15
Trên đường về phủ, ta gặp Bùi Trường Phong dẫn theo quan binh chậm chạp đến nơi.
Thấy ta và Bùi Mục Dã xuất hiện cùng nhau, hắn ngừng lại một lúc rồi nói:
“Ngươi không sao là tốt rồi, là ta tới trễ.”
“Không sao.”
Ta nhàn nhạt đáp một câu. Bùi Trường Phong ngẩn người:
“Ngươi không trách ta?”
Ta lắc đầu:
“Ta chưa từng trông mong gì ở ngươi, sao có thể trách được? Huống chi tiểu thúc thân thể yếu nhược, không được dũng mãnh như phu quân, có thể tự bảo vệ mình đã là may mắn.”
Ánh mắt Bùi Trường Phong trở nên phức tạp, bàn tay buông thõng bên người siết chặt lại rồi buông ra, cuối cùng không nói một lời nào.
Trước đây hắn từng mỉa mai Bùi Mục Dã, ta đều nhớ rõ.
Bùi Mục Dã không chấp chuyện khẩu chiến, nhưng ta thì nhỏ mọn, phải trả lại thay hắn.
Ta thu hồi ánh mắt, vô tình nhìn thấy khóe môi Bùi Mục Dã thoáng qua ý cười, nhưng rất nhanh biến mất.
Hắn đặt ta xuống, bảo nha hoàn đỡ ta về phòng rồi mời bốn, năm danh y tới trị một vết thương nhỏ nhặt.
Ta cảm thấy phiền, định đi tìm hắn thì các nha hoàn vội vã ngăn cản, nhẹ giọng nói:
“Phu nhân vẫn nên nghỉ ngơi đi ạ, trong phủ lúc này… đang bận rộn.”
Ngày hôm sau ta mới biết, đám cường đạo đó nhận tiền để lấy mạng ta. Người đứng sau thuê chúng, chính là Bùi lão phu nhân.
Bà ta hận ta vừa vào phủ đã lấy mất quyền quản gia, lại còn khiến đệ đệ ruột của bà ta bị trừng phạt. Vậy nên, toàn bộ đám cướp đều nhắm vào ta.
Thế nhưng, một người không biết võ công như Bùi Trường Phong lại có thể dễ dàng thoát thân.
Ta không biết tối qua Bùi Mục Dã đã làm gì, chỉ biết rằng, Bùi phủ vốn đông đúc nay đã trống trải đi nhiều.
Bùi lão phu nhân không thấy đâu, người hầu bên cạnh bà ta cũng biến mất. Ngay cả viện mà bà ta sống mấy chục năm cũng trống không, giống như chưa từng có ai ở đó.
Bên ngoài đồn rằng lão phu nhân đột nhiên mắc bệnh, đã về quê ở Tuần Dương để dưỡng bệnh.
Nhưng vết máu còn sót lại trên phiến đá xanh cho thấy đêm qua chẳng hề bình yên như thế.
Tất cả những điều này, Bùi Mục Dã đều không để ta biết.
Ta ngủ một giấc ngon lành.
Bùi phủ vắng đi quá nửa, Bùi Trường Phong vì chuyện mẫu thân bị đưa đi mà cũng dọn ra ngoài.
Lần tiếp theo ta gặp lại hắn là hai tháng sau, khi hắn dựa vào thế lực Bùi gia để bước vào quan trường, làm việc dưới trướng Thượng thư Bộ Hình.
Biên cương bị Khương Nhung xâm phạm, Bùi Mục Dã lại phải quay về Mạc Bắc.
Đêm đó ta tới cổng cung để đón hắn.
Vừa mới đầu đông, trên trời đã lác đác tuyết rơi. Bùi Trường Phong cùng các quan viên khác bước ra, mặc bộ quan phục xanh của lục phẩm, giữa đám đông trông cũng khá nổi bật.
Thấy ta, hắn dừng lại một chút, gật đầu gọi một tiếng:
“Tẩu tẩu.”
Bùi lão phu nhân bị Bùi Mục Dã đẩy đi nơi nào, thân là con ruột như hắn, chẳng lẽ lại không có chút oán hận?
Ta không dám nói. Nhưng sự bình thản của hắn lúc này, ngược lại có chút không bình thường.
Bùi Mục Dã bước ra, nét mặt cũng có phần trầm trọng. Hắn nắm lấy tay ta, nhìn tuyết rơi ngày càng dày đặc, ánh mắt khó đoán:
“Vị Ương, chuyến đi này, ta e rằng phải mất cả mùa đông mới về được.”
16
Đêm trước khi Bùi Mục Dã lên đường, hiếm khi thấy hắn “ngoan ngoãn” trên giường như vậy.
Hắn chỉ lặng lẽ ôm chặt lấy ta từ phía sau, như muốn hòa ta vào xương tủy của mình.
Ta khẽ vỗ vào tay hắn:
“Chàng có thể hứa với ta một điều không?”
“Điều gì?”
“Có thể ít bị thương hơn một chút được không?”
Hắn vùi đầu vào gáy ta, bật cười khẽ:
“Nhưng ta phải ra trận, ta cũng không phải thần thánh. Giết địch sao tránh được thương tích?”
Ta rút từ dưới gối ra một chiếc bùa hộ mệnh nhỏ, nhét vào tay hắn.
“Giữ gìn bản thân. Ta sẽ đau lòng.”
Cơ thể áp sát vào ta dường như khựng lại trong một thoáng, ngay sau đó lại càng ôm chặt hơn.
“Được.”
17
Sau khi Bùi Mục Dã rời đi, ta quản lý toàn bộ gia sản của Bùi phủ, càng chỉnh lý mới càng thấy Bùi gia thực sự rất giàu.
Nói nửa Thịnh Kinh đều là gia sản của nhà họ Bùi cũng chẳng ngoa.
Ta bỗng hiểu câu nói trước lúc đi của hắn: “Nghĩ cách tiêu sao thì cứ tiêu vậy” có bao nhiêu ý nghĩa.
Nhưng trong lòng ích kỷ nên ta cũng muốn trút hết những oán hận mười mấy năm qua. Thế là ta nghĩ đủ cách để gây phiền phức cho nhà họ Trình.
Người ta nói, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, huống hồ giờ ta không chỉ có tiền mà còn có quyền.
Ta sai người tới phá rối các sản nghiệp của nhà họ Trình, làm loạn việc kinh doanh ở cửa hàng vải, tửu lâu, lầu nhạc và những nơi hái ra tiền khác.
Họ báo quan, nhưng nha môn Thịnh Kinh vốn đã nhận tiền của ta từ trước nên ngó lơ cáo trạng của bọn họ.
Trình Nghiêm, một quan ngũ phẩm nhỏ bé, bị dồn đến đường cùng, đành tìm tới Bùi phủ để cầu cứu, muốn gặp ta xin giúp đỡ.
Ta sai người dẫn họ vào phòng khách, vừa bước ra ngoài đã nghe thấy tiếng của Trình Mộng Như:
“Cha, con đã nói rồi mà, Trình Vị Ương cái đồ tiện nhân đó có thể nói được lời hay ý đẹp gì? Nếu nó thật sự có tiền đồ, chẳng phải đã sớm giúp đỡ nhà mình rồi sao?”
“Bùi Mục Dã là một tên thô lỗ, chắc đã chán chơi con tiện nhân đó từ lâu, ngoài kia không biết đã nuôi bao nhiêu đàn bà, giữ nó ở phủ Bùi làm một món đồ trang trí, chắc giờ còn sống khổ hơn cả trước khi xuất giá.”
Nghe vậy, ta khẽ nhấc váy bước vào. Trình Mộng Như vừa thấy ta liền sững sờ.
Vì trên người ta khoác chiếc áo choàng từ thêu phòng mà nàng ta từng bỏ nhiều tiền cũng không đặt được.
Trên đầu ta cài cây trâm vàng mà vài ngày trước nàng ta vừa ưng ý ở tiệm trang sức nhưng bị người khác trả giá cao hơn cướp đi.
“Thì ra kẻ giành cây trâm của ta chính là ngươi!”
Sắc mặt Trình Nghiêm cũng đầy ngỡ ngàng.
Ông ta trừng mắt nhìn mấy hộ vệ to lớn lực lưỡng đứng sau ta, chỉ tay lắp bắp:
“Đây… chẳng phải là những người đã tới phá cửa hàng của Trình gia sao!”
“Cha, sao có thể nói bừa như vậy?”
Ta giả bộ khó hiểu:
“Mấy vị này đều là thân vệ của Bùi phủ, cha không thể vu khống lung tung.”
Nói đến đây, Trình Nghiêm đã nhận ra chuyện gì đó. Ông ta đột nhiên đứng dậy, chỉ vào mặt ta mà chửi mắng:
“Thì ra là ngươi sai khiến! Đồ bất hiếu, tiện nhân! Không ngờ gả đi rồi mà còn quay lại cắn ngược nhà mẹ đẻ. Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Nói rồi ông ta định lao lên dạy dỗ ta nhưng mấy hộ vệ đã nhanh chóng đè ông ta xuống ghế như đè một con gà con.
