Năm đó, mẫu thân ta trên đường đến chùa lễ Phật đã bị kẻ ác c ư ỡ ng bứ c, mất đi trong sạch.
Khi chuyện này truyền về đến phủ, ngoại tổ phụ lấy làm nhục nhã, lập tức gả mẫu thân cho một thư sinh nghèo.
Nhưng chẳng ai ngờ, ngay trong đêm tân hôn, mẫu thân đã bắt đầu nghén, nôn ói, hay tin mang thai ta.
Mẫu thân chuẩn bị sẵn tinh thần bị thư sinh đuổi ra khỏi nhà.
Thế nhưng, thư sinh chỉ khẽ ôm lấy mẫu thân mà nói lời an ủi:
“Đừng sợ, sai không phải là nàng, nàng mới là người chịu tủi nhục.”
Về sau, mẫu thân trở thành phu nhân của Trạng Nguyên, còn ta cũng có một phụ thân là Trạng Nguyên.
1
Ngày mẫu thân ta xuất giá về nhà Tô Chấp Ngọc, trời thành Kim Lăng hiếm thấy có tuyết lớn.
Bởi vụ bê bối khiến ai nấy đều biết, lễ cưới của nhị tiểu thư nhà họ Đổng cực kỳ đơn sơ, đến cả cửa chính cũng không được bước qua.
Một cỗ kiệu nhỏ, mười lượng bạc, một bộ hồng y, mẫu thân ta cứ như vậy từ cổng cao nhà họ Đổng bị đưa vào căn viện nhỏ rách nát của nhà họ Tô.
“Cái gã Tô thư sinh này thật là điên rồ, vì mười lượng bạc mà cưới một kẻ mất nết vào nhà.”
“Còn phải nói, nàng ta bảo là bị cưỡng ép trên đường lễ Phật mà không chỉ được hung thủ, tám phần là tự mình làm chuyện không đứng đắn.”
Nghe người xưa kể lại, năm đó mẫu thân ta gặp nạn, khắp thành Kim Lăng đều muốn chạy đến nhà họ Đổng để cười nhạo.
Chẳng bởi điều gì khác, chỉ vì ngoại tổ phụ là phú hộ giàu nhất Kim Lăng, thường ngày kiêu ngạo, chẳng coi ai ra gì.
Người ta vốn đã chướng mắt, nay xảy ra chuyện này, mẫu thân ta liền trở thành cái bia cho người ta công kích.
Hôn sự với tiểu vương gia kinh thành lập tức tan vỡ, những kẻ thích náo nhiệt không ngại rủ nhau cùng bà mai, mang vài đồng lễ vật đến cầu cho mẫu thân ta với mấy gã như Vương Ma Tử, Trương Lai Tử.
Cô con gái nhà quyền quý phút chốc thành “đồ thừa”, đến cả cửa nhà cũng bị sỉ nhục, khiến ngoại tổ phụ tức đến mức râu tóc dựng ngược.
Người trong nhà lo lắng, kẻ trách mẫu thân bất cẩn, người muốn đưa bà đến nhà ngoại ở Tây Nam, kẻ lại nghĩ xem liệu có thể gả bà cho một gia đình khá giả để làm thiếp.
Nhưng chẳng ai nghĩ đến nỗi sợ hãi của bà.
Mẫu thân kể, lúc đó người cảm thấy sống chẳng còn ý nghĩa, chỉ muốn chết để chấm dứt mọi chuyện.
Tấm lụa trắng cứ được vung lên trần nhà hết lần này đến lần khác, nhưng bà lại không nỡ kết liễu chính mình.
Lỗi không phải tại bà, vì thế mà mất mạng thì không đáng.
Nghĩ như vậy, mẫu thân lại bắt đầu ăn uống thật nhiều, coi những lời đàm tiếu chỉ như tiếng chim hót ngoài tai.
Nhưng trong gia đình, chỉ có một mình bà nghĩ như thế.
