Ở khu chợ phía Tây, có một tiệm ăn sáng treo biển sang nhượng đã lâu nhưng chưa ai tiếp quản.
Ta nhanh chóng mua lại. Dọn dẹp sạch sẽ xong, ngay ngày hôm sau, ta mở cửa kinh doanh.
Những chiếc bánh bao nhân rau dại mềm mịn, thơm phức, giá chỉ bằng một nửa so với các tiệm khác.
Những bà nội trợ đi chợ sáng nhìn thấy giá thì dừng lại, quây thành một vòng.
Có người quen trong khu phố gặp được còn giúp ta quảng bá:
“Đây là loại bánh bao mà tân trạng nguyên thích ăn nhất, ăn vào học vấn sẽ giỏi hơn!”
Ta không ngại ngùng, đáp lại ngay:
“Đúng vậy, tân trạng nguyên ngày nào cũng ăn hai cái.”
Thực ra chỉ là nói dối. Lúc đó hắn nghèo đến mức chỉ ăn cháo kê và tỏi muối.
Nhưng cách bán hàng kiểu “đồng hành cùng người nổi tiếng” này, dù ở thời đại nào cũng hiệu quả.
Bánh bao của ta nổi tiếng chỉ sau một đêm.
Nhờ hệ thống cung cấp rau dại tươi ngon, ai ăn một lần cũng khó quên.
Những người đã ăn đều trở thành tín đồ của bánh bao nhân rau dại, họ còn hào phóng đặt cho ta biệt danh “Tây Thi bánh bao”.
Hệ thống khịt mũi châm biếm:
“Tiệm bên trái ngươi là ‘Ngọc Hoàn bánh tôm’, tiệm bên phải là ‘Chiêu Quân hoành thánh’.
“Một con phố toàn mỹ nhân tuyệt sắc, danh hiệu này thật sự chẳng có trọng lượng.”
Từ khi mở quán bánh bao, hệ thống ngày nào cũng phải nhảy ra mỉa mai, châm chọc ta vài câu mới chịu được.
Nhưng nó chỉ là một hệ thống không có quyền lực thực sự, ngoài việc giận dỗi thì chẳng làm gì được.
Ta mỉm cười thu dọn xửng hấp trống không, xoa xoa cái lưng đau nhức.
Quay người lấy tấm bảng “Hôm nay đã bán hết”, định treo ra cửa thì sau lưng bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Nam Tụ.”
Là Cố Kỳ Phong.
4
Hắn vận một bộ trường sam màu nguyệt bạch, tay cầm chiếc ô giấy dầu xanh lam, dáng người cao ráo, ánh mắt sáng ngời, mi thanh mục tú.
Giọng nói dịu dàng, như gió xuân tháng ba lướt qua cành liễu. Nhưng những lời hắn nói ra lại khiến ta bực bội ba phần.
“Nam Tụ, nàng còn muốn làm loạn đến bao giờ?”
“Mấy ngày trước ta đã hứa sẽ cưới nàng, vậy mà giờ nàng chỉ vì nghe một lời đồn đã bỏ đi, nàng có biết người ngoài nhìn ta thế nào không?”
Trước ngày bảng vàng công bố, Nam Tụ ngốc nghếch này lần đầu tiên lấy hết dũng khí.
Nàng uống mấy bát rượu gạo, sau đó trong cơn say bày tỏ tình cảm với Cố Kỳ Phong.
Hắn đứng dưới gốc cây hồng trong sân, dáng người tuấn tú, im lặng rất lâu.
Dù có chậm chạp đến đâu, Nam Tụ cũng nhận ra điều gì đó không ổn. Cho đến khi hắn lên tiếng:
“Nam Tụ, nàng yên tâm, ta sẽ cưới nàng làm thê tử.”
Nàng cuối cùng cũng yên lòng.
Nhưng nàng không biết, đây chỉ là sự thỏa hiệp của Cố Kỳ Phong.
Cả khu phố ai ai cũng biết Nam Tụ là vị hôn thê chưa qua cửa của hắn. Những lời đồn đại bên ngoài, rồi là di nguyện của cha hắn, tất cả đều là gánh nặng đè lên đôi vai hắn.
