết đã giết bao nhiêu người rồi.

Hệ thống thì thào trong sợ hãi:

“Xong rồi, xong rồi! Trong cốt truyện gốc không có đoạn này, ngươi lần này e là lành ít dữ nhiều!”

Cốt truyện gốc?

Ta cẩn thận liếc nhìn hắn qua khóe mắt, thấy sống mũi cao thẳng, đường nét sắc bén.

Ta bỗng nhớ ra, đây chính là Thẩm Tri Chước, Đô Chỉ Huy Sứ được nhắc đến trong nguyên tác.

Hắn là thanh kiếm sắc bén nhất trong tay hoàng đế. Chức cao quyền trọng, giết người không gớm tay.

Nguyên tác chỉ đề cập đến hắn vài nét bút sơ sài.

Nam Tụ biết hắn, cũng chỉ vì lập trường của hắn trái ngược với Cố Kỳ Phong, khiến Cố Kỳ Phong nổi giận trong nhà mấy lần.

Cố Kỳ Phong là một quân tử đoan chính, mang trong lòng đại nghĩa.

Nhưng Thẩm Tri Chước thì khác, hắn không màng nhân quả, không hỏi thiện ác, chỉ giải quyết phiền toái cho hoàng thượng.