Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHẠM ÂM THƯỢNG TIÊN Chương 2 PHẠM ÂM THƯỢNG TIÊN

Chương 2 PHẠM ÂM THƯỢNG TIÊN

7:27 chiều – 23/11/2024

Ta tiến lên vài bước, chỉ còn cách Thanh Chi đang quỳ trên mặt đất rơi lệ chưa đến hai bước.

Thấy ta đến gần, nàng ta liền rụt người lại, toàn thân run rẩy.

Chậc! Trong lòng ta lắc đầu, giả vờ hay lắm, nhưng chỉ có thể lừa được mấy kẻ khờ dại mà thôi.

Ta không đến gần thêm mà bước chân hơi chuyển, chậm rãi đi vòng quanh nàng ta. Vừa đi vừa đánh giá, làm ra vẻ như đang xem xét kỹ lưỡng.

Thanh Chi dần không chịu nổi, cuối cùng giọng run rẩy, không kìm được mà nói:

“Ngươi… ngươi làm gì vậy?”

Trạch Việt tiến lên, định che chắn cho nàng, nhưng ta đưa tay ngăn lại.

“Thượng Thần không phải muốn ta thu nhận Thanh Chi cô nương vào điện sao? Vậy ta đương nhiên phải khảo xét trước, xem Thanh Chi cô nương… là thứ gì?”

Bước chân ta không dừng, tiếp tục quan sát nàng, cất giọng hỏi:

“Thanh Chi cô nương, khi còn ở phàm gian, ngươi theo học môn phái nào, nhập đạo ra sao, tu hành được bao nhiêu năm rồi?”

Thanh Chi cúi đầu, lông mày nhíu lại, giọng nhỏ như muỗi kêu:

“… Chưa từng tu hành qua…”

Nghe vậy, ta nhướng mày, bật cười lớn:

“Chưa từng tu hành qua? Ồ~ vậy ta đã hiểu rồi. Thanh Chi cô nương hẳn là người mang đại công đức, từng cứu hàng vạn người thoát khỏi hiểm nguy, đúng không?”

Thanh Chi ấp úng, không thốt nên lời, cuối cùng cắn chặt môi dưới, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Trạch Việt, vẻ mặt đầy vẻ cầu cứu.

Trạch Việt quả nhiên tiến lên, xung quanh cuộn lên một trận cuồng phong, giọng hắn vang lên như sấm:

“Phạm Âm! Ngươi thật to gan!”

“Chính ta đã hứa mang Thanh Chi trở về thiên đình, ngươi có gì muốn chất vấn thì cứ hướng vào ta!”

Trạch Việt dùng thân phận Thượng Thần, chiến thần pháp tướng xuất hiện, ép về phía ta.

Ta, Thần cai quản âm luật, vốn không giỏi chiến đấu, nhưng trong lòng lại chẳng hề sợ hãi.

“Trạch Việt! Ngươi mới là kẻ to gan!”

Ta không lùi mà tiến, bước lên một bước, pháp tướng chân thân ứng triệu hiện ra.

Pháp y lộng lẫy, sắc vàng đỏ giao hòa, dải lụa đỏ hiện ra quanh cổ tay. Trong khoảnh khắc, tiếng chim phượng và loan hòa ca vang vọng, âm thanh chấn động tiên giới.

“Trạch Việt, trên thiên đình này còn có Đế Quân, dẫu ngài bị trọng thương chưa tỉnh thì vẫn còn các Thượng Thần ẩn cư và các vị tiên thiên thần linh! Chưa tới lượt ngươi giáo huấn ta!”

Nói đoạn, ta tiến thêm một bước, tiếp tục:

“Tiên giới có quy định rõ ràng: phàm nhân muốn nhập tiên, phải khổ tu hàng chục năm, hoặc tích lũy đại công đức. Ngay cả sinh ra tại tiên giới cũng phải bắt đầu từ bậc thấp, tận tụy mấy trăm năm mới có thể vượt kiếp thăng cấp.”

“qThần linh tiên thiên, mỗi người có chức trách riêng, nếu không gặp cơ duyên, cả đời cũng không thể thăng tiến.”