Ta điềm nhiên nhấm nháp ấm trà.
“Cha, đây là phủ Bùi, cha định đánh ta ngay trong nhà ta sao?”
Sắc mặt Trình Nghiêm đen như than.
Có lẽ ông ta cũng hiểu, ta bây giờ đã không còn là một đứa con gái yếu ớt mặc ông ta tùy ý sai bảo nữa, liền cố nặn ra nụ cười gượng gạo.
“Vị Ương à, cha biết con hận cha trước đây không quan tâm đến con, nhưng con tự hỏi lòng đi, nếu không có nhà họ Trình, con có thể lớn lên bình an đến vậy, lại còn gả được cho Hộ Quốc hầu sao?”
Ông ta nhắc đến chuyện này, ngược lại khiến ta nhớ ra.
Từ nhỏ đến lớn, ta sống không bằng cả đám hạ nhân bên cạnh Trình Mộng Như.
Không những không được đọc sách, tập chữ, ta còn phải giặt giũ quần áo, xách giày, chải tóc cho họ.
Thuở nhỏ, là mẫu thân dùng hết khả năng để che chở cho ta, bà cố gắng lấy lòng Trình Nghiêm, chỉ mong ta có thể sống dễ chịu hơn một chút. Nhưng từ khi mẫu thân qua đời, nơi ấy trở thành địa ngục.
Ta còn chưa nhắc tới những chuyện cũ, ông ta đã tự mở lời. Thấy sắc mặt ta không tốt, Trình Nghiêm lập tức đổi giọng:
“Ta nhớ không nhầm, sắp tới là ngày giỗ của mẫu thân con, ta nghĩ lúc đó có thể để bà ấy được đưa vào từ đường Trình gia…”
“Bẩn.”
“Gì cơ?”
Trình Nghiêm ngây người.
“Mẫu thân lúc sinh thời vốn sợ bẩn, đã mất nhiều năm mà ông còn muốn làm bẩn bà ấy sao?”
Trình Mộng Như giờ mới hoàn hồn, không dám tin hỏi:
“Ngươi nói từ đường nhà họ Trình bẩn? Tiện nhân, mẹ ngươi chẳng qua chỉ là một thiếp thất! Thấp kém như vậy mà cũng dám…”
“Chát!”
Ta xoa xoa bàn tay hơi ê ẩm, khi Trình Mộng Như còn chưa kịp phản ứng, liền giơ tay tặng thêm cho nàng ta một cái tát nữa.
“Đại tỷ không biết lễ nghi thì để ta dạy cho một chút, tránh sau này xuất giá bị người ta cười nhạo.”
Những lời nàng ta từng dùng để mắng ta, nay ta trả lại nguyên vẹn.
Trình Mộng Như chưa từng chịu uất ức thế này. Nàng ta điên cuồng muốn xông lên liều mạng với ta, nhưng bị hộ vệ giữ chặt, không thể cử động được, chỉ có thể chửi mắng như một mụ đàn bà chanh chua.
Trình Nghiêm cuối cùng cũng nhận ra rằng tất cả những chuyện này đều là sự trả thù đã được ta lên kế hoạch từ lâu.
“Ngươi rốt cuộc muốn gì?”
Ta nhìn ông ta, mỉm cười:
“Mẫu thân ta khi còn sống từng rất oán hận với nhà họ Trình, vậy nên ta muốn nhà họ Trình từ nay không còn được yên ổn, cho đến khi mẫu thân nguôi giận mới thôi.”
Nhưng người đã khuất, làm sao có thể nguôi giận?
Lời nói của ta ám chỉ rõ ràng: từ nay ta sẽ đùa chết nhà họ Trình.
Ngón tay Trình Nghiêm run rẩy chỉ vào ta, ngực phập phồng dữ dội. Một hơi không lên nổi, ông ta liền ngất đi.
“Cha!”
Trình Mộng Như vội vàng nhào tới.
Ta có chút mệt mỏi, phất tay bảo:
“Cha ta mệt rồi, đưa ông về nhà nghỉ ngơi đi.”
Nghe nói hôm đó Trình Nghiêm về nhà liền ngã bệnh nặng, nằm liệt giường, đến nói cũng không nói nổi.
