【Cảnh giới tu luyện phân làm: Kỳ ấu trứng, Kỳ ấp trứng, Kỳ trưởng thành, Kỳ hóa kén, và Kỳ phá kén. Kỳ ấu trứng là giai đoạn yếu nhất, trong thời kỳ trưởng thành cần liên tục ăn uống. Từ Kỳ hóa kén đến Kỳ phá kén đòi hỏi loại dưỡng chất đặc biệt, máu thịt của những người mang mệnh thiên định là lựa chọn tốt nhất…】
Điều này hoàn toàn khác biệt so với những công pháp tu luyện mà ta được dạy từ nhỏ, nó giống như một quyển sách hướng dẫn nuôi trùng hơn.
Chừng hai, ba năm trước, tu vi của sư tôn và các sư huynh bắt đầu tăng tiến một cách nhanh chóng.
Điều kỳ lạ là nhị sư huynh, người vốn luôn khỏe mạnh, trong khoảng thời gian đó lại thường xuyên bị cảm lạnh, yếu ớt một cách khó hiểu.
Còn đại sư huynh, người trước đây chẳng mấy để ý đến chuyện ăn uống, lại có vài tháng ăn đến năm, sáu lần một ngày.
Chắc hẳn đều là hậu quả của việc tu luyện thứ tà pháp này.
Máu thịt của người mang mệnh thiên định, chẳng lẽ ám chỉ Thiên Mệnh Phượng Nữ?
Càng nghĩ, ta càng kinh hãi.
Rời khỏi phòng tu luyện, ta vội vã chạy đến viện của tiểu sư muội. Bất kể ta hay nàng là Thiên Mệnh Phượng Nữ, ở lại đây đều sẽ nguy hiểm vô cùng.
Nhưng khi ta đứng trước cửa phòng nàng, lại nghe thấy nàng đang dùng linh khí nói chuyện với ai đó.
“Thứ ngươi đưa có đáng tin không? Đừng để người khác phát hiện ra vết bớt này là giả.”
“Yên tâm, màu vẽ ta đưa cho ngươi, dù có dùng nước cũng không rửa trôi được.”
Sau khi vẽ xong hoa phượng trên trán, Thẩm Chỉ Dao hài lòng soi gương.
Nàng lại thuận miệng hỏi:
“Người ở thôn Lâm Giang đã giết sạch chưa?”
Một câu nói ngắn gọn khiến bàn tay ta đang định đẩy cửa bỗng khựng lại.
Toàn thân ta như đông cứng, máu trong người dường như ngừng chảy, trong đầu vang lên những tiếng ong ong.
Vì thôn Lâm Giang chính là nơi ta sinh ra.
4
Ta mất cha mẹ từ khi còn nhỏ, lớn lên nhờ vào cơm canh của các gia đình trong thôn.
Người ở bên đầu kia của linh khí cung kính đáp:
“Đã giết sạch, không để sót một ai.”
Thẩm Chỉ Dao hài lòng gật đầu, cười rạng rỡ:
“Vậy là tốt. Ngoài người trong thôn, không ai biết về vết bớt trên người Thôi Tịch. Tiếp theo chỉ cần giải quyết Thôi Tịch, ta sẽ trở thành Thiên Mệnh Phượng Nữ thực sự.”
Ta đứng bên ngoài phòng, nắm tay siết chặt không ngừng run rẩy. Nhưng nước mắt lại không kìm được mà tràn ra khỏi khóe mắt.
Một trăm mười mạng người của thôn Lâm Giang, chỉ vì một câu nói của Thẩm Chỉ Dao mà dễ dàng bị tước đoạt.
Mục tiêu tiếp theo của nàng, chính là ta. Tất cả chỉ vì một lời tiên tri vô lý về “Thiên Mệnh”.
Nhưng Thẩm Chỉ Dao không hề biết, cái gọi là “Thiên Mệnh Phượng Nữ” vốn chỉ là một trò lừa gạt!
Ta cố nén lại hận ý ngập tràn trong lòng, rời khỏi viện của nàng.
Không ngờ vừa đi được vài bước thì gặp đại sư huynh.
Huynh ấy nghi hoặc nhìn ta với đôi mắt đỏ hoe:
“Sư muội, vì cớ gì lại khóc? Phải chăng đã gặp chuyện gì khiến muội hoảng sợ?”
Đại sư huynh chăm chú nhìn ta không chớp mắt:
“Chẳng lẽ, sư muội hôm nay đã vào phòng tu luyện?”
Tim ta như thắt lại.
Có lẽ lúc ta rời đi quá vội vàng, để lộ dấu vết khiến họ phát hiện có người đã vào phòng tu luyện.
Ta cố gắng nén sự hoảng loạn trong lòng, lắc đầu chối:
“Sư huynh biết mà, ta không có linh căn, vào phòng tu luyện để làm gì?”
Đại sư huynh im lặng một lúc.
Sợ huynh ấy không tin, ta cúi đầu, giả vờ làm ra vẻ uất ức vô cùng:
“Đại sư huynh, trâm hoa đào trên đầu Thẩm sư muội là huynh tặng nàng phải không?”
Huynh ấy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại trở về dáng vẻ ôn nhu như ngọc thường ngày:
“Hóa ra muội vì chuyện này mà buồn, hôm khác sư huynh sẽ làm một cái y hệt tặng cho muội, có được không?”
