“Kỳ Tranh, món nợ mẫu thân ta nợ Hoàng hậu, ta dùng cả đời để trả. Ngài đừng ép bà ấy nữa, đừng bắt bà ấy phải lựa chọn.”
Ta nhìn Thái tử, nói:
“Một mình ta bồi thường cho ngài, được không?”
Thái tử không nói gì, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Ta vòng tay qua cổ hắn, bắt chước cảnh tượng từng thấy ở thanh lâu, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
“Trình Vận.”
Thái tử hít thở nặng nề, né tránh ta, giọng đầy kiềm chế:
“Điều Cô muốn, không phải là như thế này.”
Ta nhướng mày, đẩy hắn ra, bực bội nói:
“Đều là nam nhân với nhau! Ai chẳng biết ai. Điện hạ đừng chơi cái trò muốn bắt lại thả này với ta. Lỡ qua chỗ này thì sẽ không có chỗ khác đâu.”
Ta không kiên nhẫn để đôi co, quay người định rời đi. Thái tử lập tức kéo lấy eo ta, đẩy ngã xuống giường, giọng đầy tức tối:
“Trình Vận, nàng có thể kiên nhẫn với Cô một chút không? Từ nhỏ đến lớn, đều là Cô nhường nhịn nàng. Cô nói nàng có vài câu là nàng có thể trốn Cô ba ngày, khiến Cô phải mất công dỗ dành mới quay lại được.”
Ta nghĩ ngợi, có chút áy náy, liền hôn nhẹ lên má hắn, chớp chớp mắt nói:
“Điện hạ, vậy bây giờ để ta dỗ dành ngài, ngài có vui không?”
Mặt Thái tử lập tức đỏ bừng, kéo chăn trùm kín cả hai chúng ta.
Chẳng bao lâu sau, ta hưng phấn nói:
“Điện hạ, ngài như vậy quả thực không được rồi! Khi ở lãnh cung ta đã nghi ngờ, giờ mới xác nhận được. Ê ê, ta… ưm…”
“Im miệng!”
08
Tam hoàng tử mưu phản bị phát giác vẫn cố vùng vẫy, thậm chí trốn khỏi thiên lao, liên kết với cấm quân trong kinh, định giết vua đoạt ngôi.
Đêm đó, kinh thành đóng chặt cổng, mọi nhà đều hoảng sợ im lặng. Nhiều gia tộc danh giá bị quân phản loạn xông vào giết sạch.
Ta đứng bên cạnh Kỳ Tranh, trên cổng thành nhìn xuống nhân gian tựa chốn luyện ngục kia.
Kỳ Tranh nắm chặt tay ta, nhẹ giọng nói:
“Từ hôm nay, coi như đã hoàn toàn cắt đứt rễ của thế gia vọng tộc. Trình Vận, chốn luyện ngục này, rốt cuộc thì nàng cũng phải cùng Cô đi qua một lần.”
Từ thời tiền triều, thế gia vọng tộc nhiều như rừng, triều đình không còn chỗ cho bạch đinh, chỉ thấy quý tộc chen chân.
Ruộng đất của dân đen bị thế gia chiếm đoạt bằng đủ loại lý do.
Dù chiến loạn xảy ra, dân chúng lầm than thì cũng không làm lung lay gốc rễ của các thế gia. Ai làm hoàng đế không quan trọng, tam tính ngũ tộc vẫn trường tồn mãi mãi.
Sau khi Hoàng thượng đăng cơ đã dùng thủ đoạn sắt đá thi hành một số chính lệnh. Nhưng từ triều đình đến quan lại địa phương, sáu bảy phần đều là rễ của thế gia, khiến chính lệnh không thể thông suốt.
Nhân cơ hội Tam hoàng tử mưu phản, một mồi lửa đã đốt sạch rễ của các thế gia.
Phản quân thật hay giả, giờ đây không còn quan trọng nữa.
Đêm đó, Tam hoàng tử bị xử trảm, Hoàng thượng băng hà, Thái tử Kỳ Tranh lên ngôi hoàng đế.
Quần thần tung hô vạn tuế, Kỳ Tranh nắm chặt tay ta, cùng nhau đứng nhận triều bái của văn võ bá quan.
