“Chính là đôi này.” Bà lấy ra một đôi khuyên tai hình hoa lựu, nói: “Chiêu Chiêu vốn rạng rỡ, đỏ này càng tôn con thêm.”
Nhìn ánh mắt đầy mong đợi của bà, ta không thể từ chối được nữa, đành cảm ơn rồi đeo lên.
“Quả nhiên rất hợp với Chiêu Chiêu.” Bà hài lòng cười. “Hôm trước nhìn thấy đã nghĩ là hợp với con rồi.”
“Con cảm ơn mẫu thân.” Lâm bá mẫu lúc nào cũng nghĩ cho ta.
“Người trong nhà nói gì mà cảm ơn.” Bà cười nói, “Đến xem xem còn món nào con thích nữa không.”
Ta đang định từ chối, thì bỗng nhiên nhìn thấy một vật trông rất quen mắt…
“Mẫu thân, đây là…” Ta chỉ vào góc của vật đó lộ ra.
“Thứ này à.” Lâm bá mẫu lấy nó ra, hóa ra là nửa miếng ngọc bội. Hoa văn hình hoa sen trên đó trông vô cùng quen thuộc. “Thứ này vốn có hai nửa ghép lại.”
“Hai nửa… sao ạ?”
“Đây là đồ truyền từ nhà thân mẫu của ta. Ngoại tổ phụ mẫu của A Hựu chỉ có mình ta là con gái, nên đã để lại cho ta. Ban đầu, ý nghĩa của nó là phu thê mỗi người giữ một nửa.” Lâm bá mẫu thở dài, nhìn ta rồi nói tiếp: “Vốn dĩ nửa còn lại sẽ để cho con dâu tương lai của A Hựu. Lúc đó, ta đưa cho nó, bảo sau này tặng cho cô nương mà nó thích, không ngờ lại bị nó làm mất. Cha nó giận đến mức bắt nó quỳ suốt một canh giờ.”
“Vậy nửa kia, là làm mất từ khi nào ạ?” Ta nghe thấy giọng mình run run.
“Để ta nghĩ xem…” Lâm bá mẫu trầm ngâm một lúc. “Hình như là hai năm trước.”
Hai năm trước, chính là năm ta tròn tuổi cài trâm.
“Mẫu thân có thể tặng con nửa miếng ngọc bội này không?” Ta cố giữ vẻ bình tĩnh, khẩn cầu.
“Đương nhiên là được, chỉ tiếc là thiếu mất một nửa…”
“Cảm ơn mẫu thân. Con chợt nhớ ra có chút việc, lần sau sẽ đến trò chuyện với người.” Ta vội vã rời đi, trở về viện của mình.
“Thiếu phu nhân…” Thanh Duyệt thấy ta, định nói gì đó, nhưng ta không kịp bận tâm, chạy thẳng đến bàn trang điểm, cẩn thận mở hộp trang sức.
Nửa miếng ngọc bội kia đang yên lặng nằm đó.
Ta ghép hai mảnh lại với nhau.
Hoa sen song đài.
“Có lẽ, cô nương mà hắn thích… là muội.”
Lời của Uyển Uyển vang vọng trong đầu ta.
Thật sự là ta.
Trái tim ta như pháo hoa năm mười lăm tuổi mà Lâm Hựu đã tặng. Niềm vui bùng nổ, không kìm được nước mắt. Là ta, thật sự là ta.
Ta chợt nhớ đến lời nguyện ước trước pháo hoa năm đó, mong được gả cho ý trung nhân, cùng người ấy giắt kiếm phiêu bạt khắp thiên hạ. Khi ấy, Lâm Hựu đã nói gì nhỉ?
Âm thanh của pháo hoa lấn át, ta chỉ có thể nhìn thấy môi hắn mấp máy, dường như là:
“Hy vọng ý trung nhân của nàng là ta.”
13
(Từ đoạn này mình đổi xưng hô của n9 từ hắn-chàng nhé mn)
“Thiếu gia đâu?” Ta hỏi Thanh Duyệt vừa bước vào.
“Thiếu gia chắc đang ở thư phòng…” Thanh Duyệt bối rối đáp.
Ta chạy thẳng đến thư phòng, không chờ được nữa để nói cho chàng biết rằng ta cũng thích chàng, người đó chính là chàng.
“Thiếu phu nhân…” Tiểu đồng của Lâm Hựu ngạc nhiên nhìn ta.
“Thiếu gia đâu?”
“Thiếu gia vừa đi ra ngoài cùng tam công tử rồi.”
Sao lại đúng lúc này chứ…
“Nếu thiếu gia về, bảo ngài ấy đến tìm ta.” Ta để lại lời rồi quay người đi, quyết định tìm A Nhược.
“Nhị tẩu,” A Nhược nhìn ta với vẻ mặt khó hiểu, “sao trông tỷ như mới trúng mối lớn vậy? Cười ngốc nghếch thế.”
“Có không?” Ta ngượng ngùng đưa tay lên sờ mặt.
“Có chuyện vui gì sao?” A Nhược nhìn ta với ánh mắt đầy tò mò.
“Đi, chúng ta tìm tam tẩu của muội.” Ta cười thần bí, làm muội ấy sốt ruột đến mức gãi tai gãi đầu.
Thế là ba người chúng ta ngồi lại, vừa ăn bánh táo, vừa uống trà, vừa tán gẫu, thật thư thái biết bao.
“Nhị tẩu nói mau, chuyện gì vui thế?” A Nhược giục.
“Là… chuyện này.” Ta kể lại câu chuyện về miếng ngọc bội cho họ nghe.
“Không ngờ bị Uyển Uyển đoán trúng, thật sự là ta.” Ta cắn một miếng bánh táo, hài lòng cảm thán.
“Chuyện tỷ và nhị ca có ý với nhau, ai mà chẳng nhìn ra?” A Nhược thở dài bất lực.
“Không ngờ nhị công tử đã có ý định cưới muội từ hai năm trước.” Uyển Uyển chống cằm, ánh mắt đầy ý vị.
“Còn tưởng nhị ca là khúc gỗ chứ.” A Nhược ngạc nhiên thốt lên. “Hóa ra là giấu tài đấy!”
“Nhị công tử biết muội cũng có ý với hắn chưa?” Uyển Uyển ngay lập tức nhận ra trọng điểm.
“Ta còn chưa kịp nói với hắn.” Ta che mặt, ngượng ngùng đến lạ. “Sáng nay ta mới nhận ra thôi.”
“Nhị thiếu phu nhân, nhị công tử đến đón người rồi.” Tỳ nữ của Uyển Uyển bước vào thông báo.
“Chiêu Chiêu đi đi! Tối nay ta ở lại dùng cơm cùng muội Uyển Uyển, nhớ nói với thẩm thẩm giúp ta.”
A Nhược vẫy tay thúc giục, còn Uyển Uyển cười đầy ẩn ý.
Ta vội vàng chào từ biệt, dẫn theo Phất Hiểu đến cổng Nguyên phủ.
Thấy ta bước ra, Lâm Hựu liền đưa tay ra chờ đợi.
Lần này, ta không từ chối, mà nắm chặt lấy tay chàng.
Từ giờ trở đi, ta cũng sẽ luôn nắm lấy tay chàng, không bao giờ buông ra nữa.
Về đến Lâm phủ, chúng ta cùng dùng bữa với cha nương. Ta cũng nhân tiện nói A Nhược ở lại Nguyên gia ăn tối.
“Muốn ra ngoài đi dạo không?” Lâm Hựu hỏi.
“Được.” Ta chủ động nắm lấy tay chàng.
Lâm Hựu hơi ngạc nhiên, nhưng liền nắm chặt lấy tay ta, như thể sợ ta buông ra bất cứ lúc nào.
Ngoài phố vẫn náo nhiệt dù chưa hết năm. Lâm Hựu mua cho ta một xiên kẹo hồ lô, giống như ngày bé vậy.
Chúng ta nắm tay nhau, chậm rãi bước đi, chẳng mấy chốc đã đến bên bờ sông.
Nơi đây ít người qua lại, thật thích hợp để trò chuyện.
“Ta…”
“Ta…”
Chúng ta đồng thanh mở lời, rồi cả hai sững lại nhìn nhau.
“Nàng nói trước đi.”
“Ngươi nói trước đi.”
Ta không nhịn được, bật cười thành tiếng.
“Vậy để ta nói trước.” Lâm Hựu lúng túng gãi cằm.
“Chuyện giao kèo trước đây… thế này, sau Tết Nguyên Tiêu, nhóm tú nữ sẽ được đưa vào kinh. Vậy nên…” Chàng cúi mắt, như sợ nhìn vào ta. “Nếu nàng muốn hòa ly, thì chờ sau Tết Nguyên Tiêu…”
Chưa để chàng nói hết câu, ta đã buông tay chàng ra, vòng tay ôm lấy cổ chàng, dùng nụ hôn để chặn lời.
Ừm, mỗi người chủ động một lần, thật công bằng.
Lâm Hựu thoáng bất ngờ, nhưng ngay sau đó chàng nhanh chóng chuyển sang chủ động. Đến khi đôi môi ta tê dại, hơi thở trở nên hỗn loạn, chàng mới miễn cưỡng buông ra. Vòng tay chàng vẫn ôm nhẹ lấy ta, giọng khàn đi:
“Nàng định phá vỡ giao kèo sao?”
“Đúng.” Ta mỉm cười, vị ngọt lưu luyến trên môi làm ta thấy nghiện.
“Nàng không được hối hận đấy.” Chàng cúi xuống, phủ lấy ta bằng những nụ hôn nồng nhiệt, khiến ta choáng ngợp.
Ta không hối hận.
Ta gả cho công tử mà ta thích.
Chính xác mà nói, là công tử mà ta yêu.
Chúng ta là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, chàng đặt ta nơi đầu trái tim, còn ta chôn chàng trong tận đáy lòng.
Tất cả… đều là sự thật.
Lâm Dã như một con hạc cao quý, thanh tao bước vào đại sảnh của Lâm gia, cũng nhẹ nhàng bước vào trái tim của Nguyên Uyển.
Khi ấy, nàng vừa tròn mười lăm, đúng độ tuổi hoa nở tình chớm.
Là khuê mật của Nguyên Uyển, Mộ Chiêu nhanh chóng nhận ra sự khác lạ của nàng, liền vỗ ngực cam đoan mọi việc cứ để nàng lo liệu.
Thế là, Mộ Chiêu cách một thời gian lại kéo Nguyên Uyển đến Lâm gia.
Nàng và Lâm Dã bàn luận thơ ca, luận phong nguyệt, duy chỉ không luận chuyện tình ái. Lâm Dã quả là một công tử nho nhã, hiểu lễ nghĩa, nhưng lại sinh ra đôi mắt đa tình. Đôi mắt ấy khiến Nguyên Uyển không thể phân rõ hắn có ý với nàng hay không.
Mãi đến ngày Lâm Dã phải rời đi, nàng không kìm được, hỏi hắn liệu có viết thư cho nàng không.
Hắn mỉm cười, nói rằng sợ ảnh hưởng đến chuyện hôn nhân của nàng, và chân thành chúc nàng tìm được ý trung nhân.
Thật là… dịu dàng mà cũng thật tàn nhẫn.
Lần thứ hai Nguyên Uyển gặp Lâm Dã, nàng mười tám tuổi, còn hắn mười sáu.
Ba năm trôi qua, nàng từ chối tất cả những lời cầu hôn mà gia đình sắp đặt. Trong số đó, tuy có một vài người không xứng, nhưng phần lớn đều là những công tử tốt. Chỉ là… nàng đã từng gặp người tốt nhất rồi.
Khi tin chọn tú nữ đến gần, Nguyên Uyển uống loại “kỳ dược” mà nhị ca nàng tìm được, giả vờ bệnh nặng. Lâm Dã không hề hay biết, thường cùng muội muội Lâm Nhược đến thăm nàng.
Nàng mong hắn đến nhiều hơn, thế nên bệnh càng nặng thêm.
Quả nhiên, hắn càng chăm đến thăm hơn.
Mộ Chiêu tinh quái liền bày mưu: hãy dùng cách kích thích để Lâm Dã nói thật lòng.
Thế là, khi Lâm Dã đến thăm lần nữa, Nguyên Uyển giả vờ như mình chẳng còn sống được bao lâu, nói rằng nàng chỉ mong hắn tìm được thê tử như ý, còn bản thân thì không có phúc phận để có một kết cục tốt đẹp.
Quả nhiên, Lâm Dã hoảng hốt.
“Uyển Uyển, nếu nàng nguyện ý, ta có thể trở thành nơi dừng chân của nàng không?”
Đây là lần đầu tiên Lâm Dã gọi nàng là Uyển Uyển, cũng là lần đầu tiên hắn tỏ rõ lòng mình.
“Ta luôn lo lắng rằng ta không thể cùng nàng bạc đầu giai lão, thế nên chưa từng dám nói ra. Nhưng ta… đã động lòng với nàng, Uyển Uyển.”
“Thật trùng hợp.” Nguyên Uyển cảm giác như mình đang mơ. “Ta cũng động lòng với chàng.”
Mộ Chiêu đã giúp được Nguyên Uyển một việc lớn, còn bản thân thì lại đang phiền não không biết liệu Lâm Hựu có ý với mình hay không.
Con người ta vốn như vậy, càng lo sợ mất đi, lại càng không dám mở lời.
Nguyên Uyển quyết định báo đáp nàng. Chuyện của Lâm Hựu, cứ để Lâm Dã lo, còn nàng sẽ làm người đánh thức Mộ Chiêu.
Lâm Dã và đường ca Lâm Hựu vốn quan hệ không quá thân thiết. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định mượn cớ tham khảo chuyện hôn lễ để mời Lâm Hựu ra ngoài nói chuyện.