Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHẠM ÂM THƯỢNG TIÊN Chương 5 PHẠM ÂM THƯỢNG TIÊN

Chương 5 PHẠM ÂM THƯỢNG TIÊN

7:29 chiều – 23/11/2024

13

Tới tầng hai của trà lâu, một thiếu niên mặt tròn đã chờ sẵn.

Y mặc đạo bào trắng thêu mây, khuôn mặt còn vương nét ngây thơ nhưng lại ôm theo một cây phất trần trên tay.

Thấy chúng ta lên lầu, y bước đến, chắp tay hành lễ:

“Tại hạ là Hy Nguyên từ Côn Lôn Sơn, bái kiến các vị đạo hữu.”

Trạch Việt chỉ khẽ gật đầu, Thanh Chi đứng bên cạnh hắn.

“Ta là Lục Trạch, còn đây là muội muội ta, gọi là Thanh Chi. Còn đây là vị hôn…”

Ta vội cắt ngang lời giới thiệu của Trạch Việt, hướng Hy Nguyên chắp tay đáp lễ:

“Chỉ là đồng hành mà thôi, cứ gọi ta là Âm Âm. Tham kiến Hy Nguyên tiểu đạo trưởng.”

Khuôn mặt tròn của Hy Nguyên thoáng đỏ lên, vội vã dẫn chúng ta vào phòng:

“Chuyến này còn có một vị sư huynh của ta, nhưng vừa rồi y leo lên cao ngắm cảnh không biết thấy gì mà trượt chân ngãnên không thể ra đón, mong các vị đừng trách.”

Cửa phòng mở ra, bên trong là một người đang ngồi ngay ngắn.

Người này mặc trường bào cổ tròn màu đỏ nâu, thêu hoa văn vàng tối, tóc buộc bằng ngọc quan bạc.

Ánh mắt ta vừa chạm vào người đó liền khẽ run.

Cố… Cố Phỉ phiên bản thiếu niên?

Nhìn kỹ, người này khoảng mười tám, mười chín tuổi, đôi mắt phượng hơi xếch giống hệt Cố Phỉ, nhưng giữa đôi mày lại toát ra vẻ anh khí và trẻ trung, đường nét khuôn mặt cũng không hoàn toàn giống.

Ta tự an ủi bản thân, có lẽ những gương mặt đẹp trên đời này luôn có nét tương tự.

Nhắc lại một lần nữa, làm sao có chuyện trùng hợp đến vậy!

Bên cạnh, Hy Nguyên lẩm bẩm nhỏ: “Khi nào thì huynh ấy thay y phục vậy…” rồi giới thiệu:

“Đây là sư huynh của ta.”

Người kia nhìn ta không rời mắt, nói:

“Tại hạ là Phí Niệm, bái kiến các vị đạo hữu.”

Sau khi mọi người an tọa, Phí Niệm rất tự nhiên ngồi bên cạnh ta, cầm ấm trà lên tráng chén cho ta.

Thanh Chi ánh mắt lấm lét nhìn qua lại giữa ta và Phí Niệm, nói:

“Ôi, thật ngưỡng mộ Âm Âm tỷ tỷ, xinh đẹp như vậy nên mỗi khi ra ngoài luôn có nam nhân tranh nhau chăm sóc. Không như ta…”

Phí Niệm không thèm ngẩng đầu, vẫn chăm chú rót trà, lạnh lùng đáp:

“Không như ngươi, xấu chết đi được, nói nhiều quá. Còn nữa, ngươi trông già hơn nàng nhiều, gọi nàng là tỷ tỷ thì kỳ cục lắm.”

Thanh Chi tức giận đến không nói nên lời:

“Lục Trạch ca ca, huynh xem kìa!”

Trạch Việt thấy Phí Niệm rót trà đặt trước mặt ta, sắc mặt liền tối sầm, đưa tay định lấy ly trà đi nhưng bị Phí Niệm cản lại.

Trạch Việt nheo mắt, lạnh lùng nói:

“Phí Niệm đạo hữu, xin giữ lễ, Âm Âm là vị hôn thê của ta.”

“Ha!”