Ta khẽ gật đầu.
Rồi giả vờ ngây thơ mà trách móc:
“Đại sư huynh, các huynh đối xử với Thẩm sư muội tốt như vậy chỉ vì nàng là Thiên Mệnh Phượng Nữ sao? Thiên Mệnh Phượng Nữ rốt cuộc có gì tốt chứ!”
Nụ cười trên môi đại sư huynh càng đậm thêm. Ánh mắt huynh ấy cháy bỏng, không thể kiềm chế mà nhẹ nhàng liếm khóe môi.
Ta biết, đại sư huynh sẽ không trả lời ta, nhưng đáp án đã quá rõ ràng.
Nếu Thẩm Chỉ Dao muốn làm “Thiên Mệnh Phượng Nữ” đến mức không tiếc hy sinh hàng trăm mạng người,
ta cớ gì lại không giúp nàng đạt được nguyện vọng?
Sau khi chia tay sư huynh, ta trở về phòng như một kẻ không hồn.
Ta lấy ra lá bùa thiêu đốt, dán lên vết bớt trên cổ tay. Miệng lẩm nhẩm chú ngữ, mùi da thịt bị đốt cháy từ từ lan tỏa trong không gian.
Đau… càng lúc càng đau.
Ta gắng chịu đựng, cho đến khi vết bớt phượng hoàng biến thành một vết sẹo xấu xí gồ ghề.
Từ nay về sau, Thiên Mệnh Phượng Nữ chỉ có thể là Thẩm Chỉ Dao.
Một trăm mười mạng người của thôn Lâm Giang, ta sẽ bắt nàng dùng chính mạng sống của mình để trả lại.
5
Thẩm Chỉ Dao tìm đủ mọi cách để loại bỏ ta.
Nàng dựa vào sự sủng ái của sư tôn và các sư huynh, không biết bằng cách nào mà khiến sư tôn đồng ý cho ta tham gia Đại hội tông môn.
Nhưng ta bẩm sinh không thể tu luyện, cũng không có linh lực. Còn Thẩm Chỉ Dao đã nhờ vào vô số đan dược mà tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ.
Tại Đại hội tông môn, nàng nổi bật hơn hẳn. Khi đấu với ta, nàng ngạo mạn ép mũi kiếm vào cổ ta:
“Thôi Tịch, ngươi chỉ là một phế vật, cũng xứng để ta gọi một tiếng sư tỷ sao?”
Nàng giơ tay, một cái tát giáng mạnh lên mặt ta.
Vị máu tanh trong cổ họng bị ta gắng gượng nuốt xuống.
Nàng dùng chân dẫm lên mặt ta, giọng nói đầy khinh miệt:
“Ta cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi tự móc mắt, tự chặt chân mình, ta sẽ tha cho ngươi cái mạng hèn mọn này, thế nào?”
Nếu làm như vậy, khác gì chết?
Ta không thể chết. Không những vậy, ta còn phải ở lại tông môn.
Ta muốn làm rõ tại sao sư tôn và các sư huynh lại biến thành như vậy, và hơn nữa, ta muốn Thẩm Chỉ Dao phải trả giá cho hành vi của mình.
Trong cuộc đấu, ta bị nàng đánh cho không còn sức kháng cự.
Một thanh đoản kiếm đâm thẳng vào ngực ta. Máu trào ra, đau đớn đến mức ta không thốt nên lời.
Sư tôn, người công bằng nghiêm minh của ta, ban đầu chỉ đứng lạnh lùng quan sát. Nhưng nếu người không ra tay, ta chắc chắn sẽ mất mạng.
Vì vậy, sư tôn hờ hững vung tay áo, dùng linh lực đánh bật thanh đoản kiếm đang đặt trên cổ ta:
“Đủ rồi, Dao nhi, môn quy không cho phép giết hại đồng môn trong khi tỉ võ. Đừng quá đáng, dù sao đó cũng là sư tỷ của ngươi.”
Ta toàn thân đầy máu, kiệt quệ nằm trên đất, hơi thở mong manh.
Nhị sư huynh, người trước nay vẫn thương ta nhất, đỡ ta dậy:
“Dao nhi còn nhỏ, tính cách có chút kiêu ngạo, sư muội đừng chấp nhất với nàng.”
Nhưng khi huynh ấy nói, ánh mắt không nhìn ta, mà lại dán chặt vào chiếc cổ trắng ngần của Thẩm Chỉ Dao, rồi nuốt khan một ngụm.
Sư tôn vẫy tay về phía Thẩm Chỉ Dao:
“Dao nhi, lại đây.”
Thẩm Chỉ Dao vui vẻ bước đến:
“Sư tôn, gần đây Dao nhi rất chăm chỉ, linh lực cũng tiến bộ hơn trước rất nhiều.”
Sư tôn mỉm cười gật đầu, âu yếm xoa mái tóc đen mượt mà của nàng.
Thế nhưng, có một cảm giác lạ lùng khó tả trong lòng ta.
Ta nhận ra, từ khi Thẩm Chỉ Dao bước vào cảnh giới Trúc Cơ, sư tôn và các sư huynh càng ngày càng sủng ái nàng.
Cảnh giới của nàng càng cao, họ càng vui vẻ.
Cảm giác này giống như đang nuôi heo. Đợi đến khi nuôi lớn, sẽ mổ thịt mà ăn.