6
Mẫu thân hay tin ta bị uất ức, giận dữ đòi vào cung đòi lại công bằng cho ta.
Khi ta vội vàng chạy tới, liền nhìn thấy Cao Triệt dùng bàn tay to tát thẳng vào mặt mẫu thân ta.
“Ngươi là đồ tiện phụ!”
Ta sợ đến run rẩy, chân mềm nhũn suýt ngã, may mà cung nữ Bích La của ta đỡ kịp.
Bích La cũng hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch:
“Nương nương, Hoàng thượng sao có thể làm như vậy chứ!”
Nhưng chưa hết thì Thục phi đứng bên cạnh bày ra vẻ mặt đầy kiêu ngạo, nói:
“Hoàng thượng, bà ta dám vào cung xử lý cung phi, đây là mưu phản!”
Cao Triệt lập tức quát:
“Người đâu, lôi tiện phụ này xuống…”
Ta lao tới, quỳ dưới chân hắn, khóc mà nói:
“Hoàng thượng, dù thế nào, mẫu thân của thần thiếp cũng là thân cô mẫu của người mà!”
Thục phi khinh bỉ nhổ nước bọt vào ta, nói:
“Hứ! Ngươi là đồ loạn luân, thật ghê tởm!”
Ta không để ý đến nàng, chỉ khóc lóc cầu xin:
“Hoàng thượng, người đã quên rồi sao? Lúc nhỏ, mẫu thân của thần thiếp đã hết lòng yêu thương người, còn đích thân đến đất Thục để tìm danh sư dạy dỗ người, mới có được người như ngày hôm nay…”
Sắc mặt Cao Triệt thay đổi. Nhưng biểu cảm của hắn không phải là áy náy, mà là chột dạ.
Ta tiếp tục khóc, giọng đầy đau đớn:
“Hoàng thượng! Khi lâm chung, Thái hậu đã căn dặn người phải đối đãi với cô mẫu như thân mẫu, người đã quên rồi sao?”
Thục phi có chút hoảng hốt, lớn tiếng mắng:
“Ngươi to gan thật, dám dùng ân huệ để uy hiếp Hoàng thượng sao?!”
Ta nghẹn ngào nói:
“Hoàng thượng, người làm sao lại trở thành như thế này? Người trước kia… không phải như vậy…”
Chỉ câu nói này khiến Cao Triệt đổi ý.
Hắn chỉ nói một câu:
“Cô mẫu tự lo lấy thân mình đi, năm đó có công, nhưng giờ bà nhận được đã quá nhiều rồi.”
Nói xong, hắn phất tay áo bỏ đi.
7
Bích La đỡ ta đứng dậy. Mẫu thân hỏi:
“Con còn chịu đựng được không?”
Ta lau nước mắt, trả lời:
“Con chịu được, mẫu thân không cần lo lắng.”
Mẫu thân gật đầu, nói:
“Nếu vậy, con tạm thời nhẫn nhịn, món nợ này, có ngày chúng ta sẽ tính với hắn.”
Nói xong, bà tức giận đùng đùng rời cung, trên mặt vẫn hằn rõ dấu tay.
Bích La không hiểu, hỏi ta:
“Nương nương, vì sao người lại phải làm như vậy?”
Theo ý nàng, những việc Cao Triệt đã làm đã khiến triều thần nổi giận ngút trời rồi, thế mà hắn còn dám đánh Đại trưởng công chúa!
Chỉ cần chờ đợi, để quần thần dạy dỗ hắn, chẳng phải sẽ ổn sao?
Ta khẽ đáp:
“Đừng nói bừa, dù sao hắn cũng là Hoàng thượng.”
Bích La tức giận, lầm bầm:
“Người không giống Đại trưởng công chúa chút nào…”
Ta nghe xong chỉ cười nhạt, khẽ khuấy chén cháo loãng lẫn cát bên cạnh.
E rằng… là quá giống rồi. Dù rằng, ta không phải con gái ruột của bà.
Thực ra, từ lâu ta đã biết Cao Triệt bị xuyên vào. Đáng tiếc kẻ xuyên vào hắn không bằng hắn thật, chưa kịp hiểu rõ thời đại này đã gây ra một loạt chuyện ngu xuẩn.
Tống Thục phi… không, Tống Quý phi cũng là người xuyên đến.
Ngày Cao Triệt nói “Kỳ biến ngẫu bất biến,” nàng ta lập tức đối lại ngay.
Trong thời đại này, nếu có thể làm ra điều gì kinh thiên động địa, ta cũng sẵn lòng góp chút công sức.
Còn nếu không, làm tiểu thư được cưng chiều của phủ Đại trưởng công chúa, ta cũng có thể nằm yên mà hưởng.
Thực tế chứng minh, ta đã đúng. Tên này ngốc đến không chịu nổi, chỉ biết làm liên lụy ta.
Hôm ấy, ta còn nghe hắn nói với Tống Kiều Nga:
“Đám cổ nhân này thật ngu ngốc…”
Buồn cười chết được, hắn thật sự nghĩ rằng một gã đàn ông bình thường xuyên tới đây có thể vượt trội hơn cả thời đại này sao?
Nếu là Cao Triệt thật, loại đàn ông xuyên không như hắn chẳng trụ nổi một hiệp. Thế nhưng, tình thế hiện tại thực sự hơi rắc rối.
Ta suy nghĩ một lát, rồi dặn Bích La:
“Bảo Lương Vu rằng, hôm nay trời đẹp, ta muốn ra vườn ngắm hoa.”
Lương Vu là một nữ tử thuộc Mị Tông, được mẫu thân ta cứu về.
8
Khi ta lần đầu tham gia lễ Thân Tàm sau khi nhập cung, vì “bệnh tật nên sức khỏe yếu ớt,” Quý phi thay ta đảm nhiệm.
Những mệnh phụ trong cung dứt khoát chẳng thèm đến trước cửa cung của ta.
Bích La ra ngoài dò xét, sau đó trở về thuật lại với ta, giọng đầy căm phẫn.
Ta chỉ khẽ ho vài tiếng, tiếp tục nhặt từng hạt cát ra khỏi bát cháo.
“Đừng nói lung tung, nàng ấy thay ta cầm Phượng ấn, chủ trì lễ Thân Tàm, một thân trang phục ấy cũng là hợp lý mà.”
Bích La tức giận, hét lên:
“Nương nương!”
Ta bất đắc dĩ:
“Bích La, ngươi yên lặng chút đi, ta thấy choáng đầu.”
Nàng giật lấy bát cháo trên tay ta, tức tối giúp ta nhặt cát.
Nước mắt nàng rơi xuống lộp bộp, đầu cũng cúi thấp:
“Quá đáng quá… thực quá đáng…”
Ta nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng vẫn nhịn không nói cho nàng biết sự thật.
Những mệnh phụ kia, nếu không có sự dặn dò của mẫu thân, hôm nay tuyệt đối chẳng bao giờ xuất hiện trước cửa cung của Tống thị.
Là để nàng ta cảm nhận nỗi nhục “xe trống” một lần, tạm thời thỏa mãn lòng ta?
Hay sẽ dồn nàng ấy lên đỉnh cao, để mọi người hùa nhau tung hô?
Mẫu thân ta đã sớm chọn con đường thứ hai.
9
Cao Triệt đến phủ Bình Lạc trưởng công chúa, tỷ tỷ ruột của hắn, để dự yến tiệc.
Vừa gặp mặt, hắn đã bị phong thái trưởng thành và quyến rũ của nàng ấy làm cho mê đắm.
Bình Lạc chỉ khẽ cười, mời nhạc công ra múa hát giúp vui cho hắn.
Nàng nói:
“Hoàng thượng, tỷ tỷ cảm thấy, nửa đời sau cuối cùng cũng có chỗ dựa rồi.”
Trước khi đến đây, Cao Triệt “vừa hay” biết được chuyện phò mã đầu tiên của Bình Lạc bị mẫu thân ta bí mật đánh chết.
Dẫu sao cũng là huynh muội cùng một mẹ, lợi ích gắn bó chặt chẽ, nàng ấy hẳn sẽ không hại hắn.
“Tỷ tỷ trước đây đã chịu nhiều ấm ức. Sau này có trẫm ở đây, nhất định sẽ bảo đảm tỷ được an ổn.”
Bình Lạc rót rượu, cười nhạt:
“Ta tất nhiên tin tưởng bệ hạ. Chỉ là quyền lực của cô mẫu quá lớn, Bình Lạc lo cho an nguy của đệ đệ mình.”