Ta lập tức sai người mời mấy chục danh y kéo nhau tới Trình phủ chữa bệnh cho ông ta. Sau đó cả Thịnh Kinh lan truyền rằng ta hiếu thảo, kính trọng trưởng bối, tình nghĩa vẹn toàn.
Nhưng không ai biết, dưới sự can thiệp của ta, các vị lang trung ấy đều không biết đơn thuốc của nhau, nhiều vị thuốc kỵ nhau nhưng Trình Nghiêm vẫn uống cùng lúc.
Bệnh của ông ta chẳng những không thuyên giảm mà còn ngày một nặng hơn, chưa đầy hai tháng đã thật sự nằm liệt giường.
Trình phu nhân và Trình Mộng Như mắng rằng ta đã hại ông, nhưng dân chúng Thịnh Kinh ai nấy đều tận mắt chứng kiến ta mời danh y, đưa dược liệu, chỉ nghĩ rằng mẹ con Trình Mộng Như quá ngang ngược, không hiểu lý lẽ.
Thế nhưng lúc này, ta đã không còn thời gian quan tâm tới nhà họ Trình nữa. Vì thư từ của Bùi Mục Dã từ chiến trường gửi về đã bị cắt đứt….
18
Kể từ khi Bùi Mục Dã quay về Mạc Bắc, mỗi tháng hắn đều gửi một lá thư cho ta.
Nhưng giờ đã gần hết mùa xuân, thư từ của hắn đã bặt tin ba tháng.
Ta vô cùng lo lắng, đang không biết phải hỏi thăm tin tức từ đâu thì Bùi Trường Phong quay về phủ.
Hắn như tính toán kỹ lưỡng, xuất hiện đúng lúc ta đang rối bời, tỏ vẻ không có cách nào khác mà nói với ta rằng hiện tại triều đình đang có những làn sóng ngầm.
Nghe nói bệ hạ nghi ngờ Bùi Mục Dã nuôi binh mưu quyền, muốn cắt đứt lương thảo của hắn, thậm chí còn cử giám quân đến thu binh quyền.
“Vị Ương, nếu đại ca quay về kinh, nhất định sẽ gặp họa sát thân.”
Hắn nhíu mày nhìn ta.
“Nếu các ngươi có cách nào để liên lạc, nhất định phải báo cho hắn đừng trở về.”
Lời này như một tiếng sấm đánh thẳng vào đầu ta.
Sao mọi chuyện đột nhiên lại thành ra như vậy?
Ta nhất thời rối loạn, chỉ lẩm bẩm:
“Để ta nghĩ đã…”
Ta vịn tay lên bàn, Bùi Trường Phong bước tới dường như muốn đỡ ta, nhưng ta khẽ nghiêng người tránh đi.
“Đa tạ tiểu thúc đã nói cho ta biết. Nếu có thêm tin tức gì trên triều, mong tiểu thúc báo sớm cho ta hay.”
Hắn rút tay về, ánh mắt phức tạp:
“Vị Ương, dù nàng có tin hay không, giữa chúng ta từng có hôn ước, nếu không phải vì đại ca…”
Hắn ngừng lại một chút, rồi tiếp tục:
“Chúng ta không cần nói những chuyện này. Ta nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn.”
Những ngày sau đó, Bùi Trường Phong thường xuyên đến phủ kể với ta những tin tức mới trên triều. Hắn nói rằng bệ hạ hiện tại đa nghi, bất kỳ động thái nào của Bùi Mục Dã cũng có thể dẫn tới họa sát thân.
Hắn còn hỏi ta có liên lạc được với Bùi Mục Dã không, nhấn mạnh rằng phải khuyên hắn không trở về kinh.
Sự lo lắng trong lòng ta ngày càng lớn, cuối cùng nghĩ ra một cách.
“Ngày mai, giám quân tới Mạc Bắc sẽ lên đường. Hắn khó mà động được, nhưng đám tùy tùng bên cạnh lại có thể dùng tiền bạc để mở lời. Ta sẽ viết một bức thư nhờ bọn họ gửi đi, dặn phu quân nhất định không được quay về.”
Bùi Trường Phong thở phào nhẹ nhõm.
“Được.”
Trước khi rời đi, hắn đứng dưới hành lang, quay đầu lại nhìn ta. Dáng vẻ trong bóng tối khiến ta khó đoán được cảm xúc.
“Vị Ương, dù nàng có tin hay không, ta là thật lòng với nàng.”
Ta im lặng hồi lâu, không đáp. Hắn như đã quyết định điều gì, xoay người, sải bước rời đi.
19
Tin đồn rằng Bùi Mục Dã có ý mưu phản, triều đình sắp ra tay bình loạn lan truyền khắp nơi.
Mặc dù chưa có thánh chỉ chính thức, nhưng trên các con phố, dân chúng đều bàng hoàng lo sợ.
Trước cổng Bùi phủ, người dân vây kín, cấm quân ngày đêm thay phiên canh gác, sợ rằng ta sẽ tìm cách bỏ trốn.
Trình Mộng Như cuối cùng cũng tìm được cơ hội trả thù. Nàng ta muốn đến Bùi phủ thêm dầu vào lửa nhưng bị cấm quân chặn lại bên ngoài.
Đúng lúc này, Bùi Trường Phong đến, mà cấm quân lại không cản hắn.
Hắn dạo gần đây thường tới đây, nhưng kỳ lạ thay, chưa từng bị chặn lại lần nào.
Thấy cảnh đó, Trình Mộng Như đứng trước cổng Bùi phủ bật cười chế nhạo:
“Muội muội ta thật giỏi giang, trước hôn lễ đã đổi phu quân, giờ phu quân gặp nạn lại dây dưa không rõ với vị hôn phu cũ, nay là tiểu thúc của mình.”
Lúc này, trước cổng Bùi phủ đã có không ít người đứng xem. Lời nàng ta nói truyền tai nhau, chẳng mấy chốc chuyện thị phi giữa ta và hai huynh đệ Bùi gia đã lan khắp nơi.
Khi nha hoàn kể lại việc này, Bùi Trường Phong vẫn đang hâm rượu trong sân.
Gần đây, ngoài công việc chính, hắn thường xuyên tới đây uống trà, thưởng rượu.
Ta không tin hắn không nghe thấy những lời đồn bên ngoài.
Nghe ta hỏi, tay rót rượu của hắn khựng lại, thản nhiên nói:
“Ta vốn là người nổi tiếng phong lưu ở Thịnh Kinh, mấy chuyện này với ta chẳng qua là chuyện thường.”
Ta gật đầu, không biểu lộ cảm xúc:
“Vậy danh tiếng của ta cũng chẳng đáng gì sao?”
Bùi Trường Phong ngồi đối diện ta chợt sững người, đột nhiên thu lại vẻ lười biếng thường ngày, nghiêm túc nhìn ta.
“Nàng vốn dĩ ngưỡng mộ ta, đúng không? Vị Ương, ta muốn nàng. Danh tiếng có hỏng cũng chẳng sao. Nếu đại ca xảy ra chuyện, ta sẽ cưới nàng.”
“Ta là tẩu tẩu của ngươi.”
“Chẳng lẽ nàng thật lòng thích đại ca sao? Tất cả đều là hắn ép buộc nàng!”
“Không phải!”
Ta cau mày nhìn hắn, tức giận:
“Đã từng, khi giữa chúng ta còn hôn ước, có lẽ ta từng thật lòng với ngươi. Nhưng ngươi đã vứt trái tim ta cho chó ăn. Là Bùi Mục Dã đã nhặt nó lại, trân trọng giữ lấy, để nó ấm áp và đập trở lại.”
Bùi Trường Phong kích động, nắm chặt lấy tay ta:
“Cho ta thêm một cơ hội, Vị Ương. Ta có thể giống như hắn! Không, ta có thể làm tốt hơn hắn!”
“Ngươi không bằng hắn, mãi mãi không bằng.”
Không thể rút tay lại, ta liền dùng tay còn lại tát thẳng vào mặt hắn.
“Hắn sẽ không bao giờ nói mấy lời như ‘danh tiếng hỏng cũng chẳng sao’, càng không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn. Ngươi thậm chí không bằng một sợi tóc của hắn.”
Bùi Trường Phong sững sờ buông tay. Hắn nhìn ta một lúc, rồi bất chợt cúi đầu cười.
“Nhưng Vị Ương, đại ca của ta sẽ không quay lại nữa đâu. Nàng viết thư bảo hắn đừng về, chính điều đó đã khiến bệ hạ nghi ngờ hắn.”
“ Giờ đây, hắn đã là phản tặc, là kẻ thù của triều đình. Nàng và hắn sẽ không bao giờ có ngày gặp lại nữa.”
“Ngươi nói gì?”
Ta loạng choạng lùi một bước.
Bùi Trường Phong cười lớn, đầy khoái chí:
“Ta sẽ mạnh hơn đại ca. Ta sẽ có được mọi thứ ta muốn, từ quyền lực đến cả nàng nữa, Vị Ương. Ngày đó sẽ không còn xa nữa.”