Mèo đêm đang lang thang kia, họ Cảnh tên Đình, lần này đang lúng túng đứng trên ngói, lặng lẽ ngắm ánh trăng.
Hắn biết làm sao đây, cô đơn một mình, trằn trọc khó ngủ, chỉ đành làm chuyện mất mặt này.
Thuốc mỡ phải giả vờ nhờ quản gia mang đến, đến nhìn trộm cũng phải chui lén sau tường. Mất mặt đến thế là cùng.
Mà đã mất mặt, thì nhất định không thể để ai biết. Hắn là tiểu vương gia, rất coi trọng thể diện.
Chẳng bao lâu sau, Tú Nhi bị đuổi khỏi Tấn vương phủ.
Bách Linh hào hứng, đứng chống nạnh bên giếng, vừa ngân nga vừa nói với Thức Vi:
“Thấy chưa, đây chính là cái gọi là lòng cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy. Ngươi nói xem, nàng ta tưởng mình giỏi giang đến mức nào, dám mượn cớ đưa rượu để trèo lên giường tiểu vương gia.”
“Ngươi không thấy đâu, sắc mặt tiểu vương gia lúc đó giận đến mức tái xanh, rút cả kiếm ra định giết nàng ta.”
“Nhưng ngươi nói đúng, tiểu vương gia dù hung dữ, vẫn không nỡ ra tay với nữ nhân.”
Quản sự sau đó phải ra mặt giải quyết, gọi cha mẹ của Tú Nhi tới, nửa kéo nửa đẩy đuổi nàng ta ra khỏi phủ.
Lúc đi, nàng ta còn khóc lóc mà nói:
“Tại sao nàng ta được, còn con thì không?”
Thức Vi lúc đầu nghe còn mỉm cười, nhưng nghe đến đoạn sau, sắc mặt dần trắng bệch.
Bách Linh không nhận ra, tiếp tục cười nói:
“Tiểu vương gia chỉ nói: ‘Ngươi cũng không soi lại xem mình là thứ gì, có thể so sánh với ai.'”
“Ngươi nói xem, cái ả Tú Nhi này, cả ngày chỉ biết mơ mộng viển vông, không nhìn lại thân phận của mình.”
Thức Vi bỗng nhớ đến lời cảnh cáo của Cảnh Đình:
“Người quý ở chỗ biết tự lượng sức mình. Nếu ngươi an phận thủ thường, gia sẽ không bạc đãi ngươi. Còn những thứ khác, ngươi không nên vọng tưởng.”
Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác may mắn vì đã thoát khỏi kiếp nạn.
May mắn nàng không rơi vào nghi ngờ “mơ mộng viển vông,” nếu không, nàng chính là một Tú Nhi thứ hai.
Nàng yên lặng vắt khô bộ y phục trong tay, mười ngón tay xanh xao vì lạnh.
4
Vào ban đêm, tuyết đầu mùa bất ngờ rơi, kèm theo cơn gió lạnh buốt.
Thức Vi làm xong việc, chuẩn bị trở về, tay cầm đèn soi đường, tay kia đón những bông tuyết đang rơi.
Tuyết mềm mại, khi chạm vào lòng bàn tay nàng liền tan biến không dấu vết.
Khi nụ cười trẻ thơ vừa mới xuất hiện trên gương mặt nàng thì liền đông cứng lại dưới tán cây mai.
Cảnh Đình tựa vào thân cây, trong màn tuyết dày đặc, lặng lẽ uống rượu.
Nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng vì men rượu chạm vào nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hắn mang chút mê man, như nửa tỉnh nửa say, cứ thế dán chặt lên người nàng.
Thức Vi phản ứng rất nhanh, lập tức cúi người hành lễ chào hỏi rồi xoay người định rời đi, bước chân vội vàng.
Nhưng trời đang đổ tuyết, đường trơn, nàng trượt chân một cái, thế là chiếc đèn trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành.
Còn nàng thì không sao, vì Cảnh Đình đã giữ chặt lấy cổ áo nàng từ phía sau, kéo nàng lại, ép vào trong lòng hắn.
Lòng ngực hắn không ấm áp lắm, vì đứng lâu trong tuyết nên trên người vương đầy hơi lạnh và mùi rượu nồng.
Ngay sau đó, không chỉ khứu giác nàng cảm nhận được mùi rượu, mà vị giác cũng nhận ra.
Hắn giữ chặt đầu nàng, ép nàng đón nhận nụ hôn nồng nặc mùi rượu, khiến đầu óc nàng quay cuồng.
Tuyết từ trên cành mai rơi xuống, nhẹ nhàng phủ lên cả hai người.
