Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHẠM ÂM THƯỢNG TIÊN Chương 4 PHẠM ÂM THƯỢNG TIÊN

Chương 4 PHẠM ÂM THƯỢNG TIÊN

7:28 chiều – 23/11/2024

9

Hôm khác gì chứ, ta sốt ruột muốn chết rồi đây này.

Thế là ngay tối hôm ấy, ta đã có mặt trong phòng của Cố Phỉ.

Cố Phỉ vừa đẩy cửa bước vào, nhìn thấy ta, biểu cảm trên gương mặt hắn lúc đó đủ để ta cười suốt cả năm.

“Cố công tử, ta đến để thực hiện lời hẹn bánh phù dung đây.”

Biểu cảm của Cố Phỉ sững sờ:

“Bánh phù dung… tại hạ vẫn chưa làm… hôm đó ta nói hôm khác mà…”

Ta lập tức cắt ngang:

“Giờ đã qua canh Tý rồi, chẳng phải đã là hôm khác sao?”

Cố Phỉ: “…”

Ta cúi đầu lấy cảm xúc, khi ngẩng lên, trên mặt đã là vẻ đáng thương, yếu đuối.

Như kế hoạch, ta kể câu chuyện mình là kẻ lạc lõng, không nơi nương tựa, hy vọng Cố Phỉ sẽ lưu ta lại.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, vừa nhìn thấy ta, mặt hắn lập tức đỏ bừng.

Haha! Chắc chắn là bị ta làm xiêu lòng rồi!

Hắn gần như không từ chối, chỉ gật đầu đồng ý.

Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông. Trong phòng chỉ có một chiếc giường, nam thanh nữ tú ở chung, vậy thì dĩ nhiên…

Chốc lát sau, ta bị cuốn vào chăn, nằm trên giường, mặt đầy kinh ngạc nhìn màn trướng phía trên.

Cố Phỉ thì đã nằm trên chiếc giường tạm hắn tự làm dưới đất.

“Ngủ đi, Âm Âm cô nương không phải vừa bảo đã ba ngày không ngủ sao?”

Trời ơi, đó là ta bịa chuyện để gợi lòng thương cảm của ngươi mà!

Cố Phỉ cầm nến, ánh sáng ấm áp chiếu lên khuôn mặt hắn khiến các góc cạnh trở nên dịu dàng hơn, đôi mắt nhìn ta đầy vẻ chân thành và chút ý cười.

“Ta tắt nến đây.”

Aaaaa, thật sự chịu không nổi, sao lại như thế chứ!

Ta hừ một tiếng, dưới giường lại vang lên tiếng cười trầm thấp đầy cố nén.

Hừ, tức quá, sáng mai tỉnh dậy ta sẽ đi ngay!

Sáng hôm sau, khi ta vừa mở mắt, Cố Phỉ đã không biết dậy từ lúc nào, mọi thứ đã được hắn thu dọn chỉnh tề.

Bộ áo trắng giản dị hôm qua đã được thay bằng trường bào màu xanh đậm thêu hoa văn dây leo, tóc đen được búi gọn với ngọc quan, khiến vẻ ngoài của hắn càng thêm phần tuấn tú.

Thấy ta tỉnh dậy, hắn liền lên tiếng:

“Âm Âm cô nương, tối qua tại hạ thất hứa, sáng nay đặc biệt làm bánh phù dung, mời cô nương thưởng thức.”

Hắn thật sự rất giỏi, ta cảm thấy mình lại có thể tiếp tục ở lại rồi.

Hắn xứng đáng! Xứng đáng để ta ở lại thêm một thời gian nữa.

10

Từ ngày ấy, ta thường xuyên qua lại cùng Cố Phỉ.

Hai chúng ta ngầm hiểu ý, chẳng ai nhắc đến chuyện chỗ ở, vẫn là ta ngủ giường, hắn nằm đất.

