Quả nhiên, lần sau không giống lần đầu.
Mưa lớn vẫn tiếp tục, tiếng tí tách không dứt. Cái lạnh bên ngoài xâm nhập, nhưng trong lòng ta lại rực lên một ngọn lửa không thể dập tắt.
——–
Sáng hôm sau, ta thức dậy với đôi chân rã rời. May mà mấy ngày này không có công việc, ta có thể ở nhà nghỉ ngơi.
Vừa rửa mặt xong, cửa đã bị gõ – là Hoa Hoa.
Nàng ở phố bên cạnh, chúng ta lớn lên cùng nhau. Ba năm trước, phụ thân nàng lâm trọng bệnh, nàng tình nguyện bán thân làm nô để đổi lấy tiền. Đáng tiếc, Hoa thúc vẫn không qua khỏi.
Trông nàng có vẻ thức trắng cả đêm, quầng mắt thâm đen.
“Ngươi và hắn vẫn có thể tiếp tục hôn ước, số tiền chuộc thân, ta sẽ ghi nợ sau.”
Ký ức thời thơ ấu ùa về.
Năm bảy tuổi, ta ngã xuống nước, chính Hoa Hoa lớn hơn ta hai tuổi đã nhảy xuống cứu. Nhị Ngưu nói đúng, hắn chỉ là người ta chọn ra từ những chàng trai phù hợp nhất quanh đây.
Hắn không phải… người ta thật lòng yêu thương.
Ta vịn vào khung cửa, hỏi:
“Hoa Hoa, ngươi có yêu hắn không?”
Hoa Hoa cười gượng:
“Từng yêu.”
Ta mỉm cười:
“Ta thì không. Nếu hắn nói thẳng với ta rằng muốn chuộc ngươi, lẽ nào ta không giúp? Hà tất phải làm như vậy? Ngươi nếu muốn, cứ tiếp tục gả cho hắn. Số tiền đó là hắn lấy từ ta, giấy nợ để hắn ký cho ta.”
Một bóng người cao lớn bước ra từ góc tối – là Nhị Ngưu.
Hắn nhìn ta:
“Chi Chi, nàng không thể tha thứ cho ta sao?”
Ta không muốn nói thêm:
“Ta đi lấy bút mực, ngươi ký giấy nợ ngay bây giờ.”
Nhị Ngưu ca miễn cưỡng viết xong giấy nợ. Đưa cho ta xong, hắn liền nắm lấy tay Hoa Hoa:
“Hoa Hoa, vì nàng, mọi thứ đều đáng giá.”
Chỉ trong một đêm, cả hai nữ nhân đều rời xa hắn. Đây chính là cái giá phải trả cho lòng tham.
Ta nghỉ ngơi hai ngày, sáng sớm hôm nay, lại có người gõ cửa. Vừa mở cửa, đã thấy Tiểu Thất đứng đó, mặt dài thườn thượt.
“Điện hạ mời cô nương cùng xuất hành.”
Thì ra là mời ta đi du hồ.
Lúc này là tháng Năm, sen mới chớm nở, chiếc thuyền nhỏ xuyên qua lớp lớp lá sen. Hắn vẫn một thân hồng y, như bông hoa sen rực rỡ nhất giữa biển lá xanh.
Khi thuyền tiến sâu vào trong, hắn bắt đầu cởi cúc áo, tim ta thót lên một cái:
“Điện hạ, ngài định làm gì vậy?”
12
“Ngài điên rồi sao, ban ngày ban mặt…”
Cuối cùng, ta cũng không ngăn được hắn.
Ta ngửa mặt lên, ánh sáng chói chang rọi thẳng vào mắt, khiến mắt ta đau rát. Chiêu Vương đưa tay che mắt ta, giọng khàn khàn:
“Chi Chi, nàng thật đẹp.”
Nước mắt ta thấm ướt lòng bàn tay hắn, ta khẽ gọi:
“Điện hạ…”
Hắn cúi xuống gần tai ta: “
Lâm Thành, đó là tên thật của ta. Nàng có thể gọi ta là A Thành.”
Giọng ta run rẩy:
“A Thành…”
“Ừ.”
“A Thành…”
“Ta đây.”