Ngoại tổ phụ hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng tìm được một thương nhân già ở trấn Thanh Thủy, đã ngoài năm mươi, không thê, quản lý mỏ khoáng sản ở đó. Nếu mẫu thân gả qua, sẽ mang lại mối quan hệ cho gia đình.
Mẫu thân tất nhiên không đồng ý. Người họ Lý kia không chỉ già, mặt còn đầy những vết mụn mủ, nghe nói chân không đều, tóc và răng thì sắp rụng hết.
Mặc dù không muốn gả, mẫu thân cũng không thể cãi lại ngoại công, bị nhốt trong phòng để thêu hỉ phục.
Kim chỉ vàng quấn quanh hết vòng này đến vòng khác, tay mẫu thân bị cắt chảy máu nhiều lần, máu đỏ thấm lên chiếc áo cưới thêu hoa mẫu đơn vàng, khô lại thành màu tối sẫm.
Mẫu thân kể, khi ấy bà cảm thấy cuộc đời chẳng còn hy vọng, lại vung mảnh vải đỏ lên xà nhà.
May mắn thay, bà vẫn còn một người mẹ biết suy nghĩ thấu đáo.
Trước khi xuất giá, cha nương hai bên theo lý phải gặp mặt.
Cha nương của thương nhân họ Lý đều đã mất, nên ông ta đích thân đến thăm.
Dung mạo ông ta xấu xí đến mức mấy tiểu thư trong nhà nhìn thấy đều sợ nhắm mắt lại, nghe nói một nha hoàn nhỏ còn ngất xỉu vì tưởng mình gặp yêu quái.
Ngoại tổ mẫu vốn nghĩ cuộc hôn sự này tuy khổ, nhưng ít nhất cũng no ấm, không phải hầu hạ cha mẹ chồng, xem như một mối lương duyên.
Nhưng sau khi gặp mặt hôm đó, ngoại tổ mẫu tự đập mảnh gốm vào cổ mình, ép ngoại tổ phụ hủy hôn.
Chiều tối, mẫu thân ôm hỉ phục may dở, nghĩ về sống chết của mình, ngẩng đầu lên liền thấy ngoại tổ mẫu mang vết thương trên cổ bước vào phòng.
Bà nghĩ mình sẽ bị mắng, thở dài chuẩn bị nghe mắng từ tai này ra tai kia.
Không ngờ ngoại tổ mẫu giật phăng hỉ phục trên tay bà, đẩy mấy miếng bánh hoa quế đến trước mặt.
“Ăn đi, cái đồ chết tiệt này, ngày thường mồm mép lanh lợi lắm, sao giờ gặp chuyện lại chịu trận như vậy?”
“Do bị đánh nên sợ rồi.”
Mẫu thân co cổ nhét đồ ăn vào miệng, kể rằng khi đó bị nhốt mấy ngày, suýt quên mất mùi vị của cơm.
Ngoại tổ mẫu nhìn dáng vẻ bà ăn vội, bỗng nước mắt rơi lã chã.
“A Uyển, đừng sợ, chúng ta không gả, chúng ta không gả.”
Thu mình trong lòng ngoại tổ mẫu, mẫu thân ta nhìn vết máu đỏ tươi trên cổ bà, chắc hẳn cũng đoán được nguyên nhân sự việc.
Mẫu thân không nói gì, chỉ lặng lẽ nhai bánh trong miệng, nhưng nơi khóe mắt lại rơi xuống giọt lệ đầu tiên sau một tháng trời chịu đựng.
2
Hôn sự với thương nhân họ Lý bị hủy, nhưng những kẻ không sạch sẽ khác lại đánh hơi mà mò đến.
Ngoại tổ mẫu cau mày nhìn đám người xấu xa lố nhố, gương mặt ghét bỏ nhăn lại như đóa cúc đầu thu vừa hé nở.