Khung cảnh ấy, hệt như ngày xưa ở vườn mẫu đơn, hắn nắm tay ta, nhìn các tiểu thư thế gia quỳ lạy tạ tội.
09
Sau khi Kỳ Tranh lên ngôi, đất nước hoang tàn cần phục hồi.
Mãi đến năm thứ ba sau khi đăng cơ, hắn mới bắt đầu chuẩn bị cho đại hôn của chúng ta.
Kỳ Tranh tuyên bố với thiên hạ rằng Trình gia theo rồng lập công, phong đích nữ Trình gia là Trình Vân làm Hoàng hậu.
Ta nghe mà muốn trợn trắng mắt, Trình Vân, Trình Vận, ai có mắt đều biết hắn đang nói dối.
Nhưng Kỳ Tranh làm vua ba năm đã trở thành bậc đế vương sắt đá, không ai dám bàn luận về chuyện hôn nhân của hắn.
Đáng thương thay cho biểu muội nhỏ của ta, Anh Đào, vừa tròn mười hai tuổi, vẫn nghĩ ta là nam nhi, chỉ vì Hoàng thượng mà phải nhẫn nhục chịu đựng, nam cải nữ trang gả vào cung.
Miệu Ngữ tỷ tỷ nhập cung làm nữ quan, giúp ta quản lý hậu cung.
Khi ra ngoài dạo chơi, ta mặc nam trang, làm đại công tử Trình Vận của Hầu phủ. Về đến cung, thay cung trang, ta liền hóa thành Hoàng hậu đương triều.
Một hôm, ta uống hoa tửu bên ngoài, vui quá mà quên cả giờ giấc. Đến khi chạy vội về cung thì đã qua giờ giới nghiêm.
Tiến Bảo canh trước cửa tẩm cung, mặt mày rầu rĩ nói:
“Nương nương, bệ hạ đã chờ người hai canh giờ rồi.”
Ta hơi chột dạ, vội cởi áo ngoài vương đầy mùi phấn son ném cho hắn, sau đó nhẹ nhàng bước vào trong.
Kỳ Tranh ngồi trước bàn sách, nghe thấy tiếng động liền lạnh lùng nhìn ta.
Ta chui vào lòng hắn, vòng tay qua cổ hôn hắn. Kỳ Tranh đẩy mặt ta ra, kìm nén cơn giận:
“Trình Vận, nàng tự mình nghĩ kỹ xem, hôm nay đã phạm lỗi gì!”
Ta suy nghĩ một vòng, rồi thử nói:
“Hôm nay ta chỉ tiêu hơi nhiều bạc để nâng hoa khôi, ôm ca cơ uống thêm chút rượu, tiện thể vào sòng bạc giải trí một chút. Ngoài những việc ấy, không còn gì nữa.”
Lông mày Kỳ Tranh khẽ nhướng lên, cười lạnh:
“Nàng sống cũng thoải mái đấy!”
“Cũng chẳng thoải mái gì mấy!”
Ta úp mặt vào vai hắn, giả vờ khóc thút thít:
“Cái lão Lưu ngự sử ấy, mấy hôm trước còn khuyên ta làm một vị Hoàng hậu hiền thục, giúp ngài tuyển tú nữ, mở rộng dòng dõi hoàng gia.”
“Ngài không biết đâu, ta chịu bao nhiêu áp lực, suốt ngày nghe bọn họ mắng ta là kẻ ghen tuông, thao túng hậu cung, mê hoặc Hoàng thượng.”
Sắc mặt Kỳ Tranh trầm xuống, tức giận quát:
“Tiến Bảo! Truyền Lưu Phàm vào cung! Trẫm muốn nghe xem, hắn đã nói gì trước mặt Hoàng hậu! Nếu cái miệng đó không muốn giữ nữa thì khâu lại!”
“Ây, ây, không cần đâu. Ta đã sai ám vệ đưa tất cả nữ nhân hắn nuôi bên ngoài về phủ hắn rồi, giờ phu nhân hắn đang tức giận đòi hòa ly kia kìa.”
