Thần dụ nói rằng, trong giới tu tiên sẽ xuất hiện một vị “Thiên Mệnh Phượng Nữ”.
Vậy nên tiểu sư muội mới đến đã cố ý khắc lên trán một đóa hoa phượng.
Nàng dựa vào thân phận giả mạo mà trở thành tâm điểm của tông môn, cướp đi tiên cốt của ta, rồi đắc ý nói:
“Có kẻ sinh ra đã mang mệnh hèn mọn. Nếu không có phúc phần thành tiên, thì phải chấp nhận cả đời mục nát dưới bùn đất.”
Toàn thân ta đầy máu, âm thầm che đi vết bớt phượng hoàng trên cổ tay.
Nàng còn chưa biết, toàn bộ tông môn ngoại trừ ta và nàng, tất cả đều là quái vật.
Mà Thiên Mệnh Phượng Nữ chính là thức ăn ngon nhất của những quái vật đó.
1
Ngày sư tôn hóa thần, trong ánh kim quang tràn ngập, ta thấy một con trùng đen khổng lồ từ cơ thể sư tôn phá kén chui ra.
Ta quay người định tìm các sư huynh cầu cứu, nhưng ba vị sư huynh đều biến mất. Bên cạnh ta chỉ còn ba gương mặt quái dị, tanh nồng.
Chúng nở nụ cười kỳ quái, chất dịch đen chảy ra, ánh mắt ngập tràn sự si mê và khát vọng nhìn chằm chằm vào con trùng kia.
Ta tối sầm mặt mày, ngất lịm.
Khi tỉnh dậy, ta thấy mình nằm trên giường, đầu đau như búa bổ.
Đại sư huynh ân cần chạm tay lên trán ta, thở phào nhẹ nhõm:
“Cơn sốt đã hạ rồi, chắc là sư muội nhiễm phong hàn. Dù sư muội đã lỡ mất đại lễ hóa thần, nhưng do bệnh tình, sư tôn sẽ không trách phạt.”
Ta không ngờ mình đã bỏ lỡ lễ hóa thần của sư tôn…
Phải chăng chỉ là ta sốt cao, nằm mộng giữa cơn sốt?
Ta nhìn mấy vị sư huynh với ánh mắt nghi ngờ.
Mặt mũi họ chẳng có gì khác biệt so với trước kia, hương trầm hương tùng vẫn dịu dàng phảng phất trên người họ.
Ta dần dần trấn tĩnh lại, thả lỏng căng thẳng.
“Sư huynh, ta vẫn chưa biết hóa thần ra sao, các huynh kể cho ta nghe đi.”
Nhị sư huynh hào hứng lên hẳn.
Huynh ấy thường hay kể cho các nữ đệ tử ngoại môn nghe những câu chuyện về yêu quái trong núi, kể rất sinh động:
“Ngày sư tôn hóa thần, khắp trời kim quang tỏa rạng, bách điểu cùng hót vang. Trên tầng mây chính là bảy sắc mây lành, mang theo một đạo thần dụ từ trời giáng xuống.”
Ta tò mò hỏi: “Thần dụ sao?”
“Phải, thần dụ nói rằng tông môn chúng ta sẽ xuất hiện một vị ‘Thiên Mệnh Phượng Nữ’. Nữ tử này mệnh cách phi phàm, vô cùng quan trọng đối với tông môn.”
Thiên Mệnh Phượng Nữ…
Ta khẽ chạm vào vết bớt hình phượng hoàng màu đỏ thẫm trên cổ tay của mình mà chìm vào suy nghĩ.
Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?
Nhưng chưa kịp nói chuyện về vết bớt này với ba vị sư huynh, một đệ tử đã vội vàng chạy tới truyền lời.
Nói rằng sư tôn mới thu nhận một tiểu sư muội, hiện đang đợi chúng ta đến đại điện dự lễ bái sư.
Trên đường đến đại điện, ta nghe vài đệ tử ngoại môn lén lút bàn tán.
“Tiểu sư muội mới tới có một đóa hoa phượng đỏ trên trán.”
“Vậy nàng chính là Thiên Mệnh Phượng Nữ được thần dụ nói đến!”
“Có vẻ như tông môn Thiên Thanh của chúng ta sắp trở thành tông môn số một trong giới tu tiên rồi.”
2
Giữa đại điện, đứng đó là tiểu sư muội mới tới – Thẩm Chỉ Dao.
Trên trán nàng là một đóa hoa phượng đỏ rực, càng tôn lên vẻ đẹp kiều diễm của nàng.
Ta tò mò quan sát nàng. Nàng cũng chăm chú nhìn ta, rồi khẽ nhếch môi cười.
Ánh mắt của Thẩm Chỉ Dao đầy khinh miệt:
“Ngươi là Thôi Tịch? Sư tôn đã từng nhắc đến ngươi, nói rằng ngươi là phàm nhân, không thể tu luyện. Nhưng khuôn mặt này của ngươi quả thực rất xinh đẹp, chẳng trách mấy vị sư huynh đều ưu ái ngươi.”
Trong lời nói đó, chẳng phải ý rằng ta chỉ là một cái bình hoa vô dụng, chỉ có nhan sắc sao?
Ta vốn là cô nhi, sinh ra đã không có linh căn. Cha mẹ ta qua đời, ta chỉ sống sót nhờ vào vài hộ gia đình tốt bụng trong làng.
Năm ta bảy tuổi, sư tôn hạ sơn du ngoạn, thấy ta có thân thế đáng thương liền thu nhận ta làm đồ đệ.