Phí Niệm bật ra một tiếng cười lạnh ngắn, ta cảm giác ánh mắt hắn liếc qua ta đầy châm biếm.

“Vị hôn thê? Nàng ấy thừa nhận chưa? Đừng tưởng ta ngồi trong phòng mà không nghe thấy, muội muội bên cạnh ngươi còn đang sắp khóc kìa, ngươi chỉ là kẻ đồng hành thôi!”

“Ngươi!”

Trạch Việt cố nén lửa giận, như để chứng minh gì đó, liền quay sang ta nói:

“Âm Âm, ngồi sang bên cạnh ta.”

Chưa kịp để ta trả lời thì chân của Phí Niệm dưới gầm bàn đã lặng lẽ đạp lên tà váy của ta, giọng đầy mỉa mai:

“Một chiếc ghế nhỏ thế này không đủ chỗ cho ba người, hay là ngươi đứng dậy nhường chỗ đi?”

Ta giơ tay, mạnh mẽ rút tà váy ra khỏi chân hắn.

Ta vốn chẳng có ý định ngồi qua bên đó, thế nhưng bên kia lại bắt đầu cuộc tranh cãi. Hy Nguyên cố gắng khuyên giải cả hai phía:

“Lục huynh, bớt giận đi. Thật ngại quá, sư huynh ta bình thường không như vậy, chẳng hiểu sao hôm nay lại thế.”

“Huynh cũng nên nói ít lại một chút.”

Ta im lặng quay đầu, ánh mắt dừng lại sân khấu dưới lầu, nơi một đoàn kịch đang diễn.

Diễn viên trên sân khấu ngân vang câu hát: “Đừng rời xa ta!”

Chủ quán trà bước tới, mang trà điểm lên, cười nói:

“Cô nương cũng thích vở này sao? Vở này chính là do tổ mẫu của tổ mẫu ta viết đấy, bà cụ yêu thích kịch nhất.”

Ta tò mò hỏi:

“Vở này kể chuyện gì vậy?”

“Nói về chuyện năm xưa, Cố tiểu hầu gia bị kẻ xấu hãm hại, lưu lạc chốn thanh lâu. Nhưng may mắn có một tiên nữ hạ phàm cứu thoát chàng khỏi khổ ải. Đáng tiếc, tiên nữ ấy sau cùng không nói lời nào mà lặng lẽ rời đi, bỏ mặc Cố công tử bơ vơ.”

“Phụt!”

Ta phun ngụm trà vừa uống ra, bên cạnh lập tức có người đưa khăn tay cho ta.

Ta cầm lấy khăn, hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh: Không thể nào… không thể nào có chuyện trùng hợp đến vậy… phải không?

“Chủ quán họ gì?”

Chủ quán cười: “Ha, khiến khách quan chê cười, ta họ Trương.”

Ngón tay siết chặt lấy chiếc khăn tay, ta hỏi:

“Vậy bà có biết kết cục của Cố tiểu hầu gia ra sao không?”

Chủ quán thở dài:

“Nghe nói tiên nữ ấy rời đi, Cố tiểu hầu gia lâm trọng bệnh.”

“Nửa năm sau, án Cố phủ được minh oan, thánh thượng đích thân đến thanh lâu rước người. Nhưng Cố tiểu hầu gia lại từ chối mọi phong thưởng của thánh thượng, chỉ lấy tấm địa khế của thanh lâu, giải tán mọi người, một mình sống trong đó.”

“Chỉ tiếc là chẳng được bao lâu. Hai năm sau, Cố tiểu hầu gia u uất mà qua đời.”

“Trước khi mất, ngài để lại địa khế cho tổ mẫu của tổ mẫu ta, chỉ kèm theo hai điều kiện.”

“Một là đặt tên trà lâu này là Ti Sư Các, hai là giữ nguyên căn phòng của ngài, không cho ai vào.”

14

“Choang!”

Tách trà trong tay ta rơi xuống đất, nước mắt không tự chủ tràn ra.

Chủ quán vội vàng:

“Ây da, cô nương đừng khóc. Đây chỉ là chuyện trăm năm trước thôi, có khi là do tổ mẫu của tổ mẫu ta bịa ra cũng nên.”

