23.
Thời nay đã khác xưa.
Khi hắn mới tới còn dám vung tay tát vào mặt mẫu thân ta.
Là vì mẫu thân ta đã dọn sẵn đường cho phò mã của mình nên phần nào đó tự trói tay chân mình.
Nhưng nay mọi chuyện đã khác. Mẫu thân ta từng chút, từng chút một thu lại tất cả những gì đã trao cho hắn.
Hắn vừa mở miệng nói: “Muốn phế hậu.” Mẫu thân ta liền dẫn theo phụ thân ta – Vương Thừa Tướng.
Cùng đại bá Vương Thái Sư, Nhị bá Tôn Tư Không, Tam thúc Lý Thượng Thư. Còn có ba vị huynh trưởng, người nào cũng nắm binh quyền một phương trong tay.
Cứ thế kéo nhau vào cung, chỉ để… “khuyên bảo” hắn!
Thánh chỉ phế hậu không hạ xuống được. Cao Triệt bị ép đến giận dữ công tâm, thổ huyết mà được khiêng về.
Tống Kiều Nga gào thét cay độc:
“Ta nói cho các ngươi biết! Quyền thần trong lịch sử đều không có kết cục tốt đẹp đâu!”
Mẫu thân ta nhẫn nhịn nàng đã lâu, lập tức xông tới, cho nàng ta hai bạt tai.
“Ném xuống, đánh chết cho ta!”
Tống Kiều Nga vừa bị kéo đi vừa khóc gào:
“Các ngươi dám! Bản cung là Hoàng Quý phi! Dưới một người, trên vạn người!”
Nếu không có mẫu thân ta ở đó, ta thật muốn hỏi nàng:
Quan niệm của ngươi vì sao lại lộn xộn đến thế?
Mẫu thân ta hả giận xong, quay đầu nhìn ta, thần sắc phức tạp.
Lòng ta thoáng run.
Mẫu thân ta thông minh như vậy, không lẽ bà đã nhìn thấu ta rồi?
Chắc là không đến nỗi đó đâu nhỉ?…
Ta tới đây khi mới năm, sáu tuổi, lớn lên trong lòng bà. Nhưng bà thật sự rất lợi hại, ta bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Đang lúc lòng ta thấp thỏm không yên. Bà lại nói:
“Nữ nhi của mẫu thân, giờ đây đã trưởng thành, có thể tự bảo vệ chính mình rồi.”
Ta lập tức thở phào nhẹ nhõm:
May mắn, may mắn….
Bà áy náy nói:
“Mẫu thân dạo này thường nghĩ, những điều trước đây dạy con, có lẽ là sai rồi.”
Thật sự là sai rồi.
Nhưng làm sao ta có thể trách bà được?
Bà thật sự có “hạn chế của thời đại”, nhưng đã toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho ta. Chỗ nào thiếu sót, ta sẽ tự bù đắp.
Ta đáp:
“Mẫu thân không sai. Con chính nhờ ở bên mẫu thân mà học được tất cả. Chỉ có bị ép buộc, mới rèn luyện được bản lĩnh như ngày hôm nay.”
Mẫu thân ta cười, nói:
“Nữ nhi của ta, từ nay không cần phải chịu khổ nữa. Mẫu thân lần này định phế hắn.”
Nhưng phế đế không phải chuyện dễ dàng…
Mẫu thân ta nói:
“Phế đế quả thật không dễ. Nhưng hắn đã là kẻ mượn xác hoàn hồn, không còn tư cách ngồi trên ngai vị ấy nữa.”
Nghe vậy, ta thật sự kinh ngạc:
“Người… tin sao?”
“Quách Thần y nói cho mẫu thân biết.”
24.
Thời không này hẳn đã xuất hiện vài lỗi bug.
Người xuyên không mà ta biết, lại thêm một người nữa – Quách Thần y.
Ông đã xuyên tới đây từ vài chục năm trước, vốn dĩ trước khi xuyên không đã là một thầy thuốc.
Chỉ là, ở ông, mới thật sự thể hiện được điều gọi là “không quên chí hướng ban đầu”.
Ông không vì tư tưởng hơn người hay tiên tiến mà nghĩ đến chuyện xưng vương xưng bá. Thay vào đó, ông chọn tiếp tục sự nghiệp mình yêu thích, cứu người độ thế.
Ông cũng đã cưới thê từ, ân ái vài chục năm. Dù giữa họ có khoảng cách thời đại, quan niệm thì cũng chẳng hề gì.
Ông dạy bà về nam nữ bình đẳng. Dạy bà không cần phải tự hạ thấp mình trước nam nhân. Khuyến khích bà ngoài việc hầu hạ phu quân, cũng có thể sống cho bản thân.
Vài chục năm qua, hai phu thê bọn họ cầm sắt hòa hợp, cùng nhau tương trợ.
25.
Trước mặt phụ thân ta, mẫu thân lại tỏ vẻ đầy tiếc nuối:
“Đáng tiếc quá, không biết là người như thế này. Nếu sớm gặp gỡ, bản cung nhất định sẽ…”
Phụ thân ta cảnh giác:
“Hử?”
Mẫu thân mỉm cười:
“Nhất định sẽ hết sức nâng đỡ hắn.”
Phụ thân ta hài lòng:
“Ừm!”
Lúc này, Quách thần y vẫn còn trong điện, đang chữa trị cho “người nào đó” vừa thổ huyết trước mặt mọi người.
Mẫu thân, phụ thân cùng một nhóm thân thích đang bàn bạc chuyện phế đế lập người mới.
Còn ta… Âm thầm lùi sang một bên.
Đại ca gọi ta:
“Tiểu Nguyệt Nhi, lại đây nghe thử xem chúng ta làm sao giúp muội hả giận?”
Ta gượng cười đáp:
“Không cần đâu, hiện giờ muội chẳng còn giận nữa.”
Ta có thể dự đoán, tuổi còn trẻ mà đã phải làm thái hậu thì sẽ thảm đến mức nào
Đương nhiên, nếu muốn tái giá cũng không phải là không được. Nhưng ta thực sự chẳng có hứng thú.
Giờ đây ta mới nhận ra, tại sao khi biết Cao Triệt bị xuyên hồn, ta lại nổi giận đến vậy.
Là vì ta không muốn nhìn thấy một linh hồn vô tri, chà đạp lên dân chúng mà hắn yêu thương nhất.
Càng không thể chịu nổi, cái thân xác của hắn lại bị một kẻ khốn kiếp chiếm giữ, rồi trở thành bạo quân bị hậu thế phỉ nhổ.
Ta muốn bảo vệ, chính là trái tim của Cao Triệt.
Giờ đây nguyện vọng đã thành, bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng.
Nghĩ tới nghĩ lui, thôi thì ta làm thái hậu vậy.
Thật là một thời đại vàng son, nhưng lại chán ngắt…
Ngay lúc ấy, Quách thần y bất ngờ xông ra:
“Hoàng thượng đã tỉnh! Tuyên triệu hoàng hậu nương nương!”
Mẫu thân ta nhíu mày:
“Hắn có tư cách gì…”
Quách Thần y vẻ mặt đầy kích động:
“Xin nương nương cứ đi gặp hắn một lần!”
26.
Ta nghĩ gặp thì gặp, vừa hay cũng muốn mắng hắn thêm vài câu. Thế là ta giận đùng đùng tiến vào điện.
Cao Triệt quay đầu, đột nhiên nở một nụ cười với ta.
Ta sững sờ.
“Nguyệt Vọng, nàng đúng là độc ác, khiến trẫm khổ sở đến mức này.”
Khoảnh khắc ấy, lòng ta như sóng cuộn trào nhưng ta vẫn cố ép mình giữ bình tĩnh.
“Ngươi bớt giả bộ đi…”
Ta nghĩ rằng “người nào đó” lại đang giở trò!
Hắn nhìn ta cười, nói:
“Một đời một kiếp một đôi người, nửa tỉnh nửa say nửa cuộc đời.”
“Ta thắc mắc vì sao nàng có thể viết ra những câu tuyệt vời thế, hóa ra là trộm của một kẻ hậu nhân tên là Nạp Lan Tính Đức.”
Câu này càng khiến hắn khả nghi hơn!
Ta định đi ra ngoài gọi mẫu thân vào xử hắn…
“Nguyệt Vọng.” Hắn khẽ gọi ta.
Chúng ta quen biết nhau hơn mười năm, giọng nói, ngữ điệu của hắn, ta cực kỳ quen thuộc.
Cùng một giọng nói, nhưng “người nào đó” thì yếu ớt, giả vờ dữ dằn. Còn hắn lại trầm ổn, tự tin, khi nói với ta luôn mang theo ý cười.
“Nàng thích nhất là ăn bánh gạo quế hoa, màu yêu thích là màu xanh.”
“Người huynh trưởng nàng thích nhất là đại ca nàng.”
“Con mèo nàng nuôi năm mười một tuổi tên là Nũng Sư, nhưng sau lưng lại gọi nó là Tiểu Béo.”
“Năm nàng mười hai tuổi lần đầu hành kinh.”
“Cây trâm trong lễ cập kê của nàng có hình hoa sen song sinh. Đó là ta âm thầm tìm kiếm để làm lễ tặng nàng, nhờ phi tử Lỗ Vương dâng lên.”
Ta từ từ quay đầu, không kiềm được mà run rẩy.
“Chàng… chàng đã trở lại…”
Ta thốt lên.
Những chuyện này, “người nào đó” tuyệt đối không thể biết. Hắn vốn luôn nằm trong sự kiểm soát của ta.
“Ừ, lại đây, để ta nhìn kỹ nàng…”
Hắn yếu ớt đưa tay ra. Ta không thể kiểm soát được bước chân, tiến lên nắm lấy tay hắn.
“Tại sao chàng tặng ta cây trâm hình song sinh liên đài?”
“Còn không hiểu sao?”
Hắn thở dài:
“Tự nhiên là vì, nguyện vọng cả đời của ta, chính là cưới nàng làm thê tử.”
Hắn nói ta sinh ra là để làm hoàng hậu.
Muốn cưới được ta, hắn phải chăm chỉ học hành, nỗ lực tiến lên. Chỉ khi đăng cơ, trở thành minh quân, mới nhận được sự chấp thuận của gia tộc ta.
Nhưng hắn không ngờ thật sự làm thái tử rồi, ta lại đột nhiên lạnh nhạt với hắn.
Trước kia hắn không hiểu, mãi cho đến…
“Ta từng đến một nơi, hẳn là quê hương của nàng.”
Ta ngây người.
Hắn giơ tay gạt đi nước mắt của ta:
“Lần này trở về, ta muốn nói với nàng, mọi điều nàng lo lắng sẽ không xảy ra. Những gì nàng mong muốn, ta đều sẽ trao cho nàng.”
Ta không nhịn được nữa, ôm lấy hắn mà khóc.
“Chàng cái đồ chết tiệt này, ta suýt nữa đã cam chịu rồi!”