Cả vương phủ và đêm tuyết yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng tim đập dồn dập của họ.
“Thình thịch, thình thịch,” mạnh mẽ và gấp gáp.
Khi tuyết ngừng rơi, nụ hôn vẫn chưa dừng lại. Đến lúc xa xa có tiếng bước chân vang lên nàng mới hoảng loạn, vội vã đẩy hắn ra.
Tiểu vương gia xưa nay kiêu ngạo, chẳng bao giờ hạ mình. Hắn lấy bình rượu che mặt, không chịu buông tha, hỏi nàng:
“Nàng thà làm kế thất của người khác, cũng không muốn ở bên ta?”
Nàng đặt hai tay ra sau lưng, mười ngón tay đan vào nhau, đáp lời cẩn thận:
“Nô tỳ không dám vọng tưởng.”
Hắn bước thêm một bước, nắm chặt cổ tay nàng, ánh mắt đỏ ngầu, cắn răng nói:
“Tiểu nha đầu, nàng đừng hối hận.”
Nàng nhớ kỹ lời cảnh cáo của hắn, rằng không được vọng tưởng nên chỉ cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn ném mạnh bình rượu xuống đất, phất tay áo bỏ đi.
Một người là thiên chi kiêu tử, một người mệnh mỏng như cỏ, khác biệt như mây với bùn, ai có thể hy vọng người kia hiểu mình hơn?
5
Phu nhân trên mặt tràn đầy ý cười, hôn sự giữa Tấn vương phủ và nhà Thái phó đã được định đoạt.
Cảnh Đình bận rộn chuyện thành gia lập thất, Thức Vi thì an phận làm việc.
Vốn dĩ hắn và nàng nên mỗi người một ngả, không còn dính dáng gì. Nhưng Nhị gia lại để mắt đến Thức Vi.
Nhị gia là kẻ rượu chè bê tha, ham mê sắc dục, trong phủ, những nha hoàn xinh đẹp và dễ dụ dỗ đều từng bị hắn lừa gạt qua.
Nhị gia đặc biệt chú ý đến Thức Vi, còn nhờ Nhị phu nhân tìm đại phu nhân để xin người, định đưa nàng về làm tiểu thiếp.
Cũng không có gì lạ, dung mạo và dáng người của Thức Vi quả thực khiến nhiều nam nhân thèm muốn.
Nhị phu nhân là một người vợ hiền, luôn nghe lời phu quân, thậm chí còn tận tâm giúp phu quân tìm thiếp.
Nàng ta đích thân tìm đến Thức Vi, mỉm cười, dịu dàng vuốt mu bàn tay nàng, nói:
“Tiểu nha đầu, ngươi thật có phúc, Nhị gia muốn nâng ngươi làm thiếp đấy.”
Nghe vậy, cả người Thức Vi lạnh toát từ đầu đến chân. Nàng run rẩy đôi môi, cúi đầu đáp với Nhị phu nhân và Đại phu nhân:
“Đa tạ Nhị gia coi trọng, nhưng Thức Vi không dám nhận phúc phận này.”
Đại phu nhân có chút khó xử.
Nàng không muốn vì một nha hoàn mà đắc tội với Nhị gia, nhưng cũng sợ nha hoàn này tính tình cứng cỏi, gây ra chuyện không hay.
May mắn thay, lão vương phi nghe được chuyện này, lập tức ra mặt ngăn lại, nói:
“Vương phủ chúng ta, không thể làm những việc thất đức như vậy.”
Nhị gia bị từ chối thì nổi giận đùng đùng, đi đi lại lại trong phòng, khuôn mặt âm trầm dưới ánh đèn vàng nhạt, hiện lên vẻ độc ác:
“Tiện tỳ, cho mặt mũi mà không biết nhận, hừ! Đừng trách Nhị gia ta nhẫn tâm.”
Chỉ cần gạo nấu thành cơm, dù tiện tỳ đó không muốn thì cũng phải chấp nhận.
….
Nửa đêm, Thức Vi đột nhiên lên cơn sốt. Trong phòng không có ai, nàng vừa khát vừa mệt, cố gắng đứng dậy rót nước.
Vừa đi được nửa đường thì một bóng đen từ sau cửa lao ra ôm chặt lấy nàng từ phía sau, giọng cười khàn khàn:
“Tiểu nha đầu, để Nhị gia thử xem ngươi ngọt ngào thế nào…”
Hắn vừa nói, vừa cúi đầu, hơi thở hôi hám phả vào cổ nàng.
Thức Vi sợ hãi đến mất cả hồn phách, nhưng trong lúc nguy cấp, ý chí vùng vẫy mạnh mẽ hơn sự sợ hãi.
Nàng nhớ lại một cách thần kỳ chiêu thức mà Cảnh Đình đã dạy: cách đối phó nam nhân hiệu quả nhất.
Nàng dồn hết sức lực, dùng chân đá mạnh một cú về phía sau. Nhị gia đau đớn kêu la, ngồi thụp xuống đất.
Thức Vi run rẩy, mở cửa, hoảng loạn bỏ chạy, không dám ngoảnh lại.
Ngoài trời tuyết rơi dày, cả người nàng vẫn còn nóng rực. Trong cơn hoảng loạn, nàng va vào lòng Cảnh Đình.
Hai tay hắn ban đầu buông thõng, cứng đờ, nhưng khi cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt hắn lập tức trầm xuống.
Nàng không biết mình lúc này thê thảm ra sao: y phục xộc xệch, tóc tai rối bù, gương mặt đầy vẻ hoảng sợ mà vẫn như đóa hoa vừa nở rộ.
Đôi mắt nàng đẫm lệ, ngước lên nhìn hắn, cầu xin:
“Gia, cứu nô tỳ…”
Chẳng cần nàng nói, hắn cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Vương phủ mà dám có kẻ lớn mật đến mức này, đúng là không thể tha thứ.
Làn da nóng rực của nàng áp vào ngực và cánh tay hắn, như muốn đốt cháy hắn.
Hai tay hắn vốn cứng đờ, giờ đây đã tự mình hành động. Hắn không nói lời nào mà cởi áo khoác của mình ra khoác lên người nàng, ôm chặt lấy nàng, giấu kín trong lòng để không ai thấy rồi đưa nàng về phòng của hắn.
….
Có lẽ ngay chính nàng cũng không biết, nàng chỉ có thể coi Cảnh Đình là “giải dược” duy nhất.
Ngay cả một tiểu nha hoàn cũng có những khát vọng không thể nói ra, những mong mỏi thầm kín.
Hắn lợi dụng cơ hội, nhẹ nhàng dụ dỗ:
“Muốn cùng gia hòa hợp, đúng không?”
Trong cơn mê man, nàng mất hết lý trí, thốt ra câu trả lời khiến hắn nắm được điểm yếu.
“Ừm…”
Đôi mắt nàng đỏ hoe, ấm ức nhìn hắn. Hắn cười khẽ, cúi xuống nhìn nàng, nhẹ giọng nói:
“Tiểu nha đầu, nhớ cho kỹ, chính nàng là người chủ động muốn theo gia.”
Nàng đỏ mắt, khẽ gật đầu.
Bậc thang từ trên trời rơi xuống này, hắn chẳng cần nghĩ ngợi, thuận thế mà bước xuống.
Hắn vừa giúp nàng giải nhiệt, vừa thỏa mãn chính mình.
Mùi vị của Thức Vi vẫn như trước nay, luôn khiến hắn say mê.
Đến nửa đêm, nàng khóc đến khi mệt lả, ẩn mình trong chăn gấm mà thiếp đi thì Cảnh Đình bắt đầu bận rộn.
Hắn đắp kín chăn cho nàng, đợi nàng ngủ say, rồi rút dao ra đi xử lý mọi chuyện.
Cả đêm đó náo động không ngừng.
Nếu không nhờ Đại phu nhân kịp thời ngăn cản thì Nhị gia chắc chắn không chỉ bị một vết chém trên tay.
Lúc Cảnh Đình chém nhị thúc mình, hắn như lệ quỷ đòi mạng, ánh mắt hung ác, nghiến răng nói:
“Nhị thúc không biết nàng là người của ta sao?”
Nhị gia không những không đạt được ý đồ, còn bị đá vào chỗ hiểm, lại thêm một nhát dao, sợ hãi đến mức nằm liệt giường.
Nhị phu nhân khóc lóc thảm thiết nhưng lại không làm gì được Cảnh Đình nên đành tìm lão vương phi để đòi lại công bằng, muốn trừng phạt “kẻ hồ ly tinh kia.”
Đại phu nhân không giữ được mặt mũi, định gọi Thức Vi đến để dẹp yên mọi chuyện.
Nhưng ai ngờ, con trai nàng, tiểu vương gia Cảnh Đình, lần này lại trở thành kẻ chuyên gây chuyện, vì một nha hoàn mà chống lại tất cả mọi người.
Cuối cùng, vẫn là lão vương phi đứng ra phân xử.
Bà cưng chiều đứa cháu vàng, bảo:
“Lão nhị làm càn, gây ra chuyện này, mất mặt, đáng đời.”
“Còn tiểu nha đầu kia, tính tình không tệ, hiếm khi khiến Đình nhi thích, vậy cứ đưa lên danh chính ngôn thuận đi.”