Triệu Lan Nhược cười tươi như hoa nở:
“Ôi chao, trạng nguyên lang tuấn tú thế này, không biết nhà nào có phúc phần sinh dưỡng ra một người xuất sắc như vậy.”
Ta chen lời:
“Là nhà ta.”
Triệu Lan Nhược sững người, rồi cười khẩy đầy vẻ mỉa mai, móc tai như thể nghe nhầm:
“Lý tỷ tỷ nói gì cơ?”
Ta vẫy tay gọi Lý Tư Viễn, chàng thiếu niên bước tới bên cạnh ta, vừa cười vừa thân thiết khoác tay ta:
“Mẫu thân—”
5
“Mẫu thân, sao người lại vào kinh mà không nói với con một lời?”
Chàng thiếu niên ân cần khoác lấy tay ta. Dáng người cao lớn, cao hơn ta hẳn một cái đầu, nhưng lúc này lại cố tình nghiêng đầu dựa vào vai ta, ánh mắt vốn lạnh lùng giờ đây chỉ còn lại sự kính yêu.
Cả nhà Diệp Tu nhìn cảnh đó mà ngây người:
“Con trai? Mẫu thân? Nó là con của ngươi, ngươi là mẫu thân của nó? Vậy nó… À—”
Diệp Tu đột nhiên vỗ đùi, kích động kêu lên, rồi mắt rưng rưng, lao tới nắm chặt vai Lý Tư Viễn:
“Con trai! Viễn nhi, con là con trai của ta—”
Diệp Tu mắt đỏ hoe, suýt nữa bật khóc. Hắn vội vàng gọi gia nhân chuẩn bị trà nước, mở tiệc, rồi như con ruồi không đầu, chạy quanh trong sảnh tiếp khách:
“Con trai ta, con trai ta là trạng nguyên khoa này! Ta có một trạng nguyên lang là con trai, đúng là tổ tiên hiển linh, tổ tiên hiển linh!”
“Nhanh lên, người đâu, mau viết thư về Dương Châu, bảo họ ngay lập tức mở từ đường, ghi tên lên gia phả, tế tổ. Ta phải dẫn con trai ta về quê tế tổ!”
Diệp Tu kích động đến phát cuồng, Triệu Lan Nhược nghe vậy cũng lập tức hốt hoảng, lao tới níu tay áo hắn.
“Lão gia! Ngọc nhi mới là đích trưởng tử của chúng ta! Nếu bây giờ người ghi tên nó vào gia phả, Ngọc nhi nhà chúng ta sẽ ra sao?”
“Thật là hồ đồ! Đúng là tóc dài kiến thức ngắn!”
Diệp Tu hất tay áo, tức giận trừng mắt nhìn nàng ấy.
“Ra trận cậy cha con, đánh hổ nhờ anh em. Ngọc nhi chỉ là một đồng tiến sĩ, so với tiến sĩ thực thụ còn cách xa vạn dặm. Ngươi hiểu gì chứ? Nay trạng nguyên lang chính là ca ca ruột của nó, sau này có Viễn nhi nâng đỡ, Ngọc nhi sẽ nhanh chóng hòa nhập vào giới văn thần, có trăm lợi không một hại!”
“Huống hồ, Thượng thư Hứa lão gia chính là ân sư của Viễn nhi, lại rất trọng dụng nó. Hừ, nói với nàng, nàng cũng chẳng hiểu. Viễn nhi sắp vào Hàn Lâm viện nhậm chức, không vào Hàn Lâm thì cũng vào bộ phận khác. Tương lai phong hầu bái tướng cũng chưa biết chừng!”
Diệp Tu hăng hái chưa từng thấy, lần đầu tiên nghiêm khắc quát Triệu Lan Nhược. Nàng ấy nhìn hắn mà ngớ người. Một lúc cảm thấy hắn nói có lý, lúc lại thấy không cam tâm, cầm khăn tay khóc “hu hu”.
“Nhưng nó là một thứ tử, làm sao có thể trèo lên đầu Ngọc nhi nhà chúng ta?”
Diệp Tu mắt sáng lên, bước tới ôm vai Triệu Lan Nhược.
“Phu nhân, ta có một ý này. Chi bằng để Viễn nhi nhận danh nghĩa là con trai nàng. Đợi khi chức quan Hàn Lâm phụng học của nó có, nàng còn được phong cáo mệnh! Còn về Lý Minh Châu—”
Diệp Tu liếc nhìn ta, vẻ mặt mang chút tán thưởng:
“Ngươi có công dạy con, ta sẽ ban cho ngươi danh phận quý thiếp.”
6
Diệp Tu và Triệu Lan Nhược nói một hồi không ngừng, chỉ trong chốc lát đã an bài xong thân phận của mẹ con ta.
Ta thử chen vào một câu:
“Có khi nào… nó không phải là con trai ngươi?”
Lời vừa dứt, sắc mặt Diệp Tu lập tức lạnh đi. Hắn hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn ta.
“Lý Minh Châu, danh phận quý thiếp đã là nể mặt Viễn nhi mà nâng ngươi lên. Ngươi đừng không biết điều.”
“Ngươi chỉ là một nữ nhân xuất thân thương nhân, làm sao có thể dạy dỗ được một đứa trẻ học hành xuất sắc thế này? Long sinh long, phượng sinh phượng. Viễn nhi có được ngày hôm nay, tất cả đều nhờ giống ta. Nó là con của ta, từ nhỏ đã thiên phú đọc sách.”
Diệp Tu vừa nói vừa vòng quanh nhìn ngắm Lý Tư Viễn từ đầu đến chân. Thấy thần thái xuất chúng, dung mạo anh tuấn, hắn càng vui sướng, đắc ý không thôi.
“Viễn nhi, con thật sự giống phụ thân như đúc! Nhìn đôi mày mắt này, quả thực là bản sao của ta!”
Vừa nói, hắn vừa vươn tay muốn vỗ vai Lý Tư Viễn, nhưng thiếu niên đã sớm mất kiên nhẫn, thẳng thừng gạt tay hắn ra.
“Ngươi bị bệnh à!”
Lý Tư Viễn nhíu mày, quay sang nhìn Diệp Ngọc.
“Nếu biết trước cha mẹ ngươi bị chứng hoang tưởng, ta đã chẳng đến đây. Tự dưng nhận người khác làm con, thật là xúi quẩy!”
Diệp Ngọc đỏ bừng mặt. Với thân phận của hắn, vốn không thể trèo cao kết giao với Lý Tư Viễn. Nhưng hôm nay tình cờ gặp nhau trước cổng, hắn thử mời, không ngờ Lý Tư Viễn nhìn thấy cỗ xe ngựa trước cửa nhà hắn một hồi, lại đồng ý theo vào:
“Viễn huynh, đây… đây chắc là hiểu lầm. Phụ mẫu ta bình thường không như vậy đâu.”
Lý Tư Viễn chẳng thèm để ý đến hắn, chỉ khoác tay ta:
“Mẫu thân, chúng ta đi thôi. Người đến đây làm gì? Nhà này toàn những kẻ có vấn đề.”
Diệp Tu bị chửi nhưng không hề tức giận, vẫn cười tươi nhìn Lý Tư Viễn:
“Con trai, con không biết tình hình, phụ thân không trách con. Năm nay con mười bảy tuổi, con là do ta—”
“Ta năm nay mười sáu tuổi!”
Lý Tư Viễn thẳng thừng ngắt lời. Diệp Tu sững sờ, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Ta nhún vai bất lực:
“Đã bảo không phải con của ngươi, ngươi còn nhận nhiệt tình như thế.”
“Ngươi—! Đồ đàn bà lăng loàn, dám cắm sừng ta!”
Diệp Tu run rẩy chỉ vào ta. Nhưng con trai ta nào nhịn được, lập tức lao lên đấm hắn một cú:
“Phì! Dám vu khống mẫu thân ta, đánh chết lão điên nhà ngươi!”