Giữa khoảnh khắc đầy tình cảm, hắn hỏi ta:
“Hay là để ta rước nàng vào phủ, làm nữ nhân của ta, được không?”
Dù không nói rõ, nhưng ý là muốn ta làm thiếp.
Một người bán đậu hũ, nếu có thể làm thiếp của Chiêu Vương, đúng là tổ tiên tích đức rồi.
Ta còn chưa kịp trả lời, thuyền bỗng chao đảo mạnh, mất thăng bằng, cả hai cùng rơi xuống nước. Chiêu Vương nhanh chóng kéo ta lên.
Cả hai đều không biết bơi, vẫy vùng vài cái mới phát hiện nước không sâu. Hắn đứng vững, toàn thân lấm lem bùn đất, tóc tai rối bời, lại bật cười lớn.
“Chi Chi, nàng đẹp đến mức khiến ta cả đời khó quên.”
Ta cũng không thể nào quên được.
Nam nhân kiêu ngạo, phóng khoáng, tùy hứng như hắn, ta cả đời này sẽ không gặp được ai giống vậy.
——
Vì cả hai đều lấm lem, Chiêu Vương đưa ta đến một suối nước nóng gần đó.
Sau khi vui đùa xong và trở về nhà, trời đã tối mịt.
Khi xuống xe, hắn vén rèm lên nhìn ta, ta không đợi được bà mối của hắn. Thay vào đó, là thái giám trong cung đến tuyên chỉ.
Hoàng đế triệu ta vào cung, làm nữ nhân của ngài.
13
Ta ngây người, không hiểu tại sao tên cẩu Hoàng đế lại biết đến một người như ta giữa chốn đông người.
Rồi ta chợt nhớ ra, hôm đó quận chúa Chiêu Dương mở tiệc, xong việc đã là chiều tà.
Hoa sen ở hậu viện phủ quận chúa nở rộ, ma ma bảo ta có thể tự do đi dạo, ta liền ra hành lang uốn khúc ngắm cảnh.
Kết quả là ta gặp một nam tử mặc cẩm bào, khoảng hơn ba mươi tuổi, vẻ ngoài anh tuấn, nhưng đang cau mày nhìn quanh.
Thấy ta, hắn thoáng ngẩn người, rồi hỏi đường đến tiền viện. Hóa ra hắn đã đi lòng vòng hai vòng mà vẫn lạc.
Buồn cười thật, hóa ra lại là một người mù đường.
Ta dẫn hắn đến tiền viện, hắn hỏi tên ta, còn định tặng ta ngọc bội, nhưng ta từ chối. Chỉ là chuyện nhỏ, huống hồ quận chúa đã trả tiền rồi.
Vậy mà chỉ trong thời gian uống một tách trà, hắn đã quyết định triệu ta vào cung sao?
Cẩu Hoàng đế có thể tùy tiện đến thế ư?
Thái giám cười tươi:
“Mạnh cô nương, hoàng thượng vừa gặp người đã động lòng, ngày mai sẽ có người đến đón cô nương vào cung.”
Ta run rẩy cả người, môi mấp máy mãi vẫn không nói được câu nào.
Thái giám cười:
“Xem ra nương nương vui mừng đến phát điên rồi.”
Thái giám vừa đi, ta liền chạy ra khỏi nhà. Quẹo qua một con phố, ta gặp ngay xe ngựa của phủ quận chúa.
Ma ma kéo ta lên xe, quận chúa Chiêu Dương nhìn ta hồi lâu:
“Hôm đó biết ngươi gặp hoàng thượng, ta đã đoán trước sẽ thế này. Ngươi mất hồn mất vía như vậy, là muốn đi tìm ai?”
Ta mím môi không nói.
“Đi tìm Chiêu Vương?”
Trước mắt ta trở nên mờ mịt:
“Nhưng… nhưng ngài ấy đã nói muốn rước ta về phủ…”
Quận chúa thở dài:
“Ngươi nghĩ ngài ấy thực sự thích một nha đầu bán đậu hũ sao?”
Nàng ra hiệu, ma ma liền trải một bức họa ra.
Người trong tranh và ta quả thật có sáu phần giống nhau.
Xuống xe ngựa, trời bắt đầu mưa. Cơn mưa lớn mùa hạ nói đến là đến.
