Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại SAU KHI TA GẢ CHO ĐẠI PHẢN DIỆN Chương 1 SAU KHI TA GẢ CHO ĐẠI PHẢN DIỆN

Chương 1 SAU KHI TA GẢ CHO ĐẠI PHẢN DIỆN

6:53 sáng – 23/11/2024

Sau khi thành thân với phản diện

Ta là nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết cổ đại, nhưng lại bị nữ nhân xuyên sách đoạt vai.

Mọi người đều cho rằng ta sẽ kêu trời khóc đất, đại náo một hồi.

Nhưng ta không như vậy.

Ta quay người, tìm đến đại phản diện trong sách.

“Anh hùng chẳng xét xuất xứ, cưới gả tìm ta cho lẹ.”

(Câu gốc: 英雄不问出处- anh hùng thực sự không quan tâm đến xuất xứ, 恋爱找我速度- ai muốn yêu đương chỉ cần tìm đến người nói câu này sẽ được như muốn- ý của cả câu: nu9 chỉ việc này dễ dàng thực hiện được)

1

Hôm Hàn Quy Trúc mang Tô Dĩ Hà về, toàn bộ người trong giang hồ đều đợi xem trò cười của ta.

Bởi trong mắt bọn họ, ta vốn không xứng với Hàn Quy Trúc.

Dẫu sao, hắn là công tử của minh chủ võ lâm, trời quang trăng sáng, còn ta chỉ là thiên kim tiểu thư của một gia tộc đã lụi bại.

Nghe nói, hai người họ vừa trở về thì đã tình thâm ý mật, chẳng rời một khắc.

Còn ta, vốn là kẻ biết điều.

Sáng sớm hôm nay, ta đến Hàn gia, gặp Hàn minh chủ để hủy hôn ước.

Hàn minh chủ sảng khoái đồng ý ngay, lập tức sai người mang hôn thư ra hủy, tựa như sợ ta đổi ý.

“Thanh Ly, con là một cô nương tốt, nhưng Quy Trúc là người gánh vác đại sự, con hẳn hiểu điều đó.”

Ta cười lạnh một tiếng: Nói trắng ra, Hàn gia khinh thường ta mà thôi.

Ngày trước đã có người trong giang hồ đồn rằng, hôn ước giữa ta và Hàn Quy Trúc là ta trèo cao.

Chính miệng Hàn Quy Trúc nói: “Là hắn trèo cao không nổi.”

Vừa rời khỏi viện, ta liền đụng phải Hàn Quy Trúc và Tô Dĩ Hà.

Hàn Quy Trúc vẫn chưa biết chuyện ta hủy hôn, còn cố ý kéo gần khoảng cách với ta.

Hắn ta nhìn ta đầy vẻ áy náy, nhẹ giọng:

“Thanh Ly, ta chỉ coi Dĩ Hà là muội muội, nàng không để bụng chứ?”

Ta cười khẽ: “Đương nhiên không.”

Dẫu sao ta cũng chẳng thích hắn ta, mà hôn ước cũng đã hủy rồi.

Hàn Quy Trúc mừng rỡ nhìn ta:

“Thanh Ly, nàng quả thật là người hiểu chuyện.”

Nói đoạn, hắn ta dẫn “muội muội tốt” của mình đến gặp Hàn minh chủ.

Trước khi đi, Tô Dĩ Hà còn cố ý va vào người ta với vẻ mặt đắc ý.

Ta khẽ đảo mắt, chân liền chặn ngang phía trước nàng ta. Kết quả, nàng ta ngã sấp mặt trên đất.

“Ôi trời, Tô cô nương không sao chứ?” Ta giả vờ lo lắng hỏi.

Tô Dĩ Hà, vốn trang điểm tỉ mỉ, nay mặt mũi bơ phờ, váy áo dính đầy đất, trông thảm hại vô cùng.

Hàn Quy Trúc vội đỡ nàng ta dậy, nàng ta lập tức yếu đuối nói: “Quy Trúc, có lẽ tỷ tỷ không thích ta, nên mới cố tình hạ nhục ta.”