7
Diệp Tu bị đánh, Diệp Ngọc ở bên cuống cuồng dậm chân nhưng không dám lao vào can ngăn. Triệu Lan Nhược mặt mày tái mét, đứng một bên run rẩy sắp ngã:
“Người đâu! Mau tới, mau kéo bọn họ ra!”
Lý Tư Viễn từ nhỏ đã học võ cùng ca ca, bề ngoài thanh tú nhưng sức lực rất lớn, lại có chút công phu quyền cước. Đợi đến khi đám gia nhân xông vào kéo hai người ra, Diệp Tu đã ăn no đòn, mặt mày sưng vù, trắng bệch lốm đốm dấu tay, sưng như cái bánh bao.
Triệu Lan Nhược lao tới ôm lấy hắn khóc rống, Diệp Tu thở hổn hển, giận dữ hét:
“Ngươi… Lý Minh Châu, ta sẽ kiện ngươi! Còn ngươi, đứa con hoang kia! Thân thế mập mờ như vậy, làm sao đủ tư cách làm trạng nguyên? Ta sẽ dâng tấu hạch tội, tước hết công danh của ngươi!”
Đã đến mức này, xem ra hôm nay không thể lấy được thư hòa ly . Ta cũng chẳng muốn ở lại lâu hơn:
“Vậy thì ngươi cứ kiện đi. Con trai, chúng ta đi.”
Ta chẳng thèm để tâm lời đe dọa của Diệp Tu, bởi vì Lý Tư Viễn vốn không phải con ruột ta. Nói chính xác hơn, ta đã mua nó từ tay bọn buôn người.
Mười hai năm trước, Lý Tư Viễn mới bốn tuổi. Khi đó, ta dẫn con trai ruột Diệp Bình An đi dạo phố, nhìn thấy một cậu bé cầm bát ăn xin ven đường.
Cậu bé mặc đồ rách rưới, nhưng ngũ quan lại vô cùng xuất chúng. Bình An vừa thấy cậu đã thích thú, vỗ tay reo lên:
“Mẫu thân, đây là bạn mới của con! Lần trước trên phố, con đã chơi với cậu ấy rất vui!”
Phụ thân ta cưng chiều Bình An, khiến nó trở nên bướng bỉnh, nghịch ngợm khắp nhà, chẳng nghe lời ai. Nhưng kỳ lạ là gần đây, nó bỗng trở nên ngoan ngoãn, tự giác học thuộc Tam Tự Kinh, còn nói rằng có bạn mới đã dạy nó.
Tiểu ma vương Bình An hiếm khi chịu tiến bộ, trong lòng ta không khỏi tò mò về người bạn này của nó, không ngờ lại là một tiểu tử thông minh
Tiểu tử nhỏ bưng bát, bước đến trước mặt ta, cực kỳ cung kính hành lễ.
Ta nhìn nó chơi với Bình An, nói năng nhẹ nhàng, dường như việc gì cũng chiều theo ý Bình An, nhưng thực chất, Bình An lại nghe lời nó răm rắp.
Hai đứa trẻ chơi một lúc, ta đưa tiền cho nó, nhưng nó thử dò xét, liếc nhìn ta một cái:
“Phu nhân, Bình An thiếu gia đã đến tuổi, nên tìm một thư đồng làm bạn đọc sách.”
Ta kinh ngạc nhìn nó. Mới chỉ bốn tuổi, nhưng tâm tư và trí tuệ đã vượt xa con trai ta biết bao nhiêu.
Sau đó,tiểu nhóc thông minh ấy chính Lý Tư Viễn bây giờ dẫn ta đến gặp đám người buôn người, thương lượng giá cả, rồi tự mình “bán” cho ta.
Ta đón nó về nhà, để nó ở chung với Bình An, ăn cùng, ngủ cùng. Một tháng sau, Tư Viễn đột nhiên quỳ xuống trước mặt ta.
“Phu nhân, con còn một người muội muội ruột, xin phu nhân cứu nàng.”