Ngài hơi sững sờ, gương mặt vốn đang mỉm cười của ngài thoáng chốc sa sầm xuống.
“Nguyệt sự của thiếp đã trễ hai ngày rồi..” – ta nói thật – “xưa nay chưa từng trễ.”
Chu Thế Đình là người nhạy bén, ngài đột ngột ngồi bật dậy, gương mặt đang âm trầm lập tức chuyển sang vui mừng:
“Thật sao?”
“Vẫn chưa thể chắc chắn…”
“Gọi thái y đến bắt mạch!”
Ngài vừa nói vừa định xuống giường thì ta đã kéo ngài lại:
“Không cần vội, Hầu gia, mới chỉ là bắt đầu, lỡ như…”
Chu Thế Đình hỏi:
“Nàng cảm thấy thế nào?”
Thực lòng mà nói, ta chẳng cảm thấy gì cả, nhưng ta không muốn làm ngài cụt hứng, đành đáp:
“Có chút nặng nề.”
Ta và ngài kiên nhẫn chờ thêm nửa tháng.
Ta rất sốt ruột, Chu Thế Đình còn nóng lòng hơn cả ta, đêm nào cũng nghỉ tại chính viện, tĩnh tâm tu dưỡng, chỉ trò chuyện với ta những việc vụn vặt.
Kỳ kinh nguyệt của ta mãi không tới, mười phần thì tám chín phần là đã có thai.
Thật bất ngờ.
Nửa tháng sau, thái y bắt mạch, ta quả thực đã có hỉ, ta thở phào nhẹ nhõm.
Gả vào phủ Hầu mấy tháng, cuối cùng ta cũng thuận lợi bước lên bậc thềm đầu tiên.
Ta tự hỏi tại sao ở phủ mãi không thể mang thai, nhưng chỉ sau một chuyến đến suối nước nóng lại thành công. Có lẽ là vì, ở phủ, mỗi lần chung phòng, ta đều căng thẳng, chịu đựng khó khăn, ta chẳng cảm nhận được chút niềm vui nào.
Nhưng đêm ở suối nước nóng lại khác, đến mức sáng hôm sau ta vẫn còn chút mơ hồ.
Mơ hồ tưởng rằng, trong trời đất trắng xóa ấy, chỉ có ta và ngài. Nhưng khi về đến phủ, Thiền Thiền lập tức chiếm lấy ngài, ta liền tỉnh táo hoàn toàn.
Sau khi có thai, người thực sự vui mừng là ta, Chu Thế Đình và lão phu nhân. Thái độ của lão phu nhân thay đổi hẳn, bà đối với ta chân thành hơn vài phần.
Còn Thiền Thiền thì phát điên rồi.
Khi đến chào hỏi ta, nàng trừng mắt nhìn bụng ta, ánh mắt đầy hung dữ. Những người bên cạnh ta đều bị nàng dọa đến hoảng hốt. Nha hoàn và ma ma quản sự bên ta đều khuyên:
“Phu nhân, không để nàng ấy bước chân vào chính viện nữa.”
“Nàng là ái thiếp của Hầu gia, mỗi ngày đến thỉnh an ta là lễ nghi của nàng. Không để nàng đến, ngược lại sẽ thành lỗi của ta.” – Ta nói.
Đại nha hoàn sốt ruột:
“Tính mạng quan trọng hơn! Nàng ấy giỏi võ, khi phu nhân còn chưa xuất giá, đã dám đến cửa phủ Quốc công gây hấn.”
Ta suy nghĩ một lúc rồi đáp:
“Đến kho, mang những thứ ta đã chuẩn bị cho hồi môn vào đây.”
Nhũ mẫu và đại nha hoàn hiểu ý ta, họ gật đầu, lập tức đi làm.
…..
Lại có tuyết rơi, khi Chu Thế Đình hạ triều trở về, ngài mang theo đồ ăn mới cho ta.
“… Đây là mì chua cay, hẵng ăn khi còn nóng.”
Tuyết rơi trên tóc mai ngài, ngài như một chàng trai trẻ, vẻ mặt đầy vui mừng. Ta cảm tạ, nhưng vẫn không có khẩu vị.
Thiền Thiền phái nha hoàn đến gọi Chu Thế Đình hai lần, nhưng ngài bảo nha hoàn quay về, nói đêm nay ngài không qua được, bên ngoài tuyết rơi quá lớn.
Hôm sau, Thiền Thiền mặc một chiếc áo choàng gió màu đỏ rực, bên trong là trang phục cưỡi ngựa gọn gàng, cũng là màu đỏ tươi. Trong cảnh tuyết trắng xóa, nàng như đóa mai đỏ giữa trời đông, đẹp đến lạ thường.
Nguyệt Nương cũng đội tuyết đến thỉnh an, nhìn thấy nàng, không khỏi sững người.
Sân viện của ta có thêm một khung xích đu, phủ đầy tuyết trắng.