Nhưng chung quy ngoại tổ mẫu chỉ là một phụ nhân không có quyền quyết định trong gia đình. Dùng mạng sống để đấu tranh một hai lần còn được, nhưng lâu dài thì chẳng ích gì.
Vậy nên, ngoại tổ mẫu quyết định “một đao chặt đứt”, thay mẫu thân ta tìm một mối hôn sự tốt.
Nhưng khi bắt tay vào, ngoại tổ mẫu lại vô cùng khó xử.
Những gia đình giàu sang quyền thế sẽ chẳng muốn nhận mẫu thân, người ở xa thì không rõ gốc rễ sợ bị lừa, còn nếu tìm một gia đình bình thường, mẫu thân với tình cảnh này chắc chắn sẽ bị cha nương chồng tương lai ức hiếp.
“Con bé chết tiệt này chỉ biết ăn, còn ta thì sắp nát óc vì suy nghĩ đây này.”
Ngoại tổ mẫu lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, nhưng mẫu thân ta lại không vội.
Bà cắn một miếng bánh bao trong tay, nhún vai thản nhiên:
“Con chẳng có yêu cầu gì, chỉ cần người trông không quá tệ, lại thật thà là được.”
“Nói thì dễ nghe, con không sợ bị ức hiếp, nhưng ta sợ!”
Thế là, ngoại tổ mẫu tìm mãi tìm mãi, cuối cùng giữa thành Kim Lăng cũng chọn được một người phù hợp, đó chính là Tô Chấp Ngọc.
Tô thư sinh dáng vẻ tuấn tú, môi đỏ răng trắng, lông mày sắc nét như tranh. Chỉ là trên mặt phải có một vết sẹo không lớn không nhỏ do hỏa hoạn để lại.
Vết sẹo không ảnh hưởng đến diện mạo, nhưng người đời lại nói rằng nó là điềm xấu, là dấu vết của một kẻ khắc chết cả gia đình.
Vậy nên, một mỹ nam tử tốt như vậy, đến năm hai mươi ba tuổi mà hôn sự vẫn chưa đâu vào đâu.
Ngoại tổ phụ ban đầu không đồng ý, nói muốn gả mẫu thân đến Mạc Bắc, nơi đó dân phong mạnh mẽ, không để tâm đến chuyện mất mặt này.
Ngoại tổ mẫu vừa nghe, ánh mắt lập tức xoay chuyển, sau đó giải thích với ngoại tổ phụ rằng Tô Chấp Ngọc là người tài hoa xuất chúng, chỉ cần thời gian, tất sẽ làm nên cơ đồ. Chi bằng hiện tại nhân lúc người còn sa cơ mà giúp đỡ, để dành phần cho mai sau.
Lời này vừa nói ra, ngay cả một kẻ chỉ toàn toan tính như ngoại tổ phụ cũng rơi vào suy nghĩ.
Cuối cùng, hôn sự giữa mẫu thân và Tô Chấp Ngọc được định đoạt.
Ngày xuất giá, người tiễn dâu chỉ có ngoại tổ mẫu.
Để tránh mất mặt, ngoại tổ phụ chỉ cho phép mẫu thân ra bằng cửa phụ.
Trước lúc đi, ngoại tổ mẫu nắm lấy tay mẫu thân, nước mắt lã chã tuôn rơi, mẫu thân đưa tay chạm vào gương mặt bà, hít hít mũi.
Một người thì đau lòng vì nữ nhi phải gả chịu khổ, một người lại thương mẫu thân phải vất vả lo toan, hai mẹ con cứ nhìn nhau mà khóc mãi không thôi.
May mắn thay, bên ngoài, Tô Chấp Ngọc không tỏ vẻ phiền hà, xuống ngựa đứng lặng lẽ chờ.
Giờ lành sắp qua, ngoại tổ mẫu lưu luyến buông tay mẫu thân, những khổ đau và uất ức trong lòng như dâng trào. Mẫu thân vén rèm kiệu, ngoảnh lại nhìn bóng dáng của mẫu thân mình.