Ở Thiên Thanh Tông những năm qua, các đệ tử ngoại môn bề ngoài tỏ vẻ kính trọng ta, nhưng sau lưng lại không thiếu kẻ đàm tiếu.
Những lời đồn đãi này ta sớm đã nghe quen.
Sư tôn không trách phạt Thẩm Chỉ Dao vì sự vô lễ của nàng, chỉ khẽ nhíu mày:
“Dao nhi, chớ làm càn, dù sao nàng cũng là nhị sư tỷ của ngươi.”
Thẩm Chỉ Dao có chút không phục, nhưng vẫn nhẫn nhịn không nói lời quá đáng hơn.
Ta để ý thấy, ba vị sư huynh đều chăm chú nhìn nàng.
Các sư huynh vốn không phải kẻ ham mê sắc đẹp, chẳng lẽ họ đang nhìn đóa hoa phượng trên trán nàng?
“Dao nhi, hôm nay ngươi nhập môn, nên chọn một món linh khí mới, ngươi có món nào vừa ý chăng?”
Sư tôn đột nhiên lên tiếng, ngắt ngang dòng suy nghĩ của ta.
Mỗi khi có đệ tử mới nhập môn, đều được phép chọn một món linh khí yêu thích.
Thiên Thanh Tông tuy không phải là tông môn đứng đầu, nhưng bảo vật trong nội môn thì không ít. Nhưng Thẩm Chỉ Dao lại nhắm trúng thứ của ta:
“Sư tôn, Dao nhi muốn thanh linh kiếm bên hông của sư tỷ.”
Sư tôn cảm thấy không ổn, khuyên nàng chọn món khác. Tiểu sư muội ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo, không chịu nhượng bộ:
“Sư tỷ không có linh căn, cho dù có bảo kiếm trong tay thì cũng chỉ là một khối sắt vụn. Tại sao sư tôn lại muốn lãng phí báu vật, mà không ban thanh kiếm ấy cho Dao nhi? Sư tôn thật thiên vị!”
Cuối cùng, sư tôn vẫn không thể cản nàng, đành bảo ta tháo thanh linh kiếm đã theo ta mười năm xuống.
Thẩm Chỉ Dao hớn hở vô cùng, vui vẻ nhào vào lòng sư tôn làm nũng:
“Biết ngay là sư tôn thương Dao nhi nhất mà!”
Ta cúi đầu, cảm thấy có chút thất vọng.
Hôm nay, các sư huynh cư xử thật khác thường, đều để mặc tiểu sư muội mới tới cướp đồ của ta.
Nhưng khi liếc nhìn qua, ta bỗng thấy nơi tay áo trắng muốt của đại sư huynh có dính một mảng chất lỏng đen kịt. Giống hệt với thứ ta đã thấy trên người quái vật trong giấc mơ.
Chẳng lẽ mọi thứ đều là thật?
Ta lập tức cảm thấy toàn thân lạnh buốt như rơi vào hố băng.
Lặng lẽ kéo mạnh tay áo trái xuống, che đi vết bớt thần điểu trên cổ tay.
3
Sư tôn vô cùng cưng chiều Thẩm Chỉ Dao.
Nguồn tài nguyên trong tông môn đều tùy nàng ta sử dụng, ngay cả mấy vị sư huynh cũng ngày ngày vây quanh nàng không rời.
Điều này lại vô tình tạo cơ hội cho ta.
Nhân lúc không ai để ý, ta lén lút tiến vào phòng tu luyện của tông môn. Ta muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tại sao sư tôn và các sư huynh hôm đó lại biến thành quái vật?
Vì không có linh căn, đây là lần đầu tiên ta bước chân vào nơi tu luyện của đệ tử nội môn.
Vừa đẩy cửa ra, một mùi tanh thoang thoảng lập tức xộc vào từ khe cửa.
Mùi này, giống hệt với mùi mà ta đã ngửi thấy từ các sư huynh trong ngày sư tôn hóa thần.
Bên trong và bên ngoài cánh cửa là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Bên ngoài tiên khí lượn lờ, linh thảo linh hoa mọc đầy.
Nhưng bên trong lại tối tăm ẩm thấp, mặt đất toàn là chất dịch nhầy nhụa, khiến người ta buồn nôn.
Một con trùng đen nhễ nhại từ vách đá rơi xuống, quằn quại thăm dò khắp không gian.
Ta rút dao găm mang theo bên mình, đâm mạnh vào thân nó.
Thân trùng vỡ nát, chất dịch bắn tung tóe. Ta lại lấy ra một lá bùa thiêu đốt mà tam sư huynh đã đưa cho, dán lên xác trùng.
Một ngon lửa bùng lên, thiêu cháy sạch sẽ xác của con trùng gớm ghiếc kia.
Đi tiếp vào sâu hơn, ta thấy trên nền đất có bày bốn chiếc bồ đoàn. Giữa những bồ đoàn là một bức tượng đen sì sì.
Đó không phải là thần linh mà Thiên Thanh Tông tôn thờ!
Thứ đó có vô số chân nhỏ, uốn lượn quấn lấy tòa liên hoa bảo tọa, trông hệt như một con trùng ngàn chân khổng lồ.
Giống y hệt với thứ ta đã thấy trên người sư tôn hôm đó.
Ta lật bồ đoàn lên, thứ bị đè nặng bên dưới là nửa quyển bí kíp tu luyện. Những dòng chữ bên trong khiến ta chấn động vô cùng: