Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHẠM ÂM THƯỢNG TIÊN Chương 3 PHẠM ÂM THƯỢNG TIÊN

Chương 3 PHẠM ÂM THƯỢNG TIÊN

7:28 chiều – 23/11/2024

5

Ta chỉnh lại tóc, bước chân nhẹ nhàng tiến đến bên người kia:

“Ôi, công tử, sao lại chật vật thế này, mau đứng lên nào.”

Cả căn phòng lập tức yên lặng như tờ.

Ta như không hề nhận ra bầu không khí, tiếp tục thực hiện kế hoạch bắt chuyện ba bước của mình.

Bước một, chủ động tiếp cận.

Lúc này, tên nam tử áo gấm kia cũng kịp phản ứng, giọng nói đầy bất thiện:

“Đồ điên từ đâu tới, dám chạy đến trước mặt ta…”

Nụ cười hoàn hảo trên mặt ta không hề thay đổi, chỉ hơi nghiêng đầu, khẽ mở miệng, nói một chữ:

“Cút.”

Sau đó, lại quay sang nhìn người đang nằm trên đất với vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.

Nam nhân: “……”

Lời của Tư Âm Thượng Thần, phàm nhân tự nhiên là ngoan ngoãn nghe theo.

Đám nam tử áo gấm kia sững sờ trong chốc lát, sau đó ngoan ngoãn rời khỏi phòng.

Không gian lập tức trở nên yên tĩnh. Ta lấy lại bình tĩnh, bắt đầu bước thứ hai – kéo gần khoảng cách.

“Chẳng trách hôm nay ra cửa đã nghe thấy tiếng chim hỉ thước kêu, hóa ra là có duyên gặp công tử. Không biết quý danh của Cố công tử là gì?”

A, hỏng rồi, ta vừa nói cái gì thế này…

Nam nhân chậm rãi đứng dậy, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn ta, lông mày khẽ nhướn:

“Ngẫu nhiên gặp gỡ? Tại kỹ viện này ư?”

… Câu này ta không biết đáp sao, chỉ đành cười khan hai tiếng:

“Haha, tương phùng chính là hữu duyên mà.”

“Nghe danh Cố công tử đã lâu, không biết nên xưng hô thế nào đây?”

A, lại hỏng lần hai.

Lần này ta nhìn rõ ràng, lông mày của Cố công tử rõ ràng giật một cái.

“… Cố Phỉ.”

“Ngài cứ gọi ta… ờ… Âm Âm là được.”

Lời vừa dứt, một sự im lặng ngột ngạt bao trùm giữa ta và hắn. Trên mặt Cố Phỉ dường như chỉ thiếu điều viết rõ bốn chữ “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì.”

Hết cách, nói chuyện tán gẫu thật sự không phải sở trường của ta. Đành phải bước sang bước thứ ba – sát chiêu, phô trương ưu thế.

Ta nhìn quanh một vòng, chỉ tay vào cửa sổ, nói:

“Cố công tử, hóa ra cửa sổ chưa mở, trời thế này hơi nóng nhỉ.”

“Xào xạc xào xạc” là tiếng ta quạt một tập ngân phiếu trong tay, làn gió nhỏ mang theo hơi thở của tiền bạc.

Cố công tử, ngài hiểu ý ta chứ?

Nào ngờ, sau khi nhìn rõ vật trong tay ta, sắc mặt Cố Phỉ lập tức tối sầm lại, khiến ta biết hóa ra mặt mũi một người vốn đã khó coi còn có thể khó coi hơn.

Trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ châm biếm, khóe miệng nhếch lên nhưng chẳng mang chút ý cười nào.

“Quý nhân trả giá cao, Cố mỗ không gánh nổi, kính xin tìm người khác.”

“Rầm!”

Cửa phòng đóng sập ngay trước mặt ta.

6

Thất bại ngay từ đầu, chuyện này ta quả thật có chút bất ngờ.