Ta dọc theo con phố dài mà bước vô định, mưa thấm ướt toàn thân. Không biết đã đi bao lâu, mưa ngừng. Ngẩng đầu lên, ta thấy một chiếc ô giấy dầu màu vàng nhạt.
Bàn tay Chiêu Vương với những khớp xương rõ ràng đang cầm nó, che đi cơn mưa mùa hạ cho ta. Đôi mắt hồ ly của ngài ánh lên vẻ lo lắng:
“Chi Chi, nàng làm sao vậy?”
“Hoàng… hoàng…”
Giọng ta run rẩy, lòng rối bời, mãi không thốt nên lời. Ngài vòng tay qua vai ta:
“Vào trong thay y phục đã.”
Phía sau chính là khách điếm.
Chiêu Vương đưa ta vào phòng tốt nhất, cửa vừa khép, ta đã không kìm được kiễng chân lên hôn ngài.
“A Thành, ta rất nhớ ngài.”
Đôi mắt hồ ly của ngài sáng rực, ngài ôm chặt lấy ta.
Dù chỉ là thế thân, nhưng đó cũng là sự lựa chọn của ta, ta không hối hận.
Ngày hôm đó, chúng ta đều kiệt sức, không còn đường lui nữa.
Ta sắp thành sủng phi của tên cẩu Hoàng đế rồi, hu hu hu.
Đêm đầu tiên vào cung, Hoàng đế triệu ta hầu hạ.
14
Ta trần trụi nằm trên long sàng, lòng đầy bất an.
Ta thật sự không muốn hầu hạ cẩu Hoàng đế. Nhưng nếu không hầu, có khi sẽ bị chém đầu ngay lập tức.
Ta không còn là thiếu nữ thuần khiết, liệu có giữ được mạng khi bị phát hiện không đây?
Ta chỉ là một cô gái bán đậu hũ, tại sao lại bị kéo vào cuộc chiến tranh sủng trong cung này chứ?
Đợi hơn nửa canh giờ, Hoàng đế cuối cùng cũng đến. Ngài không lên giường, mà làm bộ cầm sách đọc.
Ánh nến lay động nhẹ, lộ rõ đường nét khuôn mặt như chạm khắc của ngài. Ta chờ đến phát ngáp, bèn nhỏ giọng hỏi:
“Bệ hạ, ngài không ngủ sao?”
Ngài liếc ta một cái, giọng như kẻ bạc tình:
“Trẫm sẽ không sủng hạnh ngươi.”
Ta phấn khởi bật dậy trên giường, Hoàng đế hơi trầm mặt:
“Đừng mong quyến rũ trẫm.”
Chết tiệt thật, ta quên mất mình chưa mặc quần áo, hành động như vậy quả thật không đoan trang.
Vội vàng quấn chăn lụa quanh người, ta nói.
“Bệ hạ nghĩ nhiều rồi, thần thiếp biết mình chẳng đáng là bao. Nếu bệ hạ không ngủ, vậy thần thiếp có thể dậy ăn chút gì không?”
“Ngươi chưa dùng bữa tối sao?”
“Ma ma nói thần thiếp bụng dày, ăn vào sẽ phình ra, không đẹp mắt.”
Hừ, ma ma nhất định ghen tị với ta. Rõ ràng Chiêu Vương từng nói ta trông gầy nhưng sờ lại mềm mại, là dáng người trong mộng của nam nhân.
Hoàng đế hắng giọng:
“Tiểu Đức Tử, trẫm đói rồi.”
Món ăn dọn lên rất nhanh.
Thật kỳ lạ, chỉ có cháo trắng, rau dưa, trứng luộc, y như bữa sáng ở nhà ta.
Ta xị mặt:
“Không có thịt sao?”
Tiểu Đức Tử đứng cạnh xếp đồ ăn, tay run lên khe khẽ. Hoàng đế không nói gì, Tiểu Đức Tử cẩn trọng hỏi:
“Mạnh Đáp Ứng muốn dùng món gì?”
“Thịt kho tàu, cá kho, hải sâm xào hành, gà hầm bào ngư…”
Ta liệt kê một hơi hơn mười món, toàn là những món Chiêu Vương từng dẫn ta ăn.