Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại HẮN MÀ XỨNG LÀM PHU QUÂN TA SAO Chương 6 HẮN MÀ XỨNG LÀM PHU QUÂN TA SAO

Chương 6 HẮN MÀ XỨNG LÀM PHU QUÂN TA SAO

3:36 chiều – 23/11/2024

17

Mỗi ngày một chuyện mới, nói rằng Diệp đại nhân muốn bỏ vợ, nhà mẹ đẻ của Triệu Lan Nhược không chịu để yên, phụ thân và mấy huynh đệ của nàng ta dẫn người đến tận nhà gây chuyện.

Diệp Tu phải cúi đầu nhận lỗi, đến Triệu gia rước vợ về, chưa đầy nửa tháng sau, lại nói Triệu Lan Nhược bị bệnh, còn phát điên.

Triệu gia làm sao chịu bỏ qua, rêu rao khắp nơi rằng Diệp Tu mưu sát chính thê, thậm chí còn báo quan, mời Kinh Triệu Doãn tới xét xử.

Trên phố Trường An, các trà lâu đâu đâu cũng là lời bàn tán, các tiên sinh kể chuyện nước bọt văng tứ tung, chỉ trong vài ngày đã truyền đi hết các tình tiết mới nhất, khiến thanh danh Diệp Tu rơi xuống đáy vực, tấu chương hạch tội chất đầy trên án thư của Hoàng thượng.

Hoàng đế khiển trách Diệp Tu, hắn quỳ trong triều đường khóc lóc thảm thiết:

“Hạ thần cũng là không còn cách nào khác, Hoàng thượng ơi. Chuyện năm xưa không nhắc lại thì hơn, đều là lỗi của hạ thần.”

“Không biết đã xảy ra hiểu lầm gì, một mối tình thoảng qua lại khiến Lý Minh Châu tưởng rằng nàng đã thành thân với hạ thần.”

“Giờ đây Bình An đã lớn thế này, hạ thần không thể để nó mang danh con ngoài giá thú.”

“Hiện tại, Lý Minh Châu lại là dưỡng mẫu của An Bình Quận Chúa, hạ thần nào dám để nàng làm thiếp, tất nhiên chỉ có thể ủy khuất Triệu gia nhường một bước.”

“Nhưng Triệu gia lại không chịu nhường, Triệu Lan Nhược là một người đàn bà ngang ngược, suốt ngày đánh mắng hạ thần.”

“Hạ thần như con chuột trong bễ lò rèn, bị ép giữa hai đầu, thực sự sống không nổi nữa, Hoàng thượng—”

Diệp Tu vừa khóc vừa kể lể, diễn xuất đau thương đến mức văn võ bá quan đều có chút đồng cảm với hắn.

Hoàng đế nghe một lúc lâu, liếc nhìn Khánh Thân Vương đang ngồi bên cạnh, rồi quay sang nhìn phụ thân của Triệu Lan Nhược là Triệu Thị Lang.

“Sao, làm thân thích với Khánh Thân Vương,là mất mặt cho Triệu gia lắm à?”

Triệu Thị Lang nghe vậy, sợ đến tái mét, vội vàng quỳ xuống, luôn miệng nói không dám.

Từ hôm đó, Triệu Lan Nhược nhanh chóng im hơi lặng tiếng, chẳng bệnh cũng chẳng điên nữa, mà rất bình tĩnh chấp nhận số phận.

Diệp Tu lại đến tìm ta, nhưng ta tránh mặt không gặp. Hắn tưởng rằng ta còn đang bất mãn vì chuyện chưa giải quyết xong, liền nhanh chóng mở từ đường, gạch tên Triệu Lan Nhược khỏi hôn thư.

Hạ vợ làm thiếp, Triệu Lan Nhược run rẩy ôm tờ hôn thư vô hiệu, hoàn toàn tuyệt vọng.

Hôm đó, ta vừa bước vào Văn Hương Lâu thì gặp Triệu Lan Nhược.

Nàng đứng trong đại sảnh, châu ngọc trên đầu rơi rụng gần hết, gương mặt mệt mỏi, trông như đã già đi chỉ sau một đêm.