Ban ngày, khi hắn bị sai bảo làm việc, ta thường chạy đến bên hắn nói đôi ba câu, có người khác đến thì ta lại ẩn mình.

Thỉnh thoảng có kẻ tìm đến để làm nhục hắn, ta cũng không ngại dùng một chút pháp thuật nhỏ để đuổi bọn chúng đi. Dù sao thì trước mặt Cố Phỉ, ta cũng đã lộ hết rồi, cứ thoải mái một chút vậy.

Hôm nay, sau trâm hoa đào, chuỗi ngọc tím và son môi, ta lại nhận được một món quà nhỏ từ Cố Phỉ – chiếc túi thêu tay hắn tự làm.

Dẫu không hiểu vì sao lại thêu hai con ngỗng to, nhưng đây là lần đầu ta nhận được món đồ như vậy.

Đang ngắm nghía dưới ánh mặt trời, bỗng một chiếc lá khô xoay tròn theo gió rơi xuống chân ta.

“Lá rụng rồi… Khoan đã, giờ là tháng mấy rồi?”

Ta khẽ bấm đốt tay tính toán, liền kinh ngạc:

“Cái gì? Đã qua hai tháng nữa rồi ư!”

Thời gian trên trời và dưới đất không giống nhau, nhưng ở nhân gian lâu như vậy, hẳn các tỷ muội ở Tư Âm Điện đã nhận ra sự vắng mặt của ta.

Tần Ngữ các nàng thì không nói, nhưng chuyện phá hủy tiên cốt, ta không muốn bất kỳ người ngoài nào biết đến. Như vậy, tuyệt đối không thể để ai phát hiện việc Tư Âm Điện Chủ là ta đây, tự ý hạ phàm.

Không còn thời gian nữa.

Ta lập tức lướt lên tầng mây, quyết định đi xa thêm để tìm mục tiêu.

A, ta đã nói thích Cố Phỉ rồi. Nhưng thời gian bây giờ cấp bách quá. Hơn nữa, gần hai tháng qua, ta với Cố Phỉ ngày càng thân thiết. Chúng ta từng trò chuyện thâu đêm, thảo luận về nhạc lý, thậm chí ta còn chỉ dạy hắn cách chơi đàn.

Đã quen thuộc như thế rồi, giờ ta làm sao có thể mở miệng nói muốn cùng hắn thế này thế nọ được chứ!?

Năm ngày sau, ta mới trở lại phòng của Cố Phỉ.

Lần này, ta đã đi về phía tây, qua không ít quốc gia, mỹ nam ở đâu cũng có nét riêng. Đáng tiếc là vẫn chưa tìm được mục tiêu thích hợp.

Xem ra lần sau cần đi xa hơn chút nữa.

Vừa nghĩ ngợi, ta vừa quen tay trèo cửa sổ vào phòng.

Bất chợt, một ánh nến phía sau ta bừng sáng, chiếu lên Cố Phỉ đang ngồi bất động bên mép giường. Khuôn mặt tuấn tú thường ngày của hắn, giờ đây lại toát ra vẻ u ám lạ thường.

“Âm Âm, cuối cùng ngươi cũng chịu trở về.”

Cố Phỉ vừa nói, trên mặt còn mang theo nụ cười, nhưng không hiểu sao ta lại cảm thấy lạnh cả sống lưng.

“À… Ta vừa đi qua mấy nước phương tây, đường xa nên chậm trễ chút. Ta còn đặc biệt mang quà về cho ngươi đây.”

Vừa nói, ta vừa giơ tay gọi ra món quà đã chuẩn bị, cẩn thận quan sát biểu cảm của hắn.

“Ngươi không giận ta đấy chứ?”

Nụ cười trên mặt Cố Phỉ càng đậm:

“Làm sao giận được? Chân mọc trên người Âm Âm, tất nhiên ngươi muốn đi đâu thì đi. Chỉ là lần sau nhớ báo trước, để ta khỏi lo lắng.”

Ta thở phào nhẹ nhõm:

“Không thành vấn đề, ta định lần tới sẽ đi xa hơn nữa, đến những quốc gia phía tây xa hơn.”

Lời vừa dứt, “phụt” một tiếng, ánh nến bỗng tắt ngúm. Trong bóng tối đột ngột, ta không nhìn rõ biểu cảm của Cố Phỉ, chỉ nghe giọng hắn trầm thấp:

“Ngủ đi.”

Hôm sau, ta lại rời đi, đến một quốc gia phương tây. Mỹ nam ở đây quả nhiên nhiệt tình, táo bạo hơn nhiều. Nhưng trong lòng ta lại không yên.

Những ánh mắt đưa tình kia không làm ta động lòng, mà tâm trí lại cứ mãi quẩn quanh.

Chỉ ba ngày sau, ta đã quay về.

Lần này, vừa trèo qua cửa sổ, ta đã cảm thấy bầu không khí trong phòng có gì đó không đúng.

Căn phòng tan hoang, ngoại trừ góc nhỏ đặt những món quà ta tặng, tất cả đồ đạc khác đều bị đập vỡ nát.

Ta nhìn kỹ, trên sàn có một người nằm gục.

Ta vội vàng chạy đến, đỡ lấy người Cố Phỉ thì cảm nhận được cơ thể hắn nóng hổi như lửa đốt.

Cố Phỉ ngẩng đầu, toàn thân hắn như vừa được vớt ra từ nước.

Tóc đen ướt nhẹp, vài lọn dính vào má, đôi mắt phượng thường ngày trong trẻo nay mờ mịt, ánh đỏ không tự nhiên vương nơi khóe mắt.

“Cố Phỉ, ngươi làm sao vậy?”

Ánh mắt Cố Phỉ mờ mịt, cả người áp sát vào ta.

“Là bọn Lý Cẩm… chúng kiếm cớ muốn làm nhục ta… ta không chịu… chúng liền ép ta uống… thứ đó.”

“Cái gì! Thật là lũ hèn hạ! Ta sẽ đi dạy cho chúng một bài học ngay bây giờ.”

Trong mắt ta bừng lên hai ngọn lửa, lập tức định đứng dậy nhưng lại bị một bàn tay to lớn giữ chặt, tiếp theo cả người ta bị hắn kéo ngã xuống đất.

Giọng nói khàn đặc ghé sát bên tai ta:

“Âm Âm, ta rất nóng…”

Sự nóng bỏng dường như lan tỏa, khiến gò má và vành tai ta cũng trở nên đỏ rực.

Có lẽ… ta nói là có lẽ thôi, hôm nay sẽ thành sao?

Nhưng điều này có tính là lợi dụng lúc người khác gặp khó không? Ta có nên từ chối không?

Ngay khi nụ hôn nóng bỏng của Cố Phỉ đặt xuống, ta nhanh chóng quên mất việc phải suy nghĩ.

Đêm đó sao mà thật dài…

Nửa đêm, đầu óc ta mơ hồ, chỉ nghe thấy Cố Phỉ không ngừng lẩm bẩm bên tai ta.

“Đã nhận túi thêu uyên ương của ta, cớ sao còn đi tìm người khác?”

“Hai tháng qua, ta đêm nào cũng không ngủ yên, nàng có biết ta nhẫn nhịn thế nào không.”

“Ta muốn sớm rửa sạch oan khuất cho gia tộc, đưa nàng rời khỏi nơi nhơ nhuốc này.”

“Âm Âm, gả cho ta, được không… đừng rời xa ta.”

Cả người ta đau nhức, nước mắt rơi như chuỗi ngọc bị đứt:

“Đừng nói nữa… ta đau lắm.”

Ánh mắt Cố Phỉ dần trở nên thanh tỉnh, nghe ta kêu đau, hắn liền cúi xuống dỗ dành:

“Âm Âm ngoan, đừng sợ.”

Ngoài cửa sổ trời đã tảng sáng.