Ta vội kéo tay áo Kỳ Tranh, nói:
“Một nửa gia sản nhà hắn là đồ hồi môn của Lưu phu nhân. Từ nay, Lưu Phàm chỉ còn nước uống gió Tây Bắc, chắc chắn không rảnh để xen vào chuyện của ta nữa.”
Nghe vậy thì cơn giận của Kỳ Tranh mới dịu đi chút ít, lại nói:
“Hôm nay Vương Thị lang vào cung xin trẫm ban hôn, muốn gả con gái mình cho đích tử Trình gia là Trình Vận. Nàng nói xem, nàng đã gây ra chuyện phong lưu gì?”
À…
Ta ngày ngày dạo chơi bên ngoài, hết nữ nhân này ném khăn tay rồi đến nữ nhân khác tặng túi thơm, làm sao nhớ hết được.
Nếu họ Vương, chẳng lẽ là lần trước ta theo mẫu thân đi hành hương, vô tình cứu một cô nương bị kẻ xấu ức hiếp?
Ta không chắc chắn, đành nhìn về phía Kỳ Tranh. Kỳ Tranh thở dài, ôm ta vào lòng, hồi lâu mới nói:
“Trình Vận, nàng… nàng có phải thấy trẫm không cho nàng được niềm vui nên mới ngày ngày ra ngoài uống hoa tửu, trêu hoa ghẹo nguyệt tìm lạc thú?”
“Không phải…”
Mặt ta đỏ bừng, lẩm bẩm vài câu.
Kỳ Tranh khẽ nói:
“Mệt mỏi lắm sao? Nhưng mỗi buổi sáng nàng luôn thích chui vào lòng trẫm, trẫm không nhịn được.”
“Vậy chia phòng ngủ đi!”
“Không được, trẫm nhường một bước, năm ngày bốn lần.”
“Năm ngày hai lần! Không được nhiều hơn!”
Khi ta và Kỳ Tranh đang cãi nhau thì một giọng nói cẩn trọng vang lên:
“Hoàng thượng, nô tài vẫn cần truyền Lưu Ngự sử sao?”
Cả hai chúng ta đều quay lại nhìn thì thấy Tiến Bảo đang quỳ trên đất!
Những lời cãi nhau vừa rồi, chẳng phải hắn đều nghe hết rồi sao…
Tiến Bảo bị sự im lặng đột ngột dọa đến phát sợ, không đợi Kỳ Tranh lên tiếng liền cúi đầu chuồn mất.
Ta nhịn một chút, cuối cùng không nhịn được mà bật cười ha hả:
“Kỳ Tranh, Tiến Bảo nhất định nghĩ hai chung ta đặc biệt ngớ ngẩn.”
Kỳ Tranh chạm trán vào trán ta, nghiêm túc nói:
“Hắn dám!”
Ta mềm lòng một chút, thế là lại bị Kỳ Tranh quấn quýt cả đêm.
Vừa mới nhắm mắt ngủ đã bị hắn lay tỉnh.
“Trình Vận, nàng có phải đã quên chuyện gì rồi không?”
Kỳ Tranh dùng tay gãi cằm ta, không cho ta ngủ tiếp. Ta mệt đến mức không mở nổi mắt, gắng gượng ôm lấy hắn, lẩm bẩm nói:
“Ta yêu chàng! Yêu Kỳ Tranh, tên ngốc lòng đen như mực này! Được chưa, giờ có thể để ta ngủ chưa?”
Từ đêm ta mặc nữ trang đến tìm Kỳ Tranh, mỗi tối ta đều phải nói ba chữ này với hắn.
Kỳ Tranh nói:
“Trình Vận, ta biết nàng chỉ dành cho ta ba phần tình cảm. Nhưng không sao, chúng ta còn thời gian rất dài.”
Kỳ Tranh, ta lớn lên trong hoàng cung, đã quen nhìn thấy sự lạnh nhạt vô tình của thế nhân.
Ta cũng từng nghĩ, nếu một ngày ta rời đi đến Giang Nam, ngươi ở lại Đông Cung một mình, sẽ cô quạnh biết nhường nào.
Vì vậy, lúc bước về phía ngươi, ta đã có vài phần tự nguyện. Cả đời này, nếu ngươi không phụ ta, ta sẽ cùng ngươi đến bạc đầu.