“Ngươi chỉ vì tư lợi cá nhân, mang một kẻ vừa không tu hành, vừa không có công đức lên trời, vậy những người nỗ lực tu hành sẽ ra sao?”

“Hay là Trạch Việt Thượng Thần ngươi đại năng vô biên, chỉ cần cùng ngươi độ một kiếp là đã có thể thăng tiên?”

“Nếu đã như vậy, tại sao ngươi không mang cha mẹ, anh em phàm nhân của ngươi lên? Chẳng lẽ họ không xứng đáng sao?”

Lời ta nói vang dội, cơ thể dâng lên một luồng sức mạnh mạnh mẽ khiến ta dù phải chịu áp lực của Trạch Việt vẫn không lùi nửa bước.

Luồng sức mạnh vô hình ấy lan tỏa ra xung quanh.

Với Bạc Xuyên, Phù Lĩnh – bằng hữu cũ của Trạch Việt, cũng là những Thượng Thần chiến thần đứng đầu – lời ta nói chẳng khác gì tiếng chuông cảnh tỉnh, phá tan những mê hoặc, khiến họ lập tức bừng tỉnh.

Bạc Xuyên và Phù Lĩnh như tỉnh mộng, ngay sau đó hiển hiện chiến thần pháp tướng, đứng hai bên trái phải của ta, trầm giọng nói:

“Trạch Việt Thượng Thần, ngươi mang phàm nhân nhập tiên vốn đã trái với lẽ trời.”

“Ngươi dùng chiến thần pháp tướng ép Phạm Âm Thượng Thần, lại càng là hành vi đáng khinh.”

“Nếu hôm nay thực sự muốn động thủ, đừng trách chúng ta không nể tình!”

Nghe những lời này, đôi mày ta khẽ động, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Hai người này đứng về phía ta, điều này trong mộng quả thật không thể tưởng tượng được.

Trong mộng, ta tuy không đến mức bị ngàn người chỉ trích, nhưng cũng chẳng khác là bao. Giờ đây sự việc có biến chuyển như vậy, chứng tỏ cốt truyện vẫn còn có thể thay đổi.

Hai bên giằng co một lúc, cuối cùng Trạch Việt là người đầu tiên thu hồi pháp tướng, coi như đình chiến.

Trạch Việt nhìn ta chăm chú, ánh mắt hắn phức tạp đến mức ta không phân biệt nổi, cũng chẳng muốn phân biệt.

Sau một hồi im lặng, hắn kéo Thanh Chi đang co ro trên đất dậy, nói:

“Chuyện này là ta suy nghĩ chưa chu toàn, nhưng ta đã lập hứa nguyện, không thể dễ dàng hủy bỏ.”

Hắn lại trầm mặc một lát, như thể đã đưa ra quyết định, nói:

“Nghe đồn năm xưa, khi Tử Vân Tiên Ông lĩnh ngộ thiên đạo phi thăng, vì thương xót đám gà chó trong viện không người chăm sóc, đã chia sẻ công đức, mang chúng cùng phi thăng.”

“Hôm nay ta nguyện noi theo Tiên Ông, chia cho Thanh Chi cô nương trăm năm công đức.”

Nghe những lời này, ta không nhịn được cười mỉa:

“Hừ, trăm năm công đức, ngươi nghĩ phi thăng dễ như hái rau cải sao?”

Trạch Việt nghe vậy, sâu sắc nhìn ta một cái, rồi nói tiếp:

“Việc tiếp theo, Thanh Chi do ta đưa về điện của ta, ta sẽ tự mình dạy nàng tu hành.”

Xem ra hắn đã quyết tâm giữ Thanh Chi lại tiên giới.

Dẫu không thể đuổi Thanh Chi xuống phàm trần, với tình hình hiện tại, ta cũng coi như tạm hài lòng.

Chỉ cần Thanh Chi không vào Tư Âm Điện của ta, nhiều tình tiết trong mộng sẽ không thể xảy ra, coi như một bước thành công.