Thử hỏi, ai có thể từ chối một mỹ nhân bậc nhất tiên giới, vừa xinh đẹp vừa tài năng như ta?

Đáp án là: không một ai.

Có lẽ do ta thất thần quá rõ ràng, trên đường trở về bất ngờ bị một người gọi lại.

“Cô nương, vừa rồi sao lại đi nhanh như vậy, chớp mắt đã không thấy bóng dáng, gặp được Cố công tử chưa?”

Là bà lão bán hàng lúc nãy, đang vẫy tay với ta.

Ta bước lại gần, lễ phép đáp:

“Gặp rồi ạ.”

“Thế nào? Cố công tử có anh tuấn không?”

A, nói chuyện ngay dưới cửa sổ người ta về dung mạo của hắn thế này thật không phải phép. Thế nên ta chỉ gật đầu nhẹ nhàng, ra vẻ dè dặt.

“Ôi chao~ cô nương ngượng kìa~ Đừng nhìn bà già này giờ thế này, chứ hồi trẻ cũng mê nam sắc lắm đấy!”

“Rồi sao? Gặp được Cố công tử rồi sao nữa?”

Chỉ trong vài câu ngắn ngủi, trong lòng ta đã bị bà ấy nhét đầy bánh ngọt, hai tay cũng bị chiếm không còn chỗ.

Nhìn ánh mắt đầy mong chờ của bà ấy, ta ngượng ngùng đáp:

“Hắn từ chối ta rồi.”

Bà cụ lập tức thương tiếc:

“Ôi chao, đừng buồn, Cố công tử là cái dạng người như vậy mà. Ngay cả công chúa triều đình đến thì hắn cũng không nể mặt đâu.”

Bà cụ được dịp mở lời, kể hết những gì bà nghe được về Cố Phỉ.

Cố Phỉ vốn là công tử nhà hầu tước, bản thân lại tài hoa xuất chúng, cuộc đời đáng lẽ phải là một con đường bằng phẳng.

Nhưng trời không chiều lòng người.

Khi Cố Phỉ vừa tròn hai mươi, cả hầu phủ bỗng dưng mang tội. Cây đổ, bầy khỉ tan, ngày xưa là cửa cao nhà rộng, nay chỉ còn sót lại một cành độc mộc.

Bản thân Cố Phỉ phải nương vào chốn kỹ viện chịu nhục, sống không bằng chết.

Ta chớp mắt vài cái, hỏi:

“Vậy, đến chuộc thân cho hắn cũng không được sao?”

“Không được đâu!”

Bà lão hạ giọng đầy bí ẩn, ngón tay chỉ lên trên, nói như thì thầm:

“Lệnh từ trên truyền xuống, chính là muốn nhìn đứa con độc nhất nhà họ Cố chịu nhục. Thật tội nghiệp!”

Ta gật gù, như vừa ngộ ra:

“Hóa ra là vậy, chẳng trách hắn từ chối ngân phiếu của ta.”

“Chậc! Ngươi vừa đến đã đưa tiền sao? Tầm thường quá! Cố công tử là đại tài tử, người đọc sách đều xem tiền bạc là vật tầm thường!”

“Ngươi đã đưa hắn bao nhiêu?”

Ta tùy tiện chỉ tay:

“Ba mươi vạn lượng thôi.”

“Cái gì?!”

Bà lão đột ngột vỗ đùi, hét lớn:

“Nhiều như vậy sao? Ba mươi vạn?!”

Ta vội ra hiệu bảo bà nhỏ giọng, kẻo Cố Phỉ nghe thấy lại nghĩ ta đang nhục mạ hắn.

Bà lão dần bình tĩnh lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc:

“Cô nương, là ta nghĩ sai rồi. Nếu là ba mươi vạn lượng, thì chắc chắn là Cố công tử không biết điều.”

“Đúng vậy, hắn thật sự không biết điều, nhưng hắn là tuyệt phẩm mỹ cường thảm mà!”

Bà lão thoáng vẻ khó hiểu, sau đó tựa như hiểu ra, nói:

“Ta hiểu rồi, cứu người khỏi khốn cảnh, chuyện này ta quen lắm. Chắc hẳn cô nương rất thích Cố công tử, phải không?”

Ta nghiêm túc gật đầu:

“Đúng vậy, vừa gặp đã thích.”

“Muốn đôi mắt lạnh lùng kia phủ ánh nước, muốn đôi môi nhạt màu ấy…”

Câu nói còn chưa dứt thì phía trên đột nhiên vang lên tiếng động, một cánh cửa sổ đóng chặt bất ngờ bật mở.

Lực đẩy quá mạnh khiến cây trúc chống cửa rơi xuống. Mà hai tay ta đang ôm đầy đồ nên không thể tránh, thế là bị đập trúng đầu.

Trong khung cửa, một bóng người thoáng hiện, hắn nhìn sâu vào ta một cái rồi “rầm” một tiếng, đóng cửa lại.

“Á——!”

Bà lão kêu lên đầy phấn khích:

“Cây trúc này, tình tiết này, ta quen thuộc lắm! Cô nương, nhanh, Cố công tử gọi cô lên lầu đấy!”

“Hừ, còn ngẩn ra làm gì, nghe lời ta đi, lên đi!”

Ta do dự, từng bước ngoái đầu lại nhìn, nhưng vẫn tiến lên lầu, phía sau bà lão cổ vũ không ngừng:

“Cố lên nhé! Tây Môn đại quan nhân~”

7

Ta đứng trước cửa phòng của Cố Phỉ, có chút chần chừ. Bàn tay còn chưa kịp giơ lên gõ cửa, thì cửa đã mở ra.

Hắn đứng trước mặt ta, so với hai khắc trước, lúc này dường như thêm vài phần sức sống.

Gương mặt nhẵn mịn cùng đôi tai của hắn mang một tầng đỏ hồng nhàn nhạt.

Ta còn chưa kịp nghĩ ra lời mở đầu, thì hắn đã lên tiếng trước, giọng trầm thấp, ngữ điệu có phần bình tĩnh:

“Âm Âm cô nương, ban ngày ban mặt, đừng nói những lời… mạo phạm như thế ngoài phố.”

Ta chưa kịp nghĩ đã buột miệng nói ngay:

“Có gì mà mạo phạm? Thậm chí không bằng một phần mười những gì ta nghĩ trong lòng.”

“Phần mười… ngươi!”

Gương mặt Cố Phỉ đỏ thêm mấy phần, giọng điệu vốn trấn định nay cũng không giữ được nữa.

“Nhưng ngươi không nên nói với bà lão đó, điều này chẳng khác nào đứng trên lầu thành mà loan báo khắp nơi!”

Nghe vậy, ta nheo mắt cười:

“Được rồi, vậy từ giờ ta chỉ nói với mình ngươi nghe.”

Cố Phỉ đột ngột xoay người, nhìn vai hắn phập phồng, có vẻ đang cố gắng hít thở sâu.

Hồi lâu sau, hắn quay lại, sắc mặt đã bình tĩnh, chỉ còn đôi tai đỏ đến mức như muốn rỉ máu.

“Âm Âm cô nương, tại hạ có một điều không rõ, mong cô nương giải đáp.”

Đôi mắt đen của hắn nhìn chằm chằm vào ta, đầy vẻ dò xét:

“Âm Âm cô nương, ngươi rốt cuộc là ai?”

Ta âm thầm thở dài một tiếng.

Quả nhiên, cuối cùng cũng bị nhận ra.

Theo thiên quy, tiên nhân xuống phàm giới không được để lộ tiên pháp trước mặt phàm nhân. Nhưng vừa rồi ta không cẩn thận, dùng lời nói khiến đám người kia rời đi. Trong mắt Cố Phỉ, chắc hẳn đó là điểm đáng ngờ nhất.

Điều đáng sợ hơn, là lúc này ta không nghĩ ra được lời bịa nào hợp lý!

Thấy ta im lặng, Cố Phỉ cũng không có ý định truy hỏi đến cùng. Khuôn mặt thanh tú của hắn bỗng nở một nụ cười nhẹ:

“Âm Âm cô nương chớ để bụng, tại hạ không có ác ý.”

“Cố mỗ nguyện vì cô nương mà nhắm mắt, bịt tai, khóa miệng.”

Nghe vậy, ta khẽ nhướng mày:

“Vì ta?”

Cố Phỉ vì lời nói của chính mình mà đôi má lại thêm phần đỏ ửng.

“Tất nhiên, cô nương đã ra tay giúp đỡ khi tại hạ chịu nhục, khiến tại hạ ngay cái nhìn đầu tiên đã vô cùng thích.”

A, hắn học cách nói của ta! Nhưng trái tim ta dường như lại bị trúng đòn thêm lần nữa rồi…

Cố Phỉ bất ngờ tiến lên hai bước, khoảng cách gần đến mức ta có thể ngửi thấy hương tuyết tùng nhè nhẹ trên người hắn.

“Hơn nữa, tại hạ thân phận hèn mọn, ba mươi vạn lượng quả thật quá xa xỉ. Chi bằng đổi thành thứ khác được không?”

Ta ngước mắt, ánh nhìn chạm vào ánh mắt của Cố Phỉ. Trong đôi mắt đen sâu thẳm đó, ta lần đầu tiên thấy rõ sự điên cuồng và nỗi hận ngập trời ẩn giấu bên trong.

Ta nhẹ giọng hỏi:

“Đổi thành thứ gì?”

“Những gì tại hạ mong cầu, đối với cô nương, hẳn chỉ là chuyện nhỏ.”

“Chỉ là một vài mạng người đáng chết, không biết cô nương có đồng ý không?”

Sợ ta từ chối ngay lập tức, Cố Phỉ bỗng giữ lấy tay ta.

Ta cảm nhận được sự run rẩy truyền từ đầu ngón tay hắn, rồi trơ mắt nhìn bàn tay mình bị ép đặt lên ngực hắn…

Vừa chạm vào, cả người Cố Phỉ bỗng mạnh mẽ run lên.

Trước ánh mắt kinh ngạc của ta, hắn cố giữ vẻ bình tĩnh:

“Chỉ cần cô nương đáp ứng, Cố mỗ sẵn sàng dùng cả thân này để báo đáp, cùng bất cứ thứ gì cô nương mong muốn. Dương khí, trái tim, máu thịt, Cố mỗ đều hai tay dâng lên.”

Ta thật sự không biết nói gì.

Thật khó hiểu, người này có khuôn mặt thông minh mà sao đầu óc lại nghĩ những chuyện quái đản đến vậy.

8

Bàn tay đang đặt trên ngực hắn của ta khẽ co duỗi làm Cố Phỉ lại run lên một trận nữa.

Ta nhón chân, kéo khoảng cách giữa hai người gần thêm, đôi môi đỏ chỉ còn cách má hắn vài phân.

Thấy cả người hắn cứng đờ, trong lòng ta không nhịn được bật cười, ngoài miệng thì chậm rãi nói:

“Thứ nhất, ta không phải là tà ma yêu quái mà ngươi đang tưởng tượng, suy nghĩ cẩn thận chút đi.”

“Thứ hai, Cố công tử, những lời ngươi vừa nói là thật chứ?”

Đôi mắt Cố Phỉ sáng lên, lập tức đáp:

“Mỗi lời tại hạ nói đều là sự thật…”

“Ta phải tự mình kiểm tra mới được.”

Không đợi hắn nói hết, ta nghiêng đầu, áp tai lên bàn tay đang đặt trên ngực hắn. Ngay lập tức, âm thanh như tiếng trống vang lên bên tai ta.

“Thình thịch, thình thịch,” nhịp trống càng lúc càng dồn dập, càng rõ ràng.

Làn da bên dưới tay ta nóng rực, dù cách một lớp áo cũng đủ để cảm nhận sức nóng đó.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt Cố Phỉ đã đỏ bừng, vẻ điên cuồng trong mắt hoàn toàn biến mất.

Giọng hắn khàn khàn:

“Kết quả thế nào?”

Ta hơi nheo mắt, giơ ngón tay chỉ lên ngực hắn, đáp:

“Giả.”

Sắc mặt Cố Phỉ biến đổi, định nói gì đó, nhưng ta đã xoay tay giữ lấy cổ tay hắn.

Ngón tay ta chậm rãi lướt qua lòng bàn tay hắn, qua những ngón tay thon dài nhưng vẫn còn dấu vết bị giày xéo, cuối cùng dừng lại trên đầu ngón tay, khẽ mân mê.

Các mạch máu nổi rõ trên mu bàn tay hắn, hơi thở dồn dập hơn. Hắn theo phản xạ muốn rút tay lại, nhưng không thể thoát khỏi tay ta.

“Chẳng lẽ Cố công tử mệt rồi?”

“Hả… gì?”

Ta cúi đầu, nắm chặt tay hắn:

“Ta thấy ngón tay của công tử, từng ngón đều có vết chai mỏng, chắc hẳn rất giỏi đàn ca. Nhưng vừa rồi, công tử thà chịu đánh cũng không chịu đàn cho đám người kia.”

“Người như vậy, làm sao lại cam tâm dùng nhan sắc để phục vụ kẻ khác?”

“Chuyện của hầu phủ ta có nghe qua đôi chút. Một tòa phủ đệ lớn sụp đổ chỉ trong một đêm, chỉ còn lại mình ngươi sống sót trên đời. Ngươi nhất định đã chịu ấm ức rất lớn mới nghĩ ra cách tự hủy diệt thế này.”

Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Cố Phỉ:

“Cố công tử, nếu thấy mệt mỏi, chi bằng hãy tạm gác gánh nặng xuống mà nghỉ ngơi.”

“Nếu ta thực sự là yêu nghiệt như ngươi nghĩ, lấy đi trái tim của ngươi, giết chết những kẻ thù của ngươi, thì liệu những người thân đã khuất của ngươi có thật sự vui mừng không?”

Bàn tay Cố Phỉ bỗng chốc siết chặt, bao lấy tay ta trong lòng bàn tay hắn.

Khóe mắt hắn đỏ lên, cánh tay mạnh mẽ kéo ta vào lòng. Cánh tay Cố Phỉ ôm chặt lấy ta, như kẻ chết đuối bám chặt lấy khúc gỗ.

Ta cảm nhận được từng giọt nóng bỏng rơi xuống hõm cổ mình.

Không rõ đã bao lâu trôi qua, Cố Phỉ khẽ buông ta ra, lùi lại hai bước.

“Âm Âm cô nương, mong thứ lỗi, là tại hạ thất lễ.”

Cố Phỉ lại trở về vẻ trang trọng, đúng mực.

Trong lòng ta không khỏi dậm chân.

Đáng chết thật, chính bản thân ta cũng sắp bị cắt tiên cốt, thế nhưng lại không nỡ nhìn thấy người khác rơi vào vực thẳm trước mặt mình.

Cái trái tim thương người bừa bãi chết tiệt này của ta thật là….!

Ta hờn dỗi đáp:

“Không sao, nếu vậy thì ta đi đây.”

Quay người, ta nhấc gói bánh mang theo lên định đi thì bỗng cảm thấy vạt áo bị kéo lại. Quay đầu, chỉ thấy Cố Phỉ đang giữ lấy mép áo ta, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

“Hừm, đã… đã lâu tại hạ không được ăn bánh đậu xanh. Hay cô nương để lại những chiếc bánh này, đổi lại, hôm khác tại hạ sẽ mời cô nương dùng bánh phù dung.”

Nghe vậy, ta không khỏi trợn tròn mắt.

Hửm?

Hửm??

Hắn cố tình tìm cớ để hẹn ta sao?