Gần đây Cao Triệt quả thực gặp không ít áp lực từ triều thần.
Làm Hoàng đế rồi mới biết, làm Hoàng đế không hề dễ.
Thủ đoạn của quyền thần không nhất thiết lúc nào cũng áp bức, mà nhiều khi là “gối bông đâm kim,” hắn đã chịu thiệt thòi không ít.
Hắn không kìm được, nắm lấy tay Bình Lạc.
“Tỷ yên tâm, chỉ cần ta chế tạo thành công thần binh, khó khăn trước mắt sẽ được giải quyết.”
Cái gọi là “thần binh” của hắn, tự nhiên là hỏa dược. Nhưng thứ này chế tạo không hề thuận lợi.
Lô đầu tiên thử nghiệm bị nổ tung khiến hai thợ thủ công thiệt mạng.
Tuy vậy, các đại thần chứng kiến được uy lực của nó cũng không tiếc lời khen ngợi nịnh bợ.
Bình Lạc rút tay về, vỗ nhẹ một cái.
Sự chú ý của Cao Triệt lập tức bị hút vào người thiếu nữ xuất hiện.
Người con gái ấy như được tạc từ băng tuyết, toàn thân toát lên vẻ mị hoặc, không phải sắc nước hương trời nhưng vẫn khiến người ta không thể rời mắt.
“Biết Hoàng thượng gần đây phiền lòng, đây là người ta tìm đến để giúp bệ hạ giải ưu.”
Ánh mắt Cao Triệt đờ đẫn, nhưng vẫn còn chút lý trí, miệng lắp bắp:
“Không thể nào…”
Bình Lạc khẽ cười, rót thêm rượu:
“Sao lại không được? Người là Hoàng thượng, chẳng lẽ hậu cung lại trống vắng mãi như vậy sao?”
Cao Triệt lập tức như bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng vậy, hắn là Hoàng thượng mà!
10
Tống Quý phi đích thân chủ trì lễ Thân Tàm, có lẽ đó là thời khắc huy hoàng nhất trong đời nàng.
Nhưng chưa đầy hai ngày sau, Cao Triệt lại phong thêm một tân phi.
Hắn thật hào phóng, vừa mới tiến cung một vũ cơ thì đã ép ta phải phong nàng ta làm Thục phi.
Phải, lại là một Thục phi nữa.
Ta còn có thể làm gì đây, đành nhận lễ dâng trà của tân phi rồi chúc mừng Cao Triệt:
“Hoàng thượng, Thục phi muội muội quả là một người đáng yêu.”
Tân Thục phi cười, nói:
“Hoàng hậu nương nương quá khen. Thần thiếp nhan sắc tầm thường, nhưng có phúc phận được hầu hạ Hoàng thượng và nương nương, thật là ba đời may mắn.”
Ta mỉm cười:
“Muội muội ngoan ngoãn quá.”
Thê thiếp hòa thuận, cảnh tượng êm ấm vui vẻ. Cao Triệt vừa cảm nhận được niềm vui của cổ nhân, bỗng thấy ta cũng không đến nỗi quá chướng mắt.
Nhưng rồi Tống Quý phi đùng đùng xông tới.
“Cao Triệt! Ngươi dám phong phi!”
11
Hoàng đế và Quý phi được sủng ái nhất tranh cãi, Hoàng hậu lại gặp họa.
Tống Quý phi như một phụ nhân chợ búa, vừa bước vào đã hất tung bàn của ta.
May thay, tân Thục phi mới được phong kịp thời đỡ lấy ta, nếu không ta đã ngã sõng soài ra đất rồi.
Cao Triệt nổi giận quát:
“Trẫm vì sao không thể phong phi?! Trẫm là Hoàng thượng!”
Tống Quý phi gào lên:
“Ngươi thực sự là Hoàng thượng sao? Ngươi…”
Cao Triệt hốt hoảng, vội bịt miệng nàng rồi nhanh chóng kéo đi chỗ khác.
Còn lại ta và tân Thục phi, cả hai đều bàng hoàng chưa hoàn hồn.
Bích La chạy vào nhìn cảnh tượng này rồi lại khóc òa lên.
“Quá đáng, thật quá đáng!”
Nàng vừa khóc vừa gọi người vào thu dọn. Tân Thục phi đỡ ta qua tẩm điện phía bên cạnh.