Trạch Việt lạnh lùng nhận xét:

“Chuyện vô nghĩa, làm gì có tiên nữ nào vô vị đến vậy.”

Là thật, chỉ có ta biết đó là thật.

Cố Phỉ… thế mà lại ra đi sớm như vậy.

Là ta đã hại hắn…

Bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp, trong trẻo:

“Hy Nguyên, đưa thực đơn cho ta.”

“Ồ, vâng!”

Hy Nguyên đưa tay ra, vạt áo đạo bào rộng lớn che khuất tầm nhìn của người đối diện.

Người bên cạnh ta đột nhiên đưa tay, dùng đầu ngón tay lau đi giọt lệ trên má ta. Giọng nói dịu dàng, quen thuộc đến lạ:

“Đừng khóc.”

Ta chỉ càng muốn khóc hơn.

Thanh Chi nói với  giọng điệu châm chọc:

“Câu chuyện này cảm động đến vậy sao? Âm Âm cô nương không phải cố ý diễn như thế để được thương xót đấy chứ?”

Ta đập mạnh tay xuống bàn, đứng dậy:

“Đủ rồi! Trà này đậm quá, ta ra ngoài hít thở chút không khí.”

Theo ký ức, ta lại đi đến căn phòng đó.

Trăm năm trôi qua, thời gian đã làm mờ đi màu sơn gỗ, màn trướng cũng phai nhạt.

Những món quà ta từng tặng hắn được bày trong lồng kính, cẩn thận giữ gìn.

Một chiếc kẹo đường đã tan chảy thành nước, bên cạnh là một bức họa tái hiện hình dáng của nó ngày trước.

“Rầm”, cửa phòng sau lưng khẽ mở, người bước vào là Phí Niệm.

“Âm Âm, lâu rồi không gặp.”

Lâu không gặp, đối với ta chỉ là mấy tháng. Nhưng đối với hắn, lại cách biệt cả vòng luân hồi sinh tử.

Ta cắn răng bước tới:

“Ta đã cầu chúc ngươi bình an vui vẻ, đời đời suôn sẻ. Vậy mà ngươi lại… ngươi lại…”

Phí Niệm mỉm cười, nắm lấy tay ta:

“Âm Âm thật lợi hại, con đường minh oan của ta mọi việc đều thuận lợi. Ngay cả hoàng thượng cũng đã đến tạ lỗi với ta. Nhưng tiếc thay, tương tư nhập cốt, thế gian không còn gì để ta luyến lưu nữa.”

Nước mắt ta rơi lã chã:

“Xin lỗi… thật xin lỗi…”

Phí Niệm giơ tay lau lệ cho ta:

“Đừng nói xin lỗi, là ta muốn chết, làm sao trách nàng được.”

“Kiếp này có thể gặp lại nàng đã là niềm vui bất ngờ. Ta vốn nghĩ, có lẽ phải khổ tu mấy chục, mấy trăm năm, mới bắt được nàng, tiểu lừa đảo bội bạc này.”

Ta lập tức phản bác:

“Ai là người bội bạc? Ta chỉ muốn giải quyết xong chuyện của mình rồi sẽ tìm ngươi.”

“Nàng còn nói không? Rõ ràng là tham thân thể ta, có được rồi lại không biết trân trọng…”

Nghe hắn nói vậy, ta hoảng loạn vội chạy tới bịt miệng hắn lại, nhưng lại bị hắn thuận thế kéo vào lòng.

Phí Niệm ôm chặt lấy ta, giọng nói mang theo niềm vui sướng:

“Âm Âm của ta quả nhiên vẫn yêu ta, còn nhận ra ta nhanh như vậy.”

Ta bất lực, nói:

“Ngươi đúng là không biết che giấu chút nào, biểu hiện rõ ràng quá. Cứ nhìn chằm chằm ta, còn biết cả loại trà ta thích, điểm tâm ta mê.”

“Không sao cả, Âm Âm chính là yêu ta.”

Ta hơi nghi hoặc, hỏi:

“Nói vậy, sao ngươi lại nhớ ta? Chẳng phải khi chuyển thế sẽ quên hết kiếp trước sao?”

Phí Niệm lắc đầu:

“Ta cũng không biết, chỉ là ta nhớ thôi.”

Hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì, ngồi thẳng dậy:

“Còn chuyện vị hôn phu của nàng thì sao? Nàng thật sự lén tìm người khác sau lưng ta à?”

“… Đừng nói linh tinh. Hơn nữa, hắn tới trước ngươi mà.”

Sắc mặt Phí Niệm lập tức tối sầm, nghiến răng nói:

“… Ta là kẻ thứ ba sao?”

Ta vội vàng giải thích:

“Chúng ta chỉ là hôn ước bằng lời, ta đã đơn phương cắt đứt rồi.”

“Hừ, được thôi. Vậy nàng xuống phàm giới làm gì?”

Ta thở dài:

“Đó là vì cô nương Thanh Chi kia muốn tu tiên trừ yêu…”

“Chuyện đó của nàng ta thì liên quan gì đến nàng?”

Ta cũng muốn biết tại sao lại liên quan đến ta, nhưng…

“Dù là hoàn cảnh ép buộc, nhưng con yêu kê đó quả thật làm điều ác, nếu không diệt trừ sớm thì sẽ có thêm nhiều dân lành bị hại.”

“Được, vậy thì chúng ta lập tức khởi hành.”

15

Chúng ta gồm năm người, men theo dấu vết truy tìm nơi ẩn náu của yêu kê.

Nói ra thật buồn cười.

Trong mộng, trên đường đi, Trạch Việt và Thanh Chi cứ mãi tình tứ, còn ta thì phải nhẫn nhịn cơn ghen tỵ, đồng thời truy tìm yêu quái.

Nhưng hiện thực lại hoàn toàn ngược lại.

Mặc ta ngầm ra hiệu, Phí Niệm vẫn không biết tiết chế, giống như một con công đực không ngừng khoe mẽ vậy.

Suốt dọc đường ta chỉ thấy hắn ra sức thể hiện, ngay cả Hy Nguyên cũng phải thốt lên một câu ‘không chịu nổi’.

Điều thú vị hơn là, Trạch Việt thấy Phí Niệm nhiệt tình với ta, chẳng hiểu vì lý do gì, cũng liên tục tìm cớ đến gần ta.

Ta chỉ có thể nhận xét một chữ: Đáng.

Tối hôm đó, chúng ta đến chân núi Hoài Nam, nơi yêu kê trú ẩn.

Ta dùng một chân đá bay chiếc ghế nhỏ Trạch Việt chuẩn bị cho ta ra xa mười trượng, cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa.

Hắn tức giận kéo ta sang một bên, nói:

“Phạn Âm, ngươi không thấy mình quá đáng sao? Ngươi có còn nhớ mình là vị hôn thê của ai không?”

Ta khoanh tay, lạnh lùng cười:

“Khi ngươi mang phàm nữ lên thiên đình, còn bắt ta chăm sóc nàng, ngươi không thấy quá đáng à? Ngươi cùng nàng thân thiết, ngươi không thấy quá đáng sao? Bây giờ lại bảo ta quá đáng à?”

“Phạn Âm, ngươi là nữ tử!”

“Nữ tử thì sao? Nữ tử thì phải nhẫn nhịn, mặc ngươi chà đạp ? Ngươi nghĩ ngươi có gì hơn người mà ngươi nghĩ mình được tha thứ? Ngươi xứng sao?”

Sắc mặt Trạch Việt tái xanh, hắn tức giận nói:

“Trước đây sao ta không nhận ra miệng lưỡi ngươi sắc bén như vậy.”

Ta cười lạnh:

“Trước đây ta nể mặt ngươi. Giờ ta không muốn nữa, ngươi thì là cái thá gì?”

Trạch Việt định phản bác nhưng ta đã nhếch môi mỉa mai:

“Đừng phí sức nữa, muội muội ngoan của ngươi lại giận dỗi bỏ đi rồi kìa.”

Trạch Việt quay đầu nhìn, thấy Thanh Chi đứng cách đó không xa, biểu tình trên mặt đầy vẻ đau lòng, bật khóc rồi bỏ chạy. Hắn vội đuổi theo, trước khi đi còn nói một câu:

“Chờ ta về.”