Nhìn nàng ta như vậy, ta không buồn giả bộ nữa.

“Ngươi cũng tự biết điều đấy, rõ ràng ta không thích ngươi.”

Nói rồi, ta chẳng buồn để ý phản ứng của Hàn Quy Trúc, thẳng thừng bỏ đi.

Về đến nhà, phụ thân gọi ta đến, muốn hỏi rõ sự tình.

“Con nói xem…!”

Ta không vòng vo, thẳng thắn đáp:

“Ông ta nói con gái của cha không xứng với Hàn gia nhà ông ta.”

Cha ta nghe vậy, ngây người một lát, rồi nổi trận lôi đình:

“Cái gì? Nực cười! Hàn gia mắt chó nhìn người thấp, không gả cũng chẳng sao, con gái ta không thiếu người cưới!”

Phải nói, cha ta đổi sắc mặt rất nhanh.

Có điều, ông ấy lại nhân cơ hội này bắt đầu giục ta lấy phu quân.

Ta vừa thất thần đôi chút, ông ấy đã nhanh chóng sắp xếp cho ta hàng loạt buổi gặp mặt.

“Đây là công tử nhà họ Lâm, cha thấy cũng không tệ… À, còn thiếu gia nhà họ Cố nữa, đúng là phong thần tuấn lãng!”

Nghe mà đau cả đầu, ta bực bội hỏi:

“Cha, chỉ cần con lấy phu quân là cha sẽ hết lo phải không?”

Cha ta đập tay lên ngực, quả quyết: “Đương nhiên rồi!”

Tối hôm đó, ta tìm đến đại ma đầu khét tiếng trong giang hồ – Tạ Quân Ngự.

2

Không thể không thừa nhận rằng, hộ viện của Tạ phủ thật sự có phần lơ là.

Nếu không thì cớ gì khi ta đã áp đảo chủ tử của họ xuống nhuyễn tháp, mà vẫn không một ai phát hiện?

“Tạ Quân Ngự, ngươi thấy thế nào nếu chúng ta thành thân?” Ta đi thẳng vào vấn đề, chẳng chút quanh co.

Tạ Quân Ngự giữ nguyên khuôn mặt lạnh băng, cố gắng giãy khỏi sự kiềm chế của ta, nhưng lại bị tán nhuyễn cốt ngăn cản mọi hành động.

“Mạnh Thanh Ly, xin tự trọng!”

Ta nghịch ngợm với một lọn tóc trước ngực hắn, giọng điệu đầy vẻ tùy tiện:

“Làm con rể của Mạnh gia ta, nhất định ngươi sẽ không thiệt thòi.”

Tạ Quân Ngự tức đến mức bật cười:

“Tại sao không phải là cô gả cho Tạ gia ta?”

Ta chớp mắt, điềm nhiên lắc đầu:

“Không được, các ngươi là nam nhân, sáng nắng chiều mưa, lỡ ta gả qua rồi bị thiệt thòi thì sao? Huống hồ, ta chẳng chịu nổi việc đấu đá cùng một đám nữ nhân mỗi ngày.”

Tạ Quân Ngự nghiến răng nói: “Ta không có nữ nhân!”

Ta khẽ cười, đưa ngón tay chọc chọc vào lồng ngực rắn chắc của hắn.

“Yên tâm, rất nhanh thôi ngươi sẽ có.”

Nghe vậy, Tạ Quân Ngự suýt nữa bị ta chọc tức đến hộc máu.

Khi ta định lên tiếng trêu chọc hắn thêm một lần nữa, hắn lại đột ngột hỏi:

“Mạnh Thanh Ly, vì sao là ta?”

Trong ánh đèn lờ mờ, đôi mắt hắn sáng rực, như ngọn lửa thiêu đốt mọi thứ.

Ta ngẫm nghĩ một chút, rồi đáp: “Ta không kén chọn.”

Hắn bất chợt nở nụ cười, trong ánh mắt ánh lên cảm xúc ta không tài nào hiểu nổi.

“Vậy ra, ai cũng được sao?”

Thấy câu hỏi chẳng có gì sai, ta không do dự gật đầu.