Thế nên ta nói:

“Tuỳ ngươi. Chỉ cần nhớ kỹ, mọi thứ Thanh Chi cô nương cần ăn mặc, tu hành đều phải do ngươi gánh vác, không được nhận chức vị, cũng không được hưởng địa vị tiên giới. Đừng chiếm tài nguyên của người khác, càng không được chiếm suất phi thăng.”

Dứt lời, ta xoay người bỏ đi, dứt khoát gọn gàng.

Từ sự việc ở Đăng Tiên Đài, đã qua mấy tháng yên bình. Nữ chính không đến Tư Âm Điện của ta, quả nhiên giảm được rất nhiều phiền toái.

Hôm ấy, ta cùng các tỷ muội đang vui đùa trong sân.

Tỳ Bà Ca hoạt bát đứng ở trung tâm, mặt đầy chính khí, đang bắt chước lại tư thế anh dũng của ta ngày hôm đó.

Chỉ thấy nàng dựng đôi mày liễu, hét lớn:

“Trạch Việt, ngươi mới là kẻ to gan!”

A a a, cứu mạng, ta lúc ấy không hề làm lố như vậy đâu!

Tỳ Bà Ca vỗ tay liên tục:

“Ta mặc kệ, dù gì cũng cực kỳ ngầu, sướng chết đi được!”

Mộng Sinh nói:

“Sướng chết ta rồi.”

Nguyên Tiêu góp lời:

“Ngươi xem vẻ mặt kinh ngạc của Trạch Việt lúc đó, ta thật muốn vẽ lại mà ngắm đi ngắm lại.”

Cổ Sắt tiếp lời:

“Đúng vậy, điện chủ, bình thường ngươi đối tốt với hắn quá, làm hắn nghĩ Tư Âm Điện của chúng ta dễ bắt nạt. Nhìn cái cách hắn ra lệnh cho ngươi hôm đó, ta chỉ muốn giật miệng hắn xuống mà giẫm nát.”

Tần Ngữ nói:

“Còn phải móc mắt hắn ra băm nát, dù gì để trên mặt hắn cũng chỉ là trang trí thôi.”

Các tỷ muội mỗi người một câu, đã đem Trạch Việt chém thành trăm mảnh.

Sau trận cười đùa, ta viện cớ đẩy các nàng đi rồi nhanh chóng túm lấy gói hành lý đã lén chuẩn bị từ trước, không ngoảnh đầu lại mà chạy xuống phàm giới.

Tỷ muội thân yêu, mong các ngươi thứ lỗi cho quyết định tùy hứng này của ta.

Sau khi chứng kiến cảnh tượng thảm khốc trong mộng, ta buộc phải làm ra những toan tính tồi tệ nhất.

Trong mộng, ta bị cắt tiên cốt, nữ chính hưởng lợi.

Nhưng hiện tại, tiên cốt lưu ly này, ta nhất định sẽ tự tay hủy bỏ, ta muốn xem cuối cùng các ngươi có thể làm được gì!

4

Phàm giới quả thật không tệ, lần cuối ta xuống đây cũng là rất lâu trước kia.

Thời gian thấm thoát, ta đã ở phàm giới ba tháng.

“Phạm Âm, ngươi đang làm gì vậy, đừng chỉ mải mê hưởng lạc! Đừng quên mục đích lần này xuống phàm giới!”

Ta tự nhắc nhở chính mình.

Sau đó, lại thêm một ngày hưởng lạc nữa….

Ta chán nản ngồi trên tầng mây, để gió đưa ta trôi dạt tới một quốc gia phàm nhân khác.

Không phải ta không nỗ lực, mà thực sự ta quá khó tính.

Muốn phá bỏ cái gọi là “băng thanh ngọc khiết” của tiên cốt lưu ly, nhất định phải tìm một phàm nhân phù hợp.

Nhưng nếu thấy đối phương không vừa mắt, ta thựcsự không hạ miệng được.

Dạo gần đây, ta cũng coi như đã nhìn qua không ít mỹ nam phàm giới, nhưng tuy đẹp thì có đẹp, vẫn thiếu đi một chút gì đó khiến ta hài lòng.