“Lý Minh Châu, ta muốn nói chuyện với ngươi.”

18

Ta cho người dẫn Triệu Lan Nhược vào nhà gian, bảo dâng trà cho nàng. Triệu Lan Nhược nhìn chằm chằm vào ta, rồi đột nhiên bật cười, vừa cười vừa rơi những giọt nước mắt lớn.

“Lý Minh Châu, ngươi đắc ý lắm đúng không? Ngươi thắng rồi!”

“Ngươi dựa vào quan hệ với Khánh Thân Vương, trở thành chính thê của Diệp Tu, còn bắt ta, một đích nữ quan tứ phẩm, làm thiếp!”

“Ngươi sung sướng lắm đúng không?”

“Ngươi đừng mừng quá sớm! Diệp Tu không yêu ngươi, ngươi biết hắn nói gì với ta không?”

“Hắn nói trong lòng hắn chỉ có ta, dù có cưới ngươi về cũng chỉ để thờ ngươi như bức tượng, tuyệt đối sẽ không động vào ngươi!”

Triệu Lan Nhược lại trở nên đắc ý, chăm chú nhìn ta, muốn tìm thấy nét đau khổ và ghen tuông trên gương mặt ta.

Đáng tiếc, nàng ta phải thất vọng rồi.

Ta thở dài, đặt tách trà xuống.

“Triệu Lan Nhược, sao đến giờ ngươi vẫn chưa nhận ra? Ngươi nên hận ai mới phải?”

“Ta vốn là chính thê của Diệp Tu.”

“Thấy nhà ngươi gia thế tốt, hắn liền bỏ ta cưới ngươi làm vợ.”

“Giờ ta hơn ngươi, hắn lại không chút do dự bỏ ngươi.”

“Nếu sau này, có ai còn quyền quý hơn ta để ý đến hắn, thì ta và ngươi hôm nay cũng chẳng khác gì nhau đâu.”

“Người làm sai luôn là hắn, hắn chỉ biết leo cao tìm phú quý, tại sao lại để chúng ta, hai người phụ nữ, đấu đá đến mức ngươi sống ta chết?”

Triệu Lan Nhược sững người, đờ đẫn nhìn ta, đôi mắt cứng ngắc. Suy nghĩ một lúc, nàng vội vàng giải thích cho Diệp Tu:

“Hắn sai, nhưng hắn là phu quân của ta. Nam nhân tam thê tứ thiếp, từ trước đến nay vẫn thế. Nhưng còn ngươi thì sao? Chính ngươi đã phá tan gia đình của chúng ta! Nếu ngươi ngoan ngoãn ở lại Dương Châu, ta làm sao rơi vào cảnh này?”

“Đúng rồi! Là ngươi! Tất cả là tại ngươi! Đồ tiện nhân, tại sao ngươi không ở lại Dương Châu, không chịu làm một thôn phụ? Ngươi dựa vào đâu mà nuôi lớn được An Bình Quận Chúa? Dựa vào đâu mà trạng nguyên cũng là con trai ngươi? Tại sao, tại sao!”

Như thể đã tự thuyết phục được mình, Triệu Lan Nhược gào lên khản giọng, trông chẳng khác gì người điên. Ta bước lên, mạnh tay tát nàng một cái:

“Triệu Lan Nhược! Ngươi vừa nói đúng một điều. Ngươi, một đích nữ của quan tứ phẩm, tại sao lại phải làm thiếp của Diệp Tu? Ngươi thử nghĩ cho kỹ đi.”

Triệu Lan Nhược run lên bần bật, như thể bị ta tát cho ngớ người. Nàng ôm mặt, không nói nổi một câu.

Ta bảo người đưa Triệu Lan Nhược ra ngoài. Lý Tư Viễn từ bên phòng bên bước ra, lắc đầu cười nhạt:

“Chậc, xem ra mẫu thân lại mềm lòng rồi.”

Ta lườm nó một cái.

“Con biết gì mà nói! Phụ nữ không nên làm khó nhau. Nếu hôm nay Triệu Lan Nhược tỉnh ngộ, tự nguyện cắt đứt quan hệ với Diệp Tu, từ nay về sau con không được phép làm khó nàng ta nữa.”

