Ta hít một hơi sâu, đột ngột bừng tỉnh, hóa ra là một cơn ác mộng.
Chưa kịp thở phào, ta chợt nhận ra bên giường có người ngồi. Chưa kịp kêu lên thì người đó đã bịt miệng ta. Giọng nói quen thuộc của Lê Cẩn vang lên bên tai:
“Đừng kêu, là ta.”
Ta trấn tĩnh lại, đẩy tay hắn ra, kéo chăn trùm lên người:
“Vương gia nửa đêm vào phòng ta là muốn hủy hoại thanh danh của ta sao?”
Lê Cẩn khẽ thở dài:
“Niệm Niệm, ta trèo tường vào, không ai phát hiện. Tối nay nàng có chút không ổn, ta không yên tâm, nên đến xem nàng, muốn nói chuyện với nàng một chút.”
Sau câu nói đó, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Rất nhiều điều ta muốn hỏi, nhưng lúc này lại không thốt nên lời.
Ta siết chặt chăn, lòng tràn đầy ấm ức:
“Tại sao ngươi cứ phải đến quấy rầy ta?”
Lê Cẩn lau khóe mắt ta, nhưng càng lau nước mắt càng tuôn, như tìm được nơi trút hết mọi uất ức, mọi nỗi đau đều dâng lên qua khóe mắt. Hắn ôm lấy ta, cả người và chăn gói gọn trong lòng:
“Là ta sai, là ta sai rồi.”
Ta khóc nức nở, mà Lê Cẩn chỉ lặp đi lặp lại câu ấy để dỗ dành, đúng là hắn sai, còn phải nhắc đi nhắc lại làm gì.
Khóc một hồi, ta đưa tay từ trong chăn ra, lau sạch nước mắt trên mặt, giọng khàn khàn nói:
“Ngươi muốn mưu đồ gì, ta không muốn quan tâm, hiện tại ta chỉ muốn sống bình yên, gia đình được an ổn.”
Cằm Lê Cẩn tựa lên đỉnh đầu ta:
“Được, chúng ta đều sẽ bình yên.”
Ta giãy ra khỏi vòng tay hắn:
“Sau này ngươi đừng tìm ta nữa.”
Lê Cẩn nhìn ta rất lâu, có lẽ cho rằng ta vẫn còn giận, nói:
“A Niệm, vậy nàng chờ ta, đợi ta hoàn thành đại sự, được không?”
Hắn thận trọng quan sát sắc mặt ta:
“A Niệm, nàng nhớ lại những ngày đầu chúng ta mới thành thân, có được không?”
Phải rồi, chúng ta đã từng có những ngày ấm áp, dịu dàng, nhưng kết cục sau đó lại quá đau đớn.
Ta không còn dũng khí để trải qua một lần nữa.
Vừa định nói ra, Kiểu Lục dường như nghe thấy tiếng ta dậy.
“Tiểu thư, người dậy rồi sao?”
Lê Cẩn khẽ run, cúi sát tai ta nói nhỏ:
“Niệm Niệm, ta không có chút tình ý nào với Trần Lịch, ta chỉ thích nàng, đừng nghĩ nhiều.”
Kiểu Lục gõ nhẹ hai cái lên cửa:
“Tiểu thư?”
Lê Cẩn hôn lên mắt ta, mấp máy môi nói hai chữ “Đợi ta” rồi trèo cửa sổ rời đi.
Ta thấp giọng đáp:
“Không sao, nằm mơ thôi, không cần vào.”
Đêm dài dằng dặc, ta nhìn bóng Lê Cẩn khuất dần, mở to mắt đến tận lúc trời sáng mới chợp mắt được một lát.
Chưa kịp ngủ bù, đã bị giọng nói to của Kiểu Lục đánh thức:
“Tiểu thư, tiểu thư, Vinh Vương gửi đồ đến cho người này.”
Ta mơ màng mở mắt, gửi đồ?
Kiểu Lục mang theo một cái giỏ, bên trong có một con mèo nhỏ. Nhìn con mèo trắng muốt ấy, ta chợt ngẩn người.
Kiếp trước, vừa mới thành thân, Lê Cẩn cũng tặng ta một con mèo nhỏ màu sữa trắng như thế này. Hắn nói rằng khi bận rộn, con mèo sẽ bầu bạn với ta. Ta ôm con mèo yêu không nỡ rời, cảm thán rằng con mèo trắng thế này nên gọi là Tuyết Đoàn đi. Lê Cẩn lặp lại cái tên “Tuyết Đoàn,” cúi xuống bên tai ta, thì thầm rằng:
“Tuyết Đoàn mềm mại, đáng yêu, giống như nàng.”
Ta đỏ mặt rúc vào lòng Lê Cẩn, Tuyết Đoàn thì nằm trong tay ta, liếm từng đợt lên lòng bàn tay ta.
Cảm giác ấm áp ẩm ướt từ lòng bàn tay kéo ta về hiện tại. Ta nhìn con mèo nhỏ trong tay, vuốt đầu nó, nhẹ giọng:
“Sau này ngươi sẽ gọi là Nếp vậy.”
Kiểu Lục đưa khăn tay cho ta:
“Tiểu thư, gọi là Tuyết Đoàn nghe hay hơn. Người xem nó trắng như tuyết, không chút tạp sắc.”
Ta dịu dàng nhìn Nếp:
“Gọi là Nếp.”
Tuyết Đoàn chỉ có thể là Tuyết Đoàn, quá khứ đã qua thì cứ để nó qua.
……..
Những ngày tiếp theo, ta chỉ quanh quẩn chơi mèo, trêu chó, làm ngoại tổ phát bực.
Chưa kịp khiến ngoại tổ phát cáu, ngoài phố đã truyền tin Vinh Vương cầm đầu khởi binh ở phía Tây. Họ nói đương kim hoàng đế nghe lời gièm pha, hôn quân vô đạo, Vinh Vương lấy danh nghĩa “thanh quân trắc” tiến thẳng đến kinh đô, nơi nào đi qua, nơi đó đều quay đầu ủng hộ.
Ngoại tổ vuốt chòm râu sắp đứt, lắc đầu nói:
“Sao mà nhanh như vậy được? Chắc chắn đã chuẩn bị từ lâu. Vinh Vương không phải hạng tầm thường đâu.”
Ta ôm Nếp, gật đầu lia lịa:
“Chuẩn bị từ lâu? Không phải chỉ từ lâu mà thôi, người này đã chuẩn bị cả hai kiếp rồi. Quả nhiên là không tầm thường.”
Ngoại tổ trầm ngâm nhìn ta:
“Hôn sự của con tính sao?”
Ta ngẩn người:
“Hôn sự gì ạ?”
“Nghe nói Vinh Vương đến nhà con cầu thân, suýt làm gãy bậu cửa. Còn con mèo này, đừng nghĩ lão già này không nhìn ra.”
Ta cười sáng mắt nhìn ngoại tổ:
“Ngoại tổ tinh anh lão luyện, đúng là không gì giấu được ngài.”
Ngoại tổ đập mạnh vào trán ta:
“Đừng né tránh nữa! Có điều gì giấu trong lòng, lão già này không phải không nhận ra. Tính con lúc nào cũng dễ vướng vào rắc rối, nhưng Niệm Niệm, con luôn dùng lý trí để suy xét mà quên lắng nghe tiếng gọi từ trái tim.”
Nhưng chẳng phải mọi chuyện đều cần được cân nhắc bằng lý trí hay sao? Nếu chỉ để cảm xúc dẫn lối, chẳng phải sẽ dễ lặp lại những sai lầm cũ?
Ta bất giác bật dậy, lòng rối như tơ vò.
Một sự thật âm thầm len lỏi trong tâm trí: ta — dường như đã để tâm đến Lê Cẩn rồi.
Tay ta run rẩy đặt Nếp xuống đất.
Không, mọi thứ đang đi sai hướng. Không thể như thế này được!
Ta đã xây lên bức tường cao quanh mình, không ai có thể bước vào, ngay cả ta cũng không thể bước ra.
——–
Có lẽ vì nghĩ nhiều quá ban ngày, ăn cơm xong ta cảm thấy mơ màng. Kiểu Lục dìu ta lên giường, đắp chăn cẩn thận.
Tiếng nói chuyện đánh thức ta. Mở mắt ra, ta phát hiện mình đang trong xe ngựa. Ta rên rỉ hai tiếng, một nữ tử áo đen bước vào, tháo miếng vải bịt miệng ta ra.
“Ngươi là ai?”
Ta khàn giọng hỏi:
“Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”
Nữ tử áo đen không trả lời, ép ta uống một bát thuốc, rồi lại nhét miếng vải vào miệng ta Không bao lâu sau, đầu óc ta lại mơ hồ. Hết tỉnh rồi lại mê, cứ thế luân hồi.
Khi hoàn toàn tỉnh táo, ta đã bị trói chặt năm hoa bát giác trong một căn phòng. Quan sát xung quanh, ta cảm thấy có gì đó quen thuộc. Chưa kịp nhìn rõ, tiếng mở cửa vang lên bên tai. Quay đầu lại, ta nhìn thấy một thân hoàng bào, lờ mờ đoán ra điều gì đó.
“Thảo nào Lê Cẩn bước gãy bậu cửa nhà ngươi cũng muốn cưới ngươi.” — một bàn tay vuốt ve má ta.
“Trẫm nhìn ngươi cũng thấy yêu thích.”
Ta hít một hơi thật sâu:
“Bệ hạ bắt ta tới đây muốn làm gì?”
“Vinh Vương sắp đánh đến Thịnh Kinh rồi.” – hoàng đế lạnh lùng nhìn ta.
“Ngươi nói xem, nếu giữa giang sơn và ngươi, hoàng đệ của trẫm sẽ chọn cái nào?”
Ta không trả lời câu hỏi của hoàng đế, chỉ nói:
“Ngài đã làm sai một việc.”
Hoàng đế nhíu mày:
“Trẫm làm sai điều gì?”
“Ta không phải người trong lòng của Lê Cẩn. Ta chỉ là lá chắn của hắn. Người hắn thực sự yêu là Trần Lịch, thanh mai trúc mã nhà họ Trần.”
Hoàng đế lạnh giọng:
“Không thể nào. Trần Lịch đích thân nói với trẫm, chỉ cần bắt được ngươi, nàng ta có thể cùng Lê Cẩn đàm phán điều kiện.”
“Bệ hạ nghĩ ta và Lê Cẩn làm sao có tình cảm sâu đậm đến thế?”
Ta bật cười.
“Trần Lịch và Lê Cẩn chẳng qua chỉ coi ta là lá chắn mà thôi. Hơn nữa, Lê Cẩn và nhà họ Trần cấu kết rất sâu. Lần này khởi binh, nhà họ Trần lại dẫn đầu. Phụ thân ta chỉ là một ngôn quan sợ thê tử, so thế nào cũng thấy bắt nàng ta hợp lý hơn.”
Hoàng đế trầm ngâm một lúc, vung tay áo, giọng đầy nghiêm khắc:
“Ngươi đừng hòng lừa trẫm.”
“Hoàng thượng nếu không tin, có thể điều tra. Lê Cẩn và Trần Lịch, biểu ca biểu muội, tình ý từ nhỏ. Ngay cả thời gian gần đây, Trần Lịch vì Lê Cẩn mà đuổi theo đến Giang Nam. Chỉ cần hoàng thượng điều tra một chút, tất cả sẽ rõ.”
Nhìn ta nói với vẻ thành khẩn, hoàng đế có lẽ đã tin được đôi phần, liền sai người canh chừng ta cẩn thận rồi quay đầu đi ra ngoài.
Suốt mấy ngày liền, ta bị giam trong căn phòng này. Hoàng đế rất kỹ lưỡng, ngay cả những thị nữ chăm sóc ta cũng đều là những người câm.
Khi trời vừa tờ mờ sáng, thị nữ câm giúp ta chỉnh trang rồi áp giải đến điện Cần Chính. Ta nhìn ra ngoài, thấy cảnh hỗn loạn, mọi người đang hoảng hốt chạy trốn. Hoàng đế đầy vẻ lo âu, ta thầm tính, có lẽ Lê Cẩn sắp đến rồi.
Hoàng đế liếc ta, cười lạnh:
“Ngươi dám lừa trẫm. Vừa vào đến kinh đô, Lê Cẩn đã cho người bảo vệ phụ thân ngươi. Rõ ràng hắn thật lòng với ngươi. Nhưng hắn không biết rằng, trẫm đã đưa ngươi đến đây từ lâu rồi.”
Hoàng đế đặt lưỡi dao kề sát cổ ta, đẩy ta ra bậc thềm ngoài điện, nhìn về phía cổng hoàng cung.
“An Niệm, ngươi xem, bọn họ tới rồi kìa.”
Ta nhìn Lê Cẩn, hắn toàn thân mặc giáp, cưỡi ngựa tiến đến trước điện. Khi thấy ta, sắc mặt hắn thoáng qua chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Hoàng đế nhìn Lê Cẩn, ép lưỡi dao sát thêm hai phần, nói:
“Lê Cẩn, ngươi nói xem, nếu tay trẫm run lên một chút nữa, mỹ nhân này có phải sẽ hương tiêu ngọc vẫn không?”
Lê Cẩn lạnh lùng hừ một tiếng:
“Hoàng đế quả nhiên thủ đoạn cao siêu, giết cha, hại mẹ, cướp ngôi. Nay đến một nữ tử cũng không tha.”
Thân hình hoàng đế khẽ run, giọng nói lắp bắp:
“Không thể nào! Sao ngươi biết? Ngươi làm sao biết được?”
“Nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm.”
Hoàng đế bật cười khan:
“Ha ha ha ha, Lê Cẩn, trẫm mới là đích trưởng tử! Dựa vào cái gì phụ hoàng lập ngươi làm thái tử? Dựa vào cái gì mẫu hậu cũng ủng hộ ngươi? Ta mới là con trai ruột của bà! Nếu đã vậy, tất cả những kẻ cản đường ta đều phải chết! Lê Cẩn, ngay cả ngươi, cũng không ngoại lệ.”
Hoàng đế ngừng cười, nói tiếp:
“Đến đây, để trẫm xem, ngươi sẽ chọn thế nào? Ngươi chọn giang sơn hay chọn nàng ta?”
Mắt Lê Cẩn đỏ hoe:
“Ngươi giết nàng cũng vô ích. Chỉ cần ta còn sống, ngươi sẽ không bao giờ ngồi vững trên ngai vàng.”
Hắn im lặng một lúc, như đang đấu tranh giữa lý trí và cảm xúc, rồi cuối cùng ngẩng đầu lên, ánh nhìn đầy quyết liệt:
“Ta lấy mạng mình đổi lấy nàng, được không?”
Lê Cẩn khàn giọng nói với hoàng đế.
“Lê Cẩn, ngươi nghĩ ta ngu sao? Hà tất phải đổi chác như thế? Nếu ngươi muốn nàng sống, hãy tự vẫn ngay tại đây. Hôm nay, chỉ một trong hai người các ngươi được sống.”