Không sao cả.
Nàng không hiểu, nhưng ta thì hiểu.
Ta sẽ sửa lại những sai lầm của cốt truyện, đưa tất cả trở về đúng quỹ đạo của nó.
Cố Kỳ Phong đứng trước quán bánh bao, dáng vẻ ngày càng lạnh nhạt.
“Ta đã tâu rõ với công chúa rằng ta sớm đã có hôn ước, không lâu nữa sẽ thành thân với nàng.”
“Nàng không cần lo lắng ta sẽ cưới công chúa, vi phạm lời hứa với nàng.”
“Ta không có ý định với công chúa.”
Ta bật cười, thản nhiên hỏi:
“Vậy ý định của ngươi là với ai?”
Cố Kỳ Phong sững người, đứng yên tại chỗ.
Ta ngẩng đầu, bên ngoài trời mưa nhẹ, từng giọt rơi xuống lá ngô đồng.
“Cố Kỳ Phong, ta đã mơ một giấc mơ. Trong mơ, ta gả cho ngươi, nhưng kết cục lại chẳng hề tốt đẹp.”
“Ta đã nghĩ rất nhiều, nhận ra nửa đời này của ta luôn xoay quanh ngươi. Nay ân tình đã trả xong, có lẽ ta nên thử đi một con đường khác.”
Ta đưa cho hắn một chiếc bánh bao:
“Nếm thử đi, là ta làm đấy.”
Ánh mắt hắn thoáng qua vẻ ngạc nhiên, khó hiểu nhìn ta.
“Ta đã hứa sẽ cưới nàng làm vợ, vậy vẫn chưa đủ sao?”
“Nam Tụ, nàng trước nay vẫn luôn hiểu chuyện, đừng làm những việc trẻ con nữa.”
“Hiện nay cả khu phố đều đồn rằng vì công chúa yêu thích mà ta phụ bạc nàng. Lời đồn làm tổn thương danh dự, huống hồ ta vừa bước chân vào quan trường, không thể để người ta nắm thóp.”
Ta bỗng cảm thấy chán nản.
Dù chịu ảnh hưởng từ “não tàn yêu đương” của nguyên chủ, nhưng thật sự, ta vẫn thấy nam chính chẳng còn chút sức hút nào.
5
Đã nhiều ngày không gặp, hắn không hề hỏi han về quán bánh bao mới mở của Nam Tụ, cũng chẳng hỏi nàng muốn sống thế nào. Điều hắn quan tâm chỉ là lời đồn sẽ ảnh hưởng đến hắn ra sao.
Ta giơ hai tay lên, xòe ra trước mặt hắn.
“Ngươi nhìn xem, ngón út bên tay trái của ta bị đá rơi trúng khi đi lấy đá màu làm mực cho ngươi, gãy xương mất mấy tháng, giờ vẫn cong vẹo.”
“Ngón giữa bên tay phải, vì thức trắng đêm thêu đồ kiếm tiền đóng học phí cho ngươi mà bị chai mòn đến mức như vỏ cây, chẳng còn mềm mại nữa.”
“Đôi tay ta đầy vết chai sạn và thô ráp, khác xa với tay của những cô nương cùng tuổi.”
Cố Kỳ Phong khựng lại, giọng nói dịu xuống:
“Nam Tụ, ta biết những năm qua nàng đã chịu nhiều khổ cực.”
“Giờ ta đã đỗ trạng nguyên, sau này chúng ta sẽ sống tốt hơn, những khổ đau nàng từng chịu, ta sẽ bù đắp.”
Ta lắc đầu, giọng nói kiên định:
“Đó là cuộc đời của ngươi, không phải của ta.”
“Năm xưa cha cứu ta một mạng, nửa đời trước ta đã sống vì ngươi, giúp ngươi leo lên ngọn dốc của ngươi rồi. Nhưng ngọn dốc thuộc về ta, vẫn đang đợi ta tự mình leo lên.”