Ta khẽ động đậy vài cái thì thắt lưng liền nhói đau, nhưng vẫn cắn răng ngồi dậy. Bên cạnh, Cố Phỉ vẫn còn ngủ say.

Ta dùng ánh mắt vẽ lại đường nét gương mặt hắn, trong lòng thầm thở dài.

Xin lỗi, ta đã kéo ngươi vào vòng xoáy số mệnh này. Nếu có thể phá được kết cục chết chóc, ta nhất định sẽ quay lại tìm ngươi, bù đắp cho ngươi.

Ta đặt một nụ hôn lên giữa đôi mày hắn, gửi gắm lời chúc phúc:

“Mong chàng cả đời an nhiên, vui vẻ bình yên.”

Sau đó, ta dần dần tan biến, trở về thiên giới.

11

Trở về thiên giới, vì để tránh ánh mắt của kẻ khác, ta vịn eo, rón rén đứng ngoài Tư Âm Điện.

Tốt lắm, rất yên tĩnh, chẳng lẽ không ai phát hiện ra?

Ta vừa bước vào được hai bước, bỗng nghe thấy bên tai vang lên tiếng đàn, tiếng trống, tiếng tỳ bà. Quay đầu lại, chỉ thấy Tần Ngữ, Cổ Sắt và Tỳ Bà Ca đang nghiêm mặt, đồng loạt nhìn ta chằm chằm.

“Ngươi đã đi đâu? Sao đột nhiên lặng lẽ biến mất.”

“Có biết chúng ta lo lắng thế nào không, còn tưởng tên tiện nhân Trạch Việt báo thù ngươi!”

Cổ Sắt phát hiện ra điểm bất thường, tiến lại gần nhìn kỹ vết tích trên cổ ta, lập tức giận dữ quát:

“Ngươi đi đánh nhau với ai à? Là kẻ nào dám bóp cổ ngươi đến thế này, ta đi chặt đứt tay hắn!”

Các tỷ muội khác cũng vây quanh, trong Tư Âm Điện lại vang lên đủ loại âm thanh hỗn loạn.

“Khoan đã.”

Tần Ngữ, người điềm tĩnh nhất, nhíu mày nói:

“Điện chủ, nói thật đi.”

Hết cách, ta cũng không định giấu diếm các tỷ muội, dứt khoát phất tay:

“Vào điện rồi nói rõ.”

Trong điện, ta kể lại toàn bộ chuyện ta hạ phàm để phá hủy tiên cốt lưu ly.

Kể xong, ta nhắm mắt lại, chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận cơn giận dữ của các nàng. Nhưng đợi mãi, bên tai lại chẳng có tiếng động nào.

Ta lén hé mắt, chỉ thấy các tỷ muội đều ngấn lệ, đồng loạt lao tới ôm chầm lấy ta.

“Điện chủ của ta, trong mộng chắc hẳn đã chịu nhiều khổ đau.”

“Nhất định ngươi sợ hãi lắm, đến mức ngay cả tiên cốt cũng không cần nữa.”

Ta ngẩn người, rồi đột nhiên cảm thấy khóe mắt cay xè.

Đúng vậy, thật đáng sợ…

Không còn bạn bè, mất đi tỷ muội, tiên cốt bị cắt bỏ. Bị cả thiên hạ chỉ trích, cả thế giới quay lưng, ta cô độc mà chết.

Ta điều chỉnh lại cảm xúc, mở miệng nói:

“Nhưng giờ sẽ không như vậy nữa, chúng ta đã có sự chuẩn bị. Ít nhất, không ai có thể bước lên vị trí cao bằng cách giẫm lên xác ta.”

Tần Ngữ và các tỷ muội vẫn tiếc nuối:

“Nhưng đó là tiên cốt thượng cổ mà.”

Ta lại xem nhẹ điều này, đáp:

“Đừng quên ta là thần tiên bẩm sinh, nếu không có cơ duyên thì cả đời cũng chỉ dừng ở Thượng Tiên. Tiên cốt nào có dễ mà tu luyện. Tiên cốt lưu ly đối với ta cũng không hữu ích lắm.”

Chúng ta trò chuyện thêm một lát thì Mộng Sinh từ ngoài điện trở về. Thấy chúng ta ai nấy đều đỏ hoe mắt, nàng liền bước tới hỏi han.

Ta đành kể lại câu chuyện cho nàng nghe thêm lần nữa, rồi phải dỗ dành mãi mới làm dịu được tiếng khóc u sầu của nàng.

Tỳ Bà Ca vừa lau nước mắt vừa trách:

“Ngươi sao lại đi lâu như thế mới về.”

Mộng Sinh khẽ nức nở:

“Các ngươi đến nơi gần, nên về sớm. Còn ta, theo lệnh điện chủ đến tận phương nam của thiên giới, xa lắm.”

“Trên đường về, đi ngang qua Đế Quân điện, thấy Liên Kiều tiên tử đứng ngoài với vẻ mặt lo lắng, ta liền dừng lại nói chuyện với nàng, vì vậy mới chậm trễ.”

“Đế Quân điện?”

Ta và các tỷ muội đều giật mình, ánh mắt chăm chú nhìn Mộng Sinh.

“Đế Quân có biến sao? Người sắp tỉnh rồi à?”

Trong giấc mộng ấy, Đế Quân sau khi trọng thương đã chìm vào giấc ngủ sâu, mãi không tỉnh lại.

Mãi đến cuối cùng, khi ta qua đời trong mộng, cơ hội đó mới rơi vào tay Trạch Việt, hắn lên làm Đế Quân.

Mộng Sinh đối diện với câu hỏi của chúng ta, đầu tiên khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu ngay sau đó.

“Khó mà nói chắc, Liên Kiều tiên tử nói rằng tiên thân của Đế Quân có biến hóa trong thoáng chốc, nhưng vừa chớp mắt đã trở lại bình thường. Không biết nàng có nhìn nhầm không, nàng đang phân vân có nên bẩm báo với Y Tuế Thượng Tiên.”

“Biến hóa gì?”

Mặt Mộng Sinh đột nhiên đỏ bừng, ấp úng không nói nổi liền gọi Cổ Sắt lại gần để ghé tai nói nhỏ.

Rồi cứ như sự đỏ mặt này có thể lây lan, từng người một đều đỏ mặt. Cuối cùng, Tần Ngữ truyền tai lại cho ta.

Nghe xong, ta lập tức nghĩ tới vài hình ảnh không nên nghĩ rồi phản ứng thứ hai là mặt đỏ bừng, lớn tiếng phủ nhận:

“Không thể nào! Đế Quân thanh tâm quả dục, băng thanh ngọc khiết! Người nhất định không có… không thể nào! Chắc chắn là Liên Kiều nhìn nhầm!”

Các tỷ muội nhìn ta với vẻ không hiểu:

“Kỳ lạ thật, Đế Quân ngủ say khi ngươi còn chưa ra đời, sao ngươi lại bênh vực người như vậy?”

“Người đã chiến đấu với Ma Tộc để bảo vệ tiên giới và nhân gian, đến mức trọng thương mà ngủ say. Ta coi người như một bậc trưởng bối đáng kính.”

Ta cảm thấy cần phải một mình trở về tĩnh tọa trong tẩm điện.

Sau một hồi ổn định tâm tình, ta mới nhớ ra phải nội thị tiên thể, kiểm tra tình trạng tiên cốt.

Tiên cốt lưu ly toàn thân ánh xanh lam, gắn trên xương đòn của ta. Nhìn kỹ, trên đó phủ đầy những vết rạn nhỏ, nhưng chưa hoàn toàn bị hủy.

Ta kinh ngạc buột miệng:

“Cố Phỉ không được sao?!”

Trời ạ, lẽ nào ta lại phải chịu đựng việc này một lần nữa?

Ý nghĩ vừa lóe qua, ta đã lắc đầu.

Không, không, hãy để ta nghỉ ngơi một thời gian đi, ta thật sự không muốn xuống phàm giới thêm lần nào nữa.

12

Tạ ơn lời mời, vừa trở về thiên giới được chốc lát, nhưng hiện tại ta đang ở nhân gian…

Lúc này bên tai vang lên giọng nói yếu ớt của Thanh Chi:

“Đều là lỗi của ta, tu vi không đủ, lần này hạ phàm trừ yêu còn liên lụy đến Âm Âm tỷ tỷ.”

Ta bực bội đáp lại:

“Biết vậy thì tốt, khóc gì mà khóc, vận khí trừ yêu đều bị ngươi khóc đuổi đi hết rồi.”

Thanh Chi: “…”

Nàng ta bị nghẹn họng không nói được lời nào, lấy tay che mặt rồi quay người nhào vào lòng Trạch Việt.

Trạch Việt nhíu mày:

“Âm Âm, ngươi đừng có…”

Ta chẳng thèm nghe hắn nói, lập tức cắt ngang:

“Ngươi cũng vậy, câm miệng!”

Nói xong, ta quay người đi về phía trà lâu, nơi đang tiếp xúc với các đệ tử phái Côn Lôn trong nhân gian.

Thật sự không còn gì để nói, ta đã cố gắng tránh xa Trạch Việt và Thanh Chi, vậy mà vẫn bị cuốn vào chuyện của bọn họ.

Trong mộng, Thanh Chi từng vào Tư Âm Điện, cứ nằng nặc đòi làm vài việc, nói rằng “không thể chỉ ăn mà không làm gì.”

Nhưng nàng ta chỉ là một phàm nhân, tay yếu chân mềm thì có thể làm được gì chứ?

Không ngờ nàng ta lại nhân lúc các tiên nga trong điện đổi ca mà lén lấy trộm tiên phù, dùng nó để phát tán tiếng chim hót khắp nhân gian, thế mà lại vô tình làm cho một con gà lôi có khả năng nói tiếng người.

Con gà lôi đó hiểu tiếng người, học được cách tu luyện, chuyên bắt trẻ sơ sinh để ăn lưỡi và môi, trở thành một yêu vật làm điều ác.

Trong mộng, ta cùng hai người họ hạ phàm để xử lý chuyện này. Nhưng ngoài đời, Thanh Chi chưa từng vào Tư Âm Điện, thế thì tại sao con gà lôi kia vẫn trở thành yêu?

Vừa suy nghĩ, ta vừa bước tới trà lâu nơi hẹn gặp, không hiểu sao lại cảm thấy trà lâu này có chút quen thuộc.

“Ti Sư Các? Cái tên trà lâu này thật kỳ lạ.”

Phía sau, Thanh Chi và Trạch Việt cũng vừa đuổi đến. Trạch Việt liếc nhìn ta, cất lời:

“Chốc nữa gặp các đệ tử phái Côn Lôn, đừng để lộ thân phận tiên nhân.”

“Phái Côn Lôn nằm ở nơi giao giới giữa tiên giới và nhân gian, có trách nhiệm dẫn dắt, nhưng trong mắt những đệ tử bình thường, chúng ta chỉ là đồng đạo cùng trừ yêu mà thôi.”

Thanh Chi lập tức gật đầu, tươi cười nói:

“Được, vậy ta sẽ gọi ngài bằng cái tên phàm gian, Lục Trạch ca ca~”

Trong lòng ta ngầm chán ghét liền giữ khoảng cách xa nhất có thể với cặp ca ca muội muội này.

Suy nghĩ bị ngắt quãng, ta quyết định không nghĩ nữa.

Từ lần ta hạ phàm đến nay, tiên giới đã qua mấy tháng, nhân gian chắc hẳn đã cả trăm năm, làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy.