Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại KẺ HAM CHƠI KHÔNG MUỐN LÀM HOÀNG HẬU Chương 3 KẺ HAM CHƠI KHÔNG MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

Chương 3 KẺ HAM CHƠI KHÔNG MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

6:49 sáng – 26/11/2024

Cố Thành An nhìn ta dò xét: 

“Hay là ngươi bỗng nhiên giác ngộ, thấy gia là đẹp nhất nên muốn theo gia?”

Ta vừa định đáp trả thì Tần Mặc đột nhiên đứng dậy, kéo ta đi ra ngoài.

“Giang huynh, tiểu đệ có việc nên đưa huynh đi trước.”

Sau lưng vang lên tiếng hét giận dữ của Cố Thành An:

 “Giang Bất Hối! Ngươi thăm người như vậy đấy à?”

Tần Mặc kéo ta về lại hẻm Nam với vẻ tức giận, vừa đúng lúc thấy Bạch Thuật đang đứng trước cửa với hai vò rượu mai.

Ta nhận lấy vò rượu, lắc lắc trước mặt Tần Mặc: 

“Tối nay ngắm trăng không?”

Tần Mặc rót một chén rượu đưa cho ta, giả vờ hỏi một cách vô tình: 

“Giang huynh, vì sao nói Cố đại nhân là đoạn tụ? Hắn nhìn không giống chút nào.”

Ta liếc Tần Mặc một cái:

 “Vì hắn muốn đoạn tay áo với ta.”

“Cố đại nhân biết huynh là nữ nhân?”

Ta lắc đầu:

 “Chính vì không biết nên mới bị đồn là đoạn tụ.”

“Tiểu thư hôm nay sao lại đi thăm Cố đại nhân?”

Tần Mặc đắp áo choàng lên người ta, nhẹ giọng hỏi: 

“Hay là thích hắn?”

“Ta không thích hắn. Hôm nay đi chỉ là để dò xem phụ thân ta có thật sự đứng về phía nào không, may là không.”

Dưới ánh trăng sáng, ta mỉm cười ngẩng đầu lên: 

“Nhưng vài ngày trước Cố Thành An còn hỏi ta, đã đoạn tay áo thì tại sao không chọn hắn?”

Ta đưa tay như muốn chạm vào mặt trăng:

 “Nhưng nếu hắn thật sự thích ta, thì hắn cũng là một lựa chọn tốt để sinh con.”

Lời ta vừa dứt, những nụ hôn dày đặc đã phủ xuống không ngừng. Má Tần Mặc đỏ rực như ánh mây chiều: 

“Ta thích tiểu thư, ta nguyện ý sinh con với tiểu thư.”

Ta cúi đầu uống cạn chén rượu. Trong lòng nghĩ, thật là, không đẩy một cái thì giấu mãi à!

Trong khoảnh khắc thân mật, ta cảm thấy có gì đó không đúng.

Ta nâng mặt Tần Mặc lên:

 “Ngươi giỏi vậy, có phải là có ai ở ngoài kia không?”

“Tiểu thư, không có ai khác, chỉ có mỗi nàng thôi.”

Đuôi mắt Tần Mặc đỏ hoe, ánh lên chút nước long lanh:

 “Ta đã xem sách suốt bảy, tám ngày nay.”

Bảy, tám ngày?

“Chẳng phải là từ ngày ta nói ta là nữ nhân sao?”

Tần Mặc chặn lời ta bằng một nụ hôn, đồng thời nắm lấy đôi tay hơi lạnh của ta.

Giữa đất trời, trong mắt ta chỉ còn Tần Mặc và ánh trăng phản chiếu những gợn sóng trên áo ngoài.

5

Khi ta và Tần Mặc không biết xấu hổ mà sống hưởng thụ ở hẻm Nam, Triệu tướng quân đã bị tru di tam tộc.

Nghe nói tội danh đọc một nén nhang cũng chưa hết, ngoài cấu kết và uy hiếp triều thần, còn có việc cho vay nặng lãi và làm giả tiền.

Tiền bị lấy khỏi Hộ bộ đã được tìm lại, oan khuất của phụ thân ta cũng được rửa sạch.

Khi ta ngồi ở tiền sảnh đợi phụ thân, định kể chuyện của Tần Mặc thì Bạch Thuật báo rằng hành tung của Tần Mặc không ổn định.

“Gia, có cần thuộc hạ phái thêm người theo dõi không?”

Ta lắc đầu:

 “Không cần, chỉ cần hắn không làm việc ác, có gây họa thì ta sẽ đứng ra giải quyết.”

Khi phụ thân ta bước vào sảnh, ta vừa định đứng lên đón thì nhìn thấy nội quan Tằng Phúc Thuận đi theo phía sau.

Tằng Nội quan nhìn ta, mỉm cười nói: 

“Giang công tử, mau tiếp chỉ.”

“Phụng thiên thừa vận, tiếp nhận thiên mệnh, đặc biệt bổ nhiệm Giang Bất Hối của huyện Kinh làm Đại Lý Tự khanh, ban thưởng roi đánh vua, trên giám sát hoàng đế, dưới quản lý trăm quan, khâm thử.”

Biểu cảm của Tổ phụ như sắp trúng gió, phụ thân run rẩy tay chân, còn ta như lạc vào mây mù.

Tằng Nội quan nhìn ba người chúng ta, nở nụ cười tươi: 

“Đây là thánh chỉ hoàng thượng tự tay viết, tiểu Giang đại nhân nhất định tiền đồ vô lượng.”

Tổ phụ nghẹn ngào: 

“Tổ tiên phù hộ, cháu đích tôn nhà họ Giang không kêu thì thôi, đã kêu thì kinh thiên động địa!”

Phụ thân ta đấm ngực dậm chân: 

“Quan khảo thí là ai? Chẳng phải đã đưa tiền rồi sao? Sao nhận tiền mà không làm việc đàng hoàng gì hết vậy!”

Ta chẳng hiểu gì cả: 

“Trời cao đất rộng, con thực sự không biết mà!”

Cả đêm gà bay chó chạy, trời còn chưa sáng tổ phụ đã đứng trước cửa, nhìn ta và phụ thân trong bộ quan phục mà nước mắt ròng ròng.

“Nhà họ Giang ta cuối cùng cũng có người kế thừa rồi!”

Tổ phụ dặn dò ta mấy câu về những điều cần chú ý khi vào triều, ta giữ nguyên tắc ít nói sẽ ít sai, không hé môi nửa lời.

Triều đình đang tranh luận về việc thí sinh kinh thành dâng thư vạn chữ tố cáo gian lận trong khoa cử.

Ban đầu ta nghe rất hứng thú, nhưng càng nghe càng bị thu hút bởi hoàng đế đang ngồi trên ngai rồng.

Tiểu hoàng đế này sao lại giống Tần Mặc mà ta nuôi ở hẻm Nam quá vậy?

Ta cố gắng giữ vững đôi chân đang run rẩy, nhìn kỹ mấy lần, không ngờ lại chạm phải ánh mắt của tiểu hoàng đế.

Tiểu hoàng đế chớp mắt nhìn ta, nghiêm giọng nói: 

“Vậy thì giao vụ án khoa cử nhận hối lộ và rối loạn kỷ cương này cho tân Đại Lý Tự khanh điều tra.”

Xác nhận rồi, hắn chính là Tần Mặc!

Vậy còn điều tra gì nữa?

Quan khảo thí nhận hối lộ chẳng phải đã rõ như đinh đóng cột sao, chẳng lẽ học vấn của một quân vương mà thi nhiều năm cũng không đỗ?

Ta suy nghĩ nhanh như chớp, đây chẳng phải là kéo ta thẳng vào phe của hắn sao?

Không khéo Lại bộ còn cho rằng ta suốt những năm qua đưa lễ hối lộ để trượt chẳng qua là thu thập chứng cứ, chờ ngày một đòn diệt gọn bọn họ!

Được rồi, được rồi, đây là muốn chơi ván lội ngược dòng phải không?!

Đầu óc ta mơ màng đi theo dòng người tan triều ra ngoài.

Giọng của Tằng nội quan đột ngột vang lên: 

“Tiểu Giang đại nhân xin dừng bước, bệ hạ muốn gặp ngài.”

Ta nghĩ Tần Mặc gặp ta sẽ giải thích đôi câu, nhưng hắn lại mở miệng hỏi: 

“Hiền huynh sao lại nhìn ta như vậy?”

Ta thật sự là hiền huynh của ngươi hay không, chẳng lẽ ngươi còn không biết?

Ta nuốt nước bọt, đột ngột quỳ xuống: 

“Thần có mắt không tròng, tự biết không gánh vác được trọng trách, mong bệ hạ miễn chức, cho thần được về quê.”

“Có mắt không tròng?”

Tần Mặc lạnh mặt, nghiêm giọng nói: 

“Ngươi nhìn rõ được tình thế triều đình, lại có năng lực, nhập triều không chỉ vì thân phận này thôi đâu.”

Ta khó hiểu nhìn Tần Mặc:

 “Vậy đây là bù đắp sao?”

“Không phải bù đắp.”

Tần Mặc bước đến bên cạnh ta, nâng mặt ta lên, dịu dàng nói:

 “Tỷ tỷ, những gì ta cho tỷ đều là điều ta muốn cho.”

“Tỷ tỷ đọc sách bao nhiêu năm, chẳng lẽ không muốn xuống ngựa ngắm hoa?”

“Chẳng lẽ không muốn đấu tranh cho công bằng của những thí sinh nghèo thực sự sao?”

“Chẳng lẽ không muốn thử xem trong triều đình đầy mưu mô này, tỷ có thể đi xa đến đâu?”