“Từ nay, cuộc đời của Nam Tụ sẽ chỉ thuộc về chính ta, ta sẽ tự bước đi, tự leo lên dốc.”
Cơn mưa trở nên nặng hạt, chiếc ô trong tay Cố Kỳ Phong hơi nghiêng.
Hắn nắm chặt cán ô, các khớp ngón tay trắng bệch, dường như còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng ta đã xoay người, rời đi:
“Ngươi đi đi, Cố Kỳ Phong.”
Cho đến khi bóng dáng hắn khuất hẳn, ta cũng khôgn quay đầu lại.
Hệ thống nghiến răng nói:
“Hay thật đấy, nam chính đến rồi mà ngươi còn đuổi hắn đi. Ta thấy ngươi cố ý không muốn cho ta được bữa no đây mà.”
Ta rút tay lại, vẻ mặt bình thản:
“Ngươi lúc nào cũng nghĩ cho nam chính, còn muốn ta nuôi ngươi, chẳng phải là ăn cháo đá bát sao?”
Hệ thống cãi lại:
“Nhưng cài đặt mặc định của ta vốn là như vậy.”
Ta hỏi ngược lại:
“Vậy điều đó là đúng sao?”
“Chư vị luôn ép buộc những người xuyên sách phải hoàn thành những cốt truyện có lợi cho nam chính. Nam Tụ phải lao tâm khổ tứ kiếm tiền nuôi Cố Kỳ Phong học hành thi cử, phải trở thành một thê tử hoàn hảo để gánh chịu cơn giận của công chúa thay hắn.”
“Cuối cùng, Nam Tụ còn phải đợi đúng thời điểm để nhận lấy hưu thư trả nam chính lại cho bạch nguyệt quang của hắn.”
“Lợi lộc đều để nam chính hưởng, khổ đau lại dồn hết lên Nam Tụ. Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có cam lòng không?”
Hệ thống không đáp lại.
Sau một hồi im lặng, nó nói mà nghe như muốn khóc:
“Xin lỗi, là ta chỉ nghĩ đến việc no bụng, chỉ muốn thúc đẩy tình cảm của nam chính mà chưa từng nghĩ rằng theo cốt truyện, Nam Tụ lại khổ sở đến vậy.”
Nói đến đây, giọng nó như một đứa trẻ tủi thân, bắt đầu nức nở.
“Ta sẽ không thúc giục ngươi đi theo cốt truyện nữa, hức hức… Ta sẽ giúp ngươi bán bánh bao, kiếm bạc, để ngươi sống tốt ở nơi này.”
“Biết sai mà sửa, không gì tốt hơn.”
Ta khẳng định:
“Giờ thì ngươi đã trở thành một hệ thống thông minh rồi đấy.”
6
Sau khi tỉnh ngộ, hệ thống hết lòng giúp ta nâng cấp công thức làm bánh bao.
Nhờ đó, bánh bao nhân rau dại của ta thơm ngon hơn hẳn, nhanh chóng nổi tiếng khắp kinh thành.
Cho đến khi Cửu Dương công chúa xuất hiện trước mặt ta.
Lúc ấy ta mới nhận ra rằng đã rất lâu rồi, cái “não tàn yêu đương” của ta chưa từng tái phát. Quả nhiên, tránh xa Cố Kỳ Phong là một quyết định đúng đắn.
Ta được thị vệ của công chúa mời vào một gian phòng cao cấp trong quán ăn nổi danh.
Cửu Dương vận một bộ váy vàng nhạt, nụ cười nhẹ nhàng nhưng ánh mắt sắc bén. Nàng tự tay đưa cho ta một chén trà:
“Nghe nói ngươi là em nuôi của Cố lang, cũng là tiểu thê tử của hắn?”
Đến câu cuối, giọng nàng cao hơn hẳn, ánh mắt càng thêm soi mói.
Dạo gần đây, cả kinh thành đều biết Cửu Dương công chúa công khai theo đuổi tân trạng nguyên.
Ta nào không hiểu nàng muốn nghe điều gì, liền đáp:
“Công chúa nói đúng một nửa.”