Gió ngừng lại, ta đáp xuống một thành trấn của phàm nhân. Phố xá đông đúc, hàng quán náo nhiệt.

Theo thói quen, ta đi thẳng tới kỹ viện phồn hoa nhất. Còn chưa tới cửa chính, đã nghe một đoạn đàn chói tai, lộn xộn, khó nghe không chịu nổi.

Ta giật mình đứng sững lại, trên mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!

Ta đã ban phát âm luật khắp phàm giới hàng trăm năm, làm sao có người lại dốt nhạc lý đến vậy!

“Ôi trời đất ơi, lại là ai ép Cố công tử gảy đàn thế này? Đây là đang tra tấn hắn hay tra tấn chúng ta đây!”

Một bà cụ bên đường bịt chặt tai, miệng không ngừng oán thán. Ta thuận thế tiến lên hỏi:

“Cố công tử là ai?”

Bà cụ không dám bỏ tay bịt tai xuống, chỉ dùng miệng hất hất lên tầng hai, ý chỉ căn phòng phía trên.

“Chính là gian đó, chỗ ở của Cố công tử. Ta nói hắn… ơ? Người đâu rồi?”

Ta lập tức lao lên lầu, ta muốn xem kẻ này rốt cuộc là ai!

Thân hình chớp lên một cái, ta đã đứng trước cửa. Chỉ là chưa kịp làm gì thì cửa phòng đã bị mở tung từ bên trong.

Chỉ thấy trong phòng, mấy nam tử áo gấm vây quanh một người đang ngồi trên ghế đàn. Một người trong số đó túm lấy hắn, kéo mạnh khỏi ghế đàn, rồi tức giận ném mạnh hắn xuống đất.

“Cố Tiểu Hầu gia của chúng ta năm xưa văn võ song toàn, ba tuổi làm thơ, là đệ nhất tài tử kinh thành. Sao giờ mới chỉ rơi vào kỹ viện một năm mà đến một khúc nhạc cũng không học được?”

Người bị ném xuống đất từ đầu đến cuối không nói một lời, tóc đen xõa tung, che khuất gương mặt, không nhìn rõ biểu cảm.

Người kia không nhận được phản ứng liền nổi giận, tiến lên giẫm mạnh lên tay hắn, nghiền nát qua lại. Như chưa hả dạ, tên kia lại túm tóc hắn kéo ngược lên, buộc hắn ngẩng đầu.

“Gia đang nói chuyện với ngươi, ngươi điếc à!”

Khi khuôn mặt hắn hiện ra, ta không khỏi hít sâu một hơi.

Tóc đen áo trắng, dung nhan như ngọc, đôi mắt phượng hơi xếch lên, ánh nhìn đen láy như hồ sâu không chút gợn sóng. Sống mũi cao thẳng, đôi môi hoàn hảo nhưng hơi tái nhợt, nhạt nhòa một sắc hồng.

Người kia đối diện với ánh mắt sâu thẳm ấy thì thoáng hiện nét sợ hãi, liền buông tóc hắn ra, mặt đầy ghen tỵ.

Hắn vớ lấy chén rượu trên bàn, hung hăng tạt lên mặt người kia rồi nói:

“Hừ, ngươi cũng chỉ còn mỗi khuôn mặt để dùng, chẳng trách phải lấy sắc hầu người!”

Người kia bị rượu tạt ướt mặt, theo phản xạ nghiêng đầu, lộ ra góc nghiêng xuất chúng.

Lông mi cong dài như quạt nhỏ, rượu nhỏ xuống gò má từng giọt, từng giọt. Không biết vì sao, trong lòng ta bỗng vang lên một tiếng:

“Ôi, mát quá~”

Nhưng thực tế, hắn từ đầu đến cuối không nói một lời, không biểu hiện cảm xúc, tựa như kẻ bị sỉ nhục không phải là mình. Bình thản như một người đứng ngoài cuộc.

Ta cảm thấy mặt mình nóng lên, trong lòng có tiếng nói bảo ta:

“Chính là người này, cảm giác đúng rồi!”

“Mỹ nhân đẹp đến nao lòng nhưng số phận bi thảm!”