Thiền Thiền bước vào phòng, nhìn ta với nụ cười tươi rói:
“Tống Đường, ngươi có biết ta từng sảy thai hai lần, giờ không thể sinh nở được nữa không?”
Cả phòng nín thở.
“Ngươi thật to gan.”
Ta vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, đáp:
“Thiền Thiền, ngươi vào kinh chưa được nửa năm, chắc cũng hiểu quy củ rồi. Hét toáng lên như vậy, ngươi muốn quỳ từ đường sao?”
Thiền Thiền bật cười lớn:
“Tướng quân nói, ngài không thích con cái. Ngài và ta ân ái nhiều năm, sau này sẽ nương tựa vào nhau đến già. Nhưng ngươi lại mang thai rồi..…Ngươi mang thai, tướng quân liền dành trọn trái tim cho ngươi….”
Ngài làm sao không thích con cái được?
“Tống Đường, tướng quân chỉ nghỉ dưỡng một năm, sau đó sẽ lại rời kinh. Ngươi nói xem, ngài có còn đi với ta không?”
Nàng nói rồi đột nhiên rút ra một cây roi dài, mọi người trong phòng đều hoảng sợ.
Thiền Thiền giỏi võ, cây roi dài trong tay nàng vung lên, tiếng gió vun vút, đến cả những hộ vệ ngoài phủ cũng khó lòng cản được, huống hồ đây chỉ là những nha hoàn, ma ma trong nội viện.
Những người bên ta, từ đại nha hoàn đến nhũ mẫu, đều lao ra che chắn cho ta, chịu đòn roi đến nỗi trên người đều hằn những vết máu. Ta cố gắng chạy ra ngoài, trong cơn hoảng loạn suýt ngã nhào, Thiền Thiền cười lớn.
“Ngươi, một nữ tử thế gia tầm thường, vô dụng, dựa vào cái gì mà sinh con nối dõi cho tướng quân? Ngài sẽ không ở lại kinh thành, ngài sẽ đi với ta!”
Thiền Thiền lao về phía ta.
Ban đầu, ta lúng túng chống đỡ, nhưng vừa ra khỏi phòng lập tức đứng vững.
Tuyết trên khung xích đu rơi hết, để lộ một cây cung dài nặng ba mươi cân, nhắm thẳng vào Thiền Thiền. Ta đứng giữa sân tuyết, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng:
“Ngông cuồng! Bỏ roi xuống, quỳ ngay, ta tha mạng cho ngươi!”
Thiền Thiền cười khinh:
“Ngươi có bản lĩnh gì mà dám…”
“Vút!”
Mũi tên xé gió bay đi, xuyên qua vai Thiền Thiền, đóng chặt nàng vào cây cột chính của phòng. Nàng cố gắng vùng vẫy, nhưng mũi tên đã ghim sâu vào cột gỗ, giữ chặt nàng không thể thoát, nàng gào thét dữ dội.
Hộ vệ từ bên ngoài xông vào, bao vây nàng lại.
Lão phu nhân đội tuyết bước tới, nhìn thấy cảnh tượng mà tức đến phát điên, Chu Thế Đình bị người hầu gọi về.
Máu của Thiền Thiền chảy xuống tuyết, nhuộm thành một mảng đỏ thẫm. Nàng như kẻ mất trí, ánh mắt căm hận nhìn từng người một.
Chu Thế Đình sức lực rất lớn, chỉ bằng một tay đã rút được mũi tên ra khỏi cây cột, Thiền Thiền đau đớn hét lên thảm thiết. Ngài bế nàng lên rồi định bước đi.
Lão phu nhân ở phía sau quát lớn:
“Đứng lại! Ngươi định dung túng nàng ta gây náo loạn đến bao giờ? Ngươi nhìn xem, cả căn phòng này, từ đầu đến cuối đều là những người bị thương đầy mình. Rồi nhìn thê tử của ngươi đi!”
Bước chân của Chu Thế Đình thoáng khựng lại. Ngài không quay đầu lại, ôm lấy Thiền Thiền mà rời đi.
Ta được dìu vào phòng, thu dọn đống hỗn độn.
Chiều hôm đó, Thiền Thiền bị đưa đi.
Chu Thế Đình nói, đưa nàng về biên cương. Nhưng với vết thương quá nặng, thời tiết lại lạnh giá, hoàn toàn không thích hợp để hành trình lúc này. Nếu để nàng ở lại tĩnh dưỡng nửa năm, chờ đến mùa xuân năm sau hãy đi cũng không muộn, nhưng Chu Thế Đình lại kiên quyết để nàng rời phủ ngay lúc này.
Thế nhưng Thiền Thiền lại chết trên đường.
Ta đích thân đốt cây trường cung.
Vai trò của nó đã kết thúc, ta hy vọng suốt quãng đời còn lại trong nội viện sẽ không cần dùng đến nó nữa.
5
Năm thứ hai khi ta gả vào phủ Vĩnh Xương Hầu, vừa đúng tiết lập thu, ta chuyển dạ. Sau một ngày một đêm chịu đựng, ta hạ sinh trưởng tử.
Khi đứa trẻ làm lễ đầy tháng, mẫu thân và tẩu tẩu ta đến thăm.
“Không ngờ con lại sống được yên ổn như vậy.”
Mẫu thân ta hài lòng, nắm tay ta mà nói.
Chuyện của Thiền Thiền chỉ là chuyện nội viện, người ngoài không rõ ngọn ngành. Họ chỉ nghe nói rằng, Vĩnh Xương Hầu đã đuổi đi ái thiếp theo ngài nhiều năm.
Thiếp thất khác là Nguyệt Nương, vẫn quản lý việc trong phủ, nhưng nàng và ta không ai đụng chạm đến ai, bình yên vô sự.
Giờ đây, ta lại hạ sinh đích trưởng tử.
Một hôn sự được ban tặng vốn ngỡ sẽ trăm bề khó khăn, phụ mẫu ta lo lắng ta sẽ bị hai thiếp thất có thực lực chèn ép mà mất mạng. Thế nhưng, ta lại thuận lợi hạ sinh người thừa kế của phủ Hầu.
“Mẫu thân, con đã từng nói với người, con làm được.” – Ta đáp.
Làm đích thê của phủ Hầu, điều quan trọng nhất là ba điều: Thứ nhất phải có con nối dõi, thứ hai phải có quyền quản gia, thứ ba là không được yêu phu quân của mình.
Hiện tại, ta đã đạt được hai điều: ta có con, ta không yêu Chu Thế Đình.
Chờ ta lấy được thẻ quản gia từ tay Nguyệt Nương, con đường này sẽ hoàn toàn thông suốt. Về sau, ta cũng sẽ như lão phu nhân, sống an tĩnh, không gây sóng gió, hưởng vinh hoa phú quý.
Khi còn trong tháng, ta lấy cớ tìm nhũ mẫu cho con trai mà xin một phần quyền quản gia, lão phu nhân đồng ý, sắc mặt Nguyệt Nương rất khó coi.
Dù ta chỉ xin một phần nhỏ, không hề đòi hỏi nhiều, nhưng Nguyệt Nương vẫn cảm nhận được mối đe dọa.
Nhũ mẫu hỏi ta:
“Tiểu thư định làm gì tiếp? Nàng ta rõ ràng không muốn buông tay, lão phu nhân lại do dự trong chuyện này.”
Bởi lẽ, bao năm qua Nguyệt Nương quản gia chưa từng phạm lỗi lớn. Hơn nữa, nàng và lão phu nhân đồng tâm hiệp lực.
Nguyệt Nương là quý thiếp, không có con, nên chỉ có thể trung thành với lão phu nhân. Lão phu nhân hiểu rõ điều này, vì thế muốn nàng giữ quyền quản gia để kiềm chế ta, đứa con dâu.
“Ngày đầu tiên vào phủ, ta đã gieo trong lòng Nguyệt Nương một mối bất an.”
Ta nói với nhũ mẫu:
“Giờ thì tiếp tục kích thích nàng ta thôi.”
Ngày đầu tiên sau khi thành hôn, ta đã nói với Nguyệt Nương rằng, chờ nàng có con không thể quản gia nữa, ta sẽ thay thế nàng.
Sau đó, trong chuyện của Thiền Thiền, ta lại nhắc đến việc Nguyệt Nương không có con thật đáng thương.
Hiện tại, ta đã có đích trưởng tử, điểm này đủ để khiến Nguyệt Nương phát điên.
Sau khi mãn tháng, trong bữa ăn gia đình, Nguyệt Nương đứng sau chúng ta, như một quản gia già cỗi, lo chuyện dọn thức ăn.
Ta liền nói với lão phu nhân:
“Nội viện quá lạnh lẽo, chỉ có mỗi Quân ca nhi. Nên nạp thêm hai phòng thiếp thất để Hầu gia khai chi tán diệp.”
Chu Thế Đình lặng lẽ nhìn ta, lão phu nhân cũng quan sát sắc mặt ta, dường như muốn đoán xem lời này là thật hay giả.
“Ồ, còn có Nguyệt Nương.”
Ta vờ như vừa nhìn thấy nàng, nói tiếp:
“Nhưng Nguyệt Nương thì không được. Nàng phải quản gia, không có thời gian hầu hạ Hầu gia.”
Ta lại nói:
“Mẫu thân, người nói xem, nên mua hai cô nướng sạch sẽ từ nha môn, hay chọn hai người đoan trang từ nhà nội tỳ để nạp làm thiếp thì có được không?”
Lão phu nhân định mở miệng, Chu Thế Đình liền đập mạnh đũa xuống bàn.
“Đủ rồi!” — Ngài lạnh lùng nói.
Cả bàn ăn im phăng phắc.