Không biết có phải ông trời thích trêu ngươi hay không, chiếc khăn voan đỏ bất ngờ rơi khỏi tay, bay xa về phía trước.
Đúng lúc mẫu thân bối rối không biết làm sao, một bàn tay với những khớp xương rõ ràng đã nhặt chiếc khăn và đưa lại.
“Nổi gió rồi, phu nhân cẩn thận.”
Đó là lần đầu mẫu thân gặp mặt Tô Chấp Ngọc.
Bà kể rằng, hôm đó gió thổi tung mái tóc của ông, còn ông thì đứng ngược sáng trước cửa kiệu, che chắn cho bà khỏi cơn gió bất chợt và ánh sáng chói mắt.
Và từ hôm ấy, chính là bắt đầu cho một đời.
3
Đêm động phòng hoa chúc vốn là điều không thể thiếu trong hôn lễ.
Vì những gì từng trải qua, mẫu thân rất căng thẳng, ngồi một mình trong phòng không yên, chẳng biết nên làm thế nào.
Tô Chấp Ngọc lo liệu xong mọi việc, mang khay đồ ăn bước vào phòng, vừa khéo bắt gặp gương mặt đầy bất an của mẫu thân.
“Ăn chút gì đó trước đã.”
Cơn đói trong bụng tạm thời làm dịu đi nỗi lo lắng, mẫu thân gật đầu ngồi xuống bàn, nhưng ngay giây sau đã nôn hết ra.
Bà không hiểu chuyện, chỉ nghĩ rằng mình do căng thẳng mà phát bệnh, làm phiền đến người khác, vội vàng xua tay đòi đi mời đại phu.
Tô Chấp Ngọc giữ tay bà lại, sau đó đặt ngón tay lên cổ tay bà để bắt mạch.
Chỉ trong chốc lát, đôi mày vốn đã không giãn ra của ông lại càng thêm nhíu chặt.
“Uyển Dung, điều ta sắp nói nàng phải chuẩn bị tâm lý.”
Giọng của Tô Chấp Ngọc rất nhẹ nhàng, nhưng cũng không thể làm giảm đi cú sốc mà tin tức này mang lại cho mẫu thân.
Mẫu thân mang thai rồi.
Đứa trẻ là con của một tên sơn tặc.
Khi biết được điều này, mẫu thân hoàn toàn suy sụp, vừa tự trách bản thân, vừa lo lắng cho Tô Chấp Ngọc.
Mẫu thân nói, khi đó bà nghĩ rằng mười phần hết chín sẽ bị Tô Chấp Ngọc dọn dẹp, gói ghém trả về nhà, sau đó bị ngoại tổ phụ ép gả đến Mạc Bắc.
Nhưng Tô Chấp Ngọc không làm vậy. Ông chỉ nhẹ nhàng thở dài, sau đó vỗ nhẹ vai mẫu thân:
“Phu nhân mang thai rồi, không thể ăn những món nặng mùi này. Để ta đi chuẩn bị món khác cho nàng.”
Đêm đó, mẫu thân ăn xong lại khóc, khóc mệt rồi lại ăn. Tô Chấp Ngọc ở bên cạnh, vừa an ủi vừa giúp bà lau miệng.
“Ngươi… ngươi không đuổi ta đi sao?”
“Phu nhân chưa uống rượu, sao lại nói lời hồ đồ như vậy?”
Tô Chấp Ngọc vừa dọn bàn vừa mỉm cười nhìn bà.
Bị ông nói như vậy, mẫu thân vốn đã chuẩn bị tinh thần chấp nhận số phận, lại bất giác không biết phải làm gì.
“Nhưng… nhưng ta đã không còn trong sạch, nay lại còn mang thai, nếu ngươi hối hôn, ta cũng không trách.”