Giọng nói thì thầm của Tần Mặc khiến sống lưng ta cứng đờ:

 “Tỷ tỷ, ta đi thi là để xem có những thí sinh nào thuộc phe Nhiếp chính vương hay không, còn tỷ là niềm vui bất ngờ.”

“Từ Nguyệt Xuân Lâu đến hội giám bảo, tỷ đã giúp ta rất nhiều. Ta thích tỷ tỷ có dũng khí, trí tuệ, rộng lượng và khéo léo.”

Ta thuận thế phủi bụi trên đầu gối, đứng lên: 

“Vậy ngươi từ đầu đã biết ta là nữ nhân?”

“Ta không biết. Ta thậm chí nghi ngờ mình là đoạn tụ, nhưng cũng không nghĩ được rằng hiền huynh lại là tỷ tỷ.”

Tần Mặc nhanh chóng chuyển chủ đề: 

“Nhưng Cố Thành An biết tỷ là nữ nhân, trẫm đã cảnh cáo hắn không được nói bậy.”

Ta rùng mình:

 “Hắn biết thế nào? Hắn cài gián điệp trong nhà ta sao?”

“Trong mật các ở thư phòng của hắn có tranh vẽ tỷ tỷ mặc nữ trang, nhưng trẫm đã lấy đi rồi.”

Tần Mặc đóng chặt cửa sổ và cửa điện Cần Chánh, lấy từ ngực áo ra chiếc mặt nạ da người quen thuộc, đeo vào rồi ôm lấy ta: 

“Tỷ tỷ, ta nghĩ người có miệng thì phải làm rõ mọi hiểu lầm.”

“Ta đã giải thích hết với tỷ, chúng ta sau này có thể sống như ở hẻm Nam được không?”

Nhìn Tần Mặc trong bộ long bào màu vàng sáng, ta nghĩ, thật sự có thể sống như ở hẻm Nam sao?

“Cả cái mạng này của ta cũng nguyện cho tỷ.”

Giọng Tần Mặc khàn khàn, đầy chân thành:

 “Ta tâm thành đường vững, tỷ tỷ cứ từ từ nhìn.”

“Đừng làm mấy trò thắt cổ tự vẫn vô đấy.”

Ta đẩy mặt Tần Mặc ra: 

“Đợi ta xử lý xong vụ án này rồi xử lý ngươi sau.”

Tần Mặc không chịu từ bỏ, vùi đầu vào cổ ta: 

“Tỷ tỷ, dao ra khỏi vỏ nhất định phải thấy máu.”

6

Mây đen phủ trời, oi bức không gió.

Ta chân run rẩy bước vào phủ, bị phụ thân kéo thẳng vào từ đường: 

“A Hối, con từ quan đi.”

“Phụ thân biết con một lòng hướng về triều đình, nhưng thân phận của con chung quy vẫn là một mối họa ngầm.”

“Con chẳng phải rất thích Giang Bắc sao, sau khi từ quan thì đưa cả Tần Mặc mà con nhặt được đi cùng đi.”

Tiếng sấm rền vang trên trời cao làm đất trời rung chuyển. Gương mặt phụ thân vẫn là vẻ thờ ơ quen thuộc, trong tai ta chỉ còn tiếng ong ong hỗn loạn.

“Bất Hối, đừng trách phụ thân, cữu cữu con cũng là người đáng thương.”

“Cái chết của mẫu thân con là một kiếp nạn trong lòng phụ thân, những năm qua nếu không phải vì con, phụ thân đã theo mẫu thân mà đi rồi.”

“Biểu tỷ nhà cữu cữu con chỉ vì giống mẫu thân mà phụ thân mới đặc biệt quan tâm hơn, con đừng để bụng.”

Cơn chua xót dâng lên nơi khóe mắt, ta giọng khàn khàn:

 “Hai tháng nay, câu đầu tiên người nói với con chính là như vậy sao?”

Phụ thân sững sờ một lúc, kiên nhẫn dần cạn: 

“Chuyện này Lại bộ đã có kết luận rồi, nếu con hành động liều lĩnh sẽ kéo cả nhà họ Giang vào vực sâu.”

“Vậy phụ thân còn muốn che chở cho nhà cữu cữu đến bao giờ?”

“Chát.”

Cái tát của phụ thân dùng toàn lực, ta sờ lên vết tát đang đau đớn trên mặt: 

“Hóa ra vụ án gian lận này lại thật sự liên quan đến cữu cữu?”

“Người đối tốt với tất cả những ai bên cạnh mẫu thân, vì sao lại đối xử với con như vậy?”

Ta nhìn phụ thân đầy khó hiểu: 

“Chỉ vì con gái của cữu cữu giống mẫu thân, còn con thì không giống sao?”

Phụ thân lấy lại tinh thần, mở miệng chỉ nói: 

“Con đừng nói bậy, đó là mẫu thân con trước khi mất dặn ta chăm sóc nhà cữu cữu.”