Ta hừ lạnh trong lòng, ai thèm chờ ngươi chứ.

Nửa đêm, trong căn nhà nhỏ dưới chân núi, Trạch Việt đuổi theo Thanh Chi chưa về. Hy Nguyên cũng bị Phí Niệm phái vào thôn tìm thêm tin tức.

Trong gian phòng ấm áp, chỉ còn lại ta và Phí Niệm. Hắn tiến tới gần ta, hỏi:

“Âm Âm, nàng có phải có tiên cốt lưu ly không?”

Ta ngạc nhiên hỏi:

“Ngươi làm sao biết được?”

Phí Niệm đáp:

“Nghe từ cuộc trò chuyện của Trà Xanh và gã cặn bã kia.”

Ta bị cách gọi này làm cho bật cười:

“Họ nói gì?”

“Nữ nhân trà xanh kia hỏi ngươi thân mật với ta như vậy có sao không. Nam nhân cặn bã kia đáp rằng không cần lo, ngươi có tiên cốt lưu ly, chắc chắn sẽ giữ mình thanh bạch.”

“Rắc.”

Ta bẻ gãy nhánh cây trong tay, cảm giác chán ghét Trạch Việt càng tăng thêm.

Hắn nghĩ tiên cốt lưu ly là gì? Là tấm biển trinh tiết của ta sao?

Ta hít sâu để bình ổn cảm xúc, rồi giải thích với Phí Niệm:

“Tương truyền rằng phải giữ mình băng thanh ngọc khiết mới có thể tu luyện tiên cốt lưu ly. Tiếc là ta đã tu luyện mấy trăm năm mà không tìm ra cách, nên quyết định phá nó.”

“Phá nó?”

Phí Niệm ngạc nhiên, hỏi:

“Nàng phá bằng cách nào?”

“…”

Ta nghi ngờ hắn cố tình giả ngây, liền cười nói:

“Ta phá cùng ngươi, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao?”

“Đáng tiếc, Cố Phỉ không làm được, chỉ phá được một nửa.”

“Rắc.”

Lần này là nhánh cây trong tay Phí Niệm bị bẻ gãy.

“Ta không làm được? Ta chỗ nào không làm được? Ta có chỗ nào không ổn?”

Hình như ta vừa ấn nhầm công tắc ẩn của hắn vậy, Phí Niệm đột nhiên trở nên điên cuồng, khăng khăng muốn chứng minh rằng hắn hoàn toàn làm được.

Ta nhớ tới tiên cốt lưu ly chưa hoàn toàn bị phá, lại nhớ đến cảm giác đau đớn lần trước, nhất thời do dự, không biết nên quyết định thế nào.

Phí Niệm ôm lấy ta, trong đôi mắt phượng tràn đầy ánh sao, mang theo sự mong chờ, còn hơi ươn ướt. Hắn thì thầm bên tai ta:

“Ta thật sự rất nhớ nàng.”

“Ta đã học qua sách rồi, lần này chắc chắn sẽ khác.”

Hắn ghé sát vào tai ta, giọng trầm khàn:

“Trời khuya sương lạnh, căn nhà nhỏ trên núi hẻo lánh, chỉ có hai chúng ta, nàng không thấy kích thích sao…?”

Ta giơ tay đẩy hắn ra, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc:

“Ngươi thật là…”

Chưa kịp nói hết câu, Phí Niệm đã cúi xuống cắn lên môi ta làm ta không thể thốt lên lời.

Khi hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt hắn cũng đã đỏ ửng vì xấu hổ, hắn thì thầm:

“Đừng nói ra…”

Ta nhìn hắn, khóe môi không tự chủ được mà cong lên.

Quả nhiên, hắn vẫn là người dễ thẹn thùng năm ấy.

Suốt dọc đường, hắn đấu khẩu với Thanh Chi, châm chọc Trạch Việt, khiến ta tưởng rằng sau khi chuyển thế, tính cách hắn đã thay đổi nhiều.

Nhưng không, hắn vẫn là hắn, đôi mắt phượng và nụ cười ẩn ý ấy vẫn không đổi.