Lý Tư Viễn cười nhạt.

“Mẫu thân, người hãy bớt cái lòng từ bi của mình lại đi. Nếu người thật sự là một thôn phụ bình thường, Triệu Lan Nhược đối xử với người sẽ không hề tốt bụng như người đâu”

Còn nữa, con cược rằng Triệu Lan Nhược sẽ không tỉnh ngộ đâu.”

“Nàng ta ấy à—rời khỏi Diệp Tu thì không sống nổi.”

Nói xong, nó lén nhìn ta, một chân bước lên phía trước.

“Giống như người hồi đó mê muội vì tình vậy.”

“Thằng nhãi, ngươi ngứa da rồi phải không!”

Ta nhấc chân đuổi theo nó.

19

Sau khi Triệu Lan Nhược làm thiếp, Diệp Tu càng gấp gáp hơn, vội vàng muốn Diệp Bình An nhận tổ quy tông, mở từ đường tế tổ, và ghi tên Diệp Bình An vào gia phả.

Các đại thần trong triều cũng thường xuyên thúc giục:

“Diệp tướng quân, phụ thân ngài làm tất cả những việc này đều vì tiền đồ của ngài. Những chuyện cũ coi như bỏ qua, từ nay về sau ngài phải hiếu kính ông ấy đấy.”

Đàn ông đối với những chuyện phong lưu của đồng loại mình, từ trước đến nay đều xem nhẹ, chẳng đáng gì. Bị mọi người nói mãi, lại thêm sự ủng hộ của Lý Tư Viễn, Diệp Bình An gật đầu đồng ý.

Vào ngày hắn được ghi tên vào gia phả nhà họ Diệp, Diệp Tu mặt mày hớn hở, đặc biệt gửi một phần lễ đến phủ ta.

“Minh Châu, từ nay về sau cả nhà chúng ta hãy sống hòa thuận. Lan Nhược trước đây đã đắc tội với nàng, tính tình nàng ta vốn nhỏ mọn, nàng nể mặt ta, đừng so đo với nàng ta nữa.”

Ta lườm một cái rồi bước qua một bên. Diệp Tu đứng ngượng ngùng trong sảnh một lúc, rồi thất vọng rời đi.

Hắn vừa đi, Diệp Bình An liền thở phào nhẹ nhõm, ngả người ra ghế như thể toàn thân rã rời.

Tư Viễn nói:

“Cái cảnh cha con nhận nhau này  sắp diễn đến phát nôn rồi, bao giờ mới kết thúc?”

“Sắp rồi, sứ giả Điền Nam chẳng phải ngày mai sẽ tới kinh sao?”

“Ừ, tính theo ngày cũng gần tới rồi.”

Hai người lại ghé đầu vào bàn bạc thêm một lúc, Lý Tư Viễn mỉm cười, nháy mắt với ta.

“Mẫu thân, vài ngày nữa có một màn kịch lớn, người chớ có bị dọa sợ.”

Lý Tư Viễn gan thật lớn, ta không ngờ nó lại diễn đến mức này.

Hôm đó, Diệp Tu mặt dày ở lì trong phủ ta, hỏi khi nào ta mới chịu về phủ hắn.

Ta không muốn gặp, liền bảo quản gia đuổi hắn ra ngoài.

Đúng lúc đó, một tiểu nô tì vội vã lao vào, quỳ xuống đất bật khóc:

“Không xong rồi, phu nhân—đại thiếu gia—đại thiếu gia bị bắt vào ngục rồi! Bị Bắc Trấn Phủ Ti bắt đi, giam vào Chiêu Ngục!”

“Cái gì?”

Diệp Tu nhảy dựng lên. Bắc Trấn Phủ Ti chính là Cẩm Y Vệ, không phạm phải tội tày đình thì không thể vào Chiêu Ngục được.

“Hu hu, phu nhân, phải làm sao đây? Nói là đại thiếu gia giết dân đoạt công, ép dân phản loạn. Hoàng đế nổi giận lôi đình, đang sai người thẩm vấn!”

Diệp Tu không thể ngồi yên, vội vàng chạy thẳng đến triều đình nghe ngóng tình hình.