Ai ngờ, giây tiếp theo, trời đất quay cuồng, ta bị hắn xoay người áp xuống tháp.

“Tạ Quân Ngự, ngươi làm cái gì đấy!”

Hắn nhìn ta chăm chú, không chớp mắt:

“Nếu ta không đồng ý, có phải cô sẽ tùy tiện tìm một nam nhân khác để thành thân?”

Không rõ có phải ta đã nghe lầm hay không, nhưng trong lời hắn có chút tức giận.

“Đương nhiên là không!” Ta vội vàng phủ nhận.

Nghe vậy, thần sắc hắn dịu đi đôi phần: “Ừ?”

Ta tiếp tục:

“Ít nhất cũng phải chọn người diện mạo ổn một chút, thân hình cũng phải tốt. Không thì tự chuốc khổ vào thân làm gì.”

“…”

Nghĩ kỹ lại, Tạ Quân Ngự quả thật đạt đủ tiêu chuẩn ở mọi phương diện.

Mặc dù nhìn có vẻ bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng Tạ Quân Ngự cũng đồng ý thành thân với ta.

Ta cũng chẳng bận tâm mục đích của hắn là gì.

Dẫu sao, hai chúng ta cộng lại cũng đủ tám trăm tâm kế, chẳng ai lừa nổi ai.

Khi cha ta biết chuyện, ông ấy làm vẻ mặt hận sắt không thành thép, cứ như muốn nói rằng đóa hoa đẹp là ta đây lại cắm nhầm vào cái gì đó không ra gì.

Ông hùng hổ bước đến trước mặt Tạ Quân Ngự, dáng vẻ như muốn nuốt sống hắn.

Sợ cha nói gì đó khiến Tạ Quân Ngự, kẻ nổi tiếng nguy hiểm trong giang hồ, tức giận, ta vội vàng xen vào:

“Cha, tuy Tạ Quân Ngự danh tiếng không tốt, nhưng con người hắn cũng khá lắm…”

Cha ta đột nhiên vỗ vai Tạ Quân Ngự, thở dài:

“Sao một cây cải tốt như vậy, lại bị nhà ta bẻ mất thế này?”

Ta: “?”

Cha, người không sao chứ?

Ta xin lỗi tất cả mọi người vì trước đây đã nghĩ mình có địa vị cao trong lòng cha.

“Tiểu tử, ngươi có thật lòng thích con gái ta không?” Cha đột nhiên nghiêm mặt hỏi.

Ta nín thở, lo lắng hắn sẽ buông ra một chữ “không”.

Tạ Quân Ngự dịu dàng nhìn ta, chậm rãi nói:

“Đúng vậy, ta rất thích nàng.”

Mặt ta lập tức đỏ bừng, nói năng lắp bắp, không thành câu.

Còn cha ta thì vô cùng hài lòng, kéo Tạ Quân Ngự qua một bên bàn bạc chuyện cưới gả.

Không biết Tạ Quân Ngự đã dùng cách gì mà thuyết phục được cha, để ông nhất quyết giữ hắn lại qua đêm.

Sau này ta mới biết, Tạ Quân Ngự đã dùng một nửa số cửa hàng dưới tên mình làm sính lễ, để cưới ta về.

Giang hồ từng đồn rằng, Tạ Quân Ngự giàu đến mức có thể sánh ngang một quốc gia.

Nhưng có lẽ không ai ngờ rằng, một nửa gia tài của hắn đã thuộc về Mạnh gia ta.

Tin tức ta và Tạ Quân Ngự đại hôn lan truyền khắp nơi, ai nấy đều cho rằng ta bị điên.

Đêm trước đại hôn, Hàn Quy Trúc hẹn ta đến trà lâu gặp mặt.

Vừa vào phòng, hắn ta đã định ôm lấy ta.

Ta lùi một bước, thẳng thừng nói: “Muốn ôm, phải trả thêm phí đấy.”

“Thanh Ly, ta biết nàng đang giận ta, nhưng trong lòng ta, nàng luôn có một vị trí đặc biệt.”