“Nhị ca, ca và nhị tẩu…” Lâm Dã khó xử không biết mở lời thế nào. “Quan hệ có tốt không?”
Lâm Hựu trầm mặc một lúc, mới đáp: “Đương nhiên.”
“Nhị ca có lòng với nhị tẩu không?” Lâm Dã gắng sức dẫn dắt câu chuyện.
“Tất nhiên, chỉ là…” Lâm Hựu thở dài. “Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.”
Lâm Dã không ngờ Lâm Hựu lại trực tiếp nói ra như vậy.
“Nhị ca có biết tên của các tỳ nữ bên nhị tẩu không?” Lâm Dã hỏi, đây là bí mật mà Uyển Uyển đã nói cho hắn biết.
“Ngươi hỏi cái này làm gì?” Lâm Hựu khó hiểu. “Phất Hiểu, Thanh Duyệt, Xuân Lâm và Uyển Mạn.”
Lâm Dã nhúng đầu ngón tay vào trà, viết lên mặt bàn:
“Phất Hiểu—Chiêu, Thanh Duyệt—Duyệt, Lâm—Lâm, Uyển Mạn—Hựu.”
“Chiêu—Duyệt—Lâm—Hựu.”
Sắc mặt Lâm Hựu từ khó hiểu chuyển thành kinh ngạc.
“Nàng… nàng… có lòng với ta sao?” Giọng nói của chàng tuy vẫn còn chút nghi hoặc, nhưng… ánh mắt đã lộ rõ niềm vui khôn xiết.
Lâm Hựu mỉm cười, khóe môi không kìm được cong lên, biểu cảm tràn đầy hân hoan.
“Chỉ là không biết nhị tẩu có hay không,” Lâm Dã xoay xoay chén trà trong tay, giọng điệu đầy ẩn ý. “Nhị ca cũng đã để lòng nơi nàng ấy rồi.”
“Ta phải đi nói ngay với nàng!” Lâm Hựu vừa nói vừa định chạy ra ngoài.
“Này, nhị ca, đừng vội thế chứ,” Lâm Dã kéo chàng lại. “Vẫn nên để nhị tẩu tự mình nói ra thì hay hơn.”
“Làm sao… để nàng nói?”
“Chọc nhị tẩy một chút, chẳng phải nhị tẩy sẽ tự nói sao.” Lâm Dã vẫn xoay chén trà, trên mặt lộ ra chút biểu cảm thích thú.
“Chỉ là một chút đền đáp.” Lâm Dã thầm nghĩ. Dù gì ta cũng từng bị kích thích như vậy, nhị ca cũng nên thử một lần.
Dẫu sao, nhìn vẻ sốt ruột của Lâm Hựu, chắc huynh ấy sẽ cảm ơn ta thôi.
Phiên ngoại 2
Không ai biết rằng, đại danh đỉnh đỉnh Lâm Thám Hoa, Lâm nhị công tử, mãi đến một tháng sau thành thân mới cùng phu nhân viên phòng.
Cũng không ai biết rằng, sau đêm đó, Lâm Thám Hoa phải chịu cảnh “chay tịnh” suốt một năm.
Lâm Hựu bẹo má tròn mũm của Tiểu Tuế Tuế, bế con lên đùi, rồi thở dài than thở:
“Tiểu Tuế Tuế à, con biết không? Vì con đấy, mà cha phải chịu khổ cả năm trời, chẳng dám động đến mẫu thân con.”
Tiểu Tuế Tuế mới tròn một tuổi, chỉ mơ hồ nhìn cha mình, đôi tay ngắn củn vươn ra, miệng ê a gọi:
“Con muốn mẫu thân!”
Lâm Hựu đành ôm Tuế Tuế đi tìm Mộ Chiêu, sau đó tự mình quay lại thư phòng.
Hai năm trước.
Sau khi Lâm Hựu và Mộ Chiêu bày tỏ lòng mình, đêm hôm đó, chàng ngập ngừng nói với vị tiểu thê tử của mình: “Chúng ta nên… bù lại đêm tân hôn, đúng không?”
Thế là, hai người ngồi song song trên giường, đầu cúi gằm, không dám nhìn nhau, chứ đừng nói đến việc chạm vào nhau.
Lâm Hựu cảm thấy bản thân còn căng thẳng hơn cả lúc chưa tỏ rõ lòng mình. Ít ra trước đây, đôi khi chàng còn dám chọc vào mặt Mộ Chiêu để gọi nàng dậy.
“Chúng ta… ngủ thôi?” Chàng đứng dậy định tắt đèn, không ngờ lại bị vấp, rất “tình cờ” ngã đè lên người Mộ Chiêu.
Dưới ánh trăng, chàng nhìn thấy đôi mắt nàng lấp lánh như hai vì sao trong đêm tối.
Ánh mắt giao nhau, hơi thở quấn quýt. Lâm Hựu không kiềm chế được, khẽ hôn lên ánh sao ấy.
“Chiêu Chiêu… Đừng sợ.” Chàng nói, giọng đầy dịu dàng.
Mộ Chiêu rõ ràng cảm nhận được dục vọng của chàng. Nàng chủ động vòng tay ôm lấy cổ chàng, chính xác hôn lên môi chàng.
“Ta không sợ.”
Hơi thở của Lâm Hựu càng thêm nặng nề, đôi bàn tay vụng về giúp cả hai thoát khỏi ngoại bào.
Chàng chợt nhớ đến những cuốn họa đồ mà đồng môn từng lén lút đưa xem. Khi đó, chàng tỏ vẻ trong sáng mà từ chối, thậm chí còn chê bai đồng môn.
Lẽ ra ta nên xem kỹ hơn, Lâm Nhị công tử có chút hối hận.
Có lẽ nam nhân thế gian đều có thiên phú trong chuyện này, chẳng mấy chốc, Lâm Hựu đã tìm được cảm giác.
Và thế là:
Tuyết phong thắm đỏ, rừng sâu suối ngọt.
Màn gấm ấm áp, loan phượng hòa hợp.
Tiếng oanh thỏ thẻ, hương mồ hôi thoảng qua.
Thiếu niên trẻ tràn đầy sinh lực, hết lần này đến lần khác khiến thời gian trôi mãi đến tận khuya mới chịu ngủ yên.
Mộ Chiêu, mãi mấy ngày sau mới hồi phục lại được.
Nhưng khi Lâm Hựu còn chưa kịp tận hưởng thêm, thì nhị gia đã bảo chàng cùng Lâm Dã và mọi người lên kinh, chuẩn bị cho kỳ thi hội.
Chàng muốn đưa tiểu thê tử theo, nhưng cả hai nhà Lâm và Mộ đều không đồng ý. Một phần là…thứ nhất là vì không đành lòng, thứ hai là lo Lâm Hựu xao nhãng việc học.
Lâm Hựu đành rời khỏi Linh An, từng bước quay đầu lưu luyến.
Khi Lâm Thám Hoa vinh quang trở về, chàng mới biết tiểu thê tử đã có thai.
Lâm Thám Hoa vui mừng thì vui mừng, nhưng nỗi khổ kiềm chế bao lâu nay thực khiến chàng khó chịu.
Mãi đến khi cô con gái nhỏ mềm mại Lâm Tuế chào đời được hai tháng, Lâm Thám Hoa mới lại được “ăn thịt”.
Nhìn con gái, chàng cảm thán về cảnh ngộ “đáng thương” của mình, chẳng còn tâm trí xem công văn.
“Đã đến lúc cho Tuế Tuế có một người bạn rồi.” Lâm Thám Hoa nghĩ. Dẫu Tuế Tuế rất quấn mẫu thân, nhưng tối nay nhất định phải giao con cho nhũ mẫu chăm sóc.
Dĩ nhiên, chàng khẳng định điều này không phải vì sợ con gái sẽ làm phiền chàng “ăn thịt”.
Năm sau, Lâm Thám Hoa đón thêm một con trai, đặt tên là Lâm Kiến.
“Nguyện cùng nàng, Tuế Tuế thường tương kiến.”
Phiên ngoại 3
Ta, Kỷ Vân Nhàn, từ nhỏ chẳng mấy bạn bè. Dẫu thân phận là quận chúa, nhưng không có lấy một ai để thực sự sẻ chia.
Phụ vương có vô số thê thiếp, con cái cũng đông đúc. Nhưng trong số những người con chính thất, chỉ có ta và ca ca.
Ta cũng từng muốn kết thân với các tỷ muội thứ xuất, nhưng những người đó, tâm cơ người sau hơn người trước.
Ca ca lo ta bị bắt nạt, còn ta thì cảm thấy chơi với họ chẳng có ý nghĩa gì, vậy nên cứ thế mà tránh xa.
Ca ca hơn ta năm tuổi, từ nhỏ đã cưng chiều ta. Mẫu phi qua đời khi ta mới ba tuổi.
Cũng may phụ vương đối với mẫu phi còn có vài phần tình cảm, không tái thú. Chuyện trong phủ giao cho trắc phi quản lý. Trắc phi đối với huynh muội ta không tốt, nhưng cũng không quá tệ, chỉ nhạt nhẽo mà thôi, dĩ nhiên không thể so với mẫu thân.
Phụ vương mải mê sắc dục và hưởng lạc, đối với con cái cũng chẳng mấy để tâm.
Ca ca sẽ đưa ta cưỡi ngựa, dạy ta học võ. Những thứ mà danh môn khuê tú như cầm kỳ thư họa am hiểu, ta chỉ có vẽ là coi như ra dáng.
Vẽ, là vì ca ca thích vẽ.
Cái mà ta biết, ca ca đều biết. Cái mà ta không biết, ca ca cũng biết.
Nhưng ta rất vụng về, mãi không thể học cưỡi ngựa cho tốt.
Ca ca lại nói: “A Nhàn làm sao mà vụng được? A Nhàn là cô nương thông minh nhất trên đời này.”
Ta biết mình không phải là người thông minh nhất, nhưng ca ca chắc chắn là người ca ca tốt nhất trên đời.
Chưa đợi ta học xong cưỡi ngựa, hoàng thúc đã bắt đầu giao việc cho ca ca.
Thời gian ta và ca ca bên nhau ngày càng ít. Vì lo cho ta, ca ca tìm một thị vệ theo hầu bảo vệ ta.
Hắn tên là Trần Nghiễn, võ nghệ phi phàm, cưỡi ngựa cũng giỏi. Ta rất hài lòng.
Hắn là người đối với ta tốt nhất, ngoại trừ ca ca.
Hắn sẽ giữ vẻ mặt lạnh lùng mà chắn mọi mưu kế nhỏ nhặt của các tỷ muội. Hắn cũng sẽ kiên nhẫn dạy ta cưỡi ngựa hết lần này đến lần khác. Những gì ta yêu cầu, hắn đều cố gắng làm được. Khi ta trêu chọc rằng “A Nghiễn thật tốt với ta,” hắn sẽ đỏ mặt.
Năm ta tròn mười bốn tuổi, hắn dùng bạc tích cóp mua tặng ta một cây roi ngựa thật đẹp.
Ta hỏi hắn: “A Nghiễn, ngươi có phải thích ta không?”
Hắn cúi đầu đáp: “Quận chúa cao quý, thuộc hạ không dám.”
“A Nghiễn,” ta vuốt nhẹ cây roi ngựa, “đợi ta đến tuổi cập kê, ta sẽ nói với phụ vương, được không?”
“Quận chúa,” giọng hắn đầy cay đắng, “điều đó là không thể. Thuộc hạ… không xứng với người.”
Ta không nhắc lại, nhưng trong lòng đã quyết, nhất định sẽ thưa với phụ vương. Ca ca chắc chắn cũng sẽ giúp ta.
Chỉ là…
A Nghiễn của ta, mãi mãi dừng lại ở năm ta mười lăm tuổi.
Ta đã luôn hối hận.
Nếu như ta không nhờ ca ca mang về ngọc mềm từ Thục quốc, ca ca sẽ không đi qua ngọn núi đó, sẽ không gặp phải sơn tặc.
Nếu như ta không nhất quyết đòi đi tìm ca ca, không ép A Nghiễn phải lái xe trong cơn mưa, xe ngựa sẽ không trượt, A Nghiễn sẽ không vì cứu ta mà rơi xuống vực thẳm.
Tất cả là lỗi của ta.
Khiến ca ca bị thương, khiến A Nghiễn mất mạng.
Ta sẽ không bao giờ còn gặp lại A Nghiễn của ta nữa.
Lần đầu gặp ta gặp thiếu niên có khuôn mặt giống A Nghiễn, là tại Lâm gia.
Trong một buổi yến thưởng hoa, ta quen con gái lễ bộ thượng thư, Lâm Nhược. A Nhược khác hẳn các tiểu thư khác, tính tình hoạt bát, cởi mở, đôi khi còn hơi phóng túng, nên ta dần thân thiết với muội ấy.
Lần đó, A Nhược mời ta đến Lâm gia làm khách, đúng lúc nhị ca muội ấy, Lâm Hựu, cũng có mặt.
Hắn thật giống A Nghiễn của ta.
Dáng người giống, đôi mày, ánh mắt cũng giống đến ba phần. Ít nói, lúc nào cũng một vẻ hờ hững, rất ít khi cười, dù có cười cũng không rõ ràng.
A Nghiễn cũng vậy, không nói nhiều, không cười, đối với ai cũng tỏ ra lạnh nhạt. Nhưng ta biết, hắn rất quan tâm ta.
Ta không nhịn được nghĩ, nếu sau này phụ vương buộc ta phải thành thân, thì ta hy vọng người đó sẽ là thiếu niên này. Hắn thật sự giống A Nghiễn quá…
Thế nên, ta không kìm được mà hỏi hắn: “Ngươi đã có hôn ước chưa?”
Hắn lắc đầu, nhưng như thể nghĩ đến điều gì đó, khóe môi bất giác hiện lên một nụ cười mờ nhạt.
“Ngươi có ý trung nhân chưa?” Ta nhìn hắn, hỏi thẳng.
“Nhị ca ta có một thanh mai trúc mã nha!“ A Nhược nhanh miệng đáp, vẻ mặt đắc ý như đoán trúng điều gì đó.
“Đừng nói bậy.” Lâm Hựu khẽ liếc muội ấy một cái. A Nhược lè lưỡi, im thin thít.
Dẫu nói là muội ấy bịa chuyện, nhưng tai hắn lại đỏ lên.
Vậy là, ta từ bỏ suy nghĩ ấy, không hỏi thêm gì nữa.
Huynh muội Lâm gia đều rất tốt, ta chẳng mấy chốc đã hòa mình vào cùng họ.
Thậm chí, khi phụ vương ép ta đi gặp mặt người ta, ta không chút do dự quyết định đến Linh An tìm Lâm Hựu, trốn tránh một thời gian.
Ở Linh An, ta đã gặp ý trung nhân của hắn.
Nàng ấy tên là Mộ Chiêu, một cô nương thật tốt, thật tốt.
Mỗi khi nhìn nàng, Lâm Hựu sẽ nở nụ cười, khóe môi cong lên rõ ràng.
A Nghiễn sẽ không cười như vậy.
Ta chợt nhận ra, họ không hề giống nhau.
Ta thật lòng mong họ có thể bên nhau, bạch đầu giai lão.
Vì thế, trước khi họ thành thân, ta vội từ kinh thành đến, chỉ để nhìn thấy cảnh hữu tình nhân chung thành quyến thuộc.
Khi ta đến nơi, Chiêu Chiêu đang trang điểm. Nàng rất đẹp, giống hệt trong giấc mơ của ta.
Chỉ là, trong giấc mơ của ta, cô dâu là ta, và chú rể là A Nghiễn.
Lâm Hựu nắm tay Mộ Chiêu, trịnh trọng nói với Mộ tướng quân: “Cả đời này, con tuyệt đối không phụ nàng ấy.”
Ta nhớ lại A Nghiễn đã từng trịnh trọng nói với ta: “Ta sẽ mãi mãi bảo vệ quận chúa.”
Tên lừa đảo A Nghiễn, không phải nói sẽ mãi mãi bảo vệ ta sao?