9
Căn nhà của Cố Chiêu hôm nay thật sự náo nhiệt, chân trước Bùi Lâm vừa rời đi, cha nương ta đã theo ngay sau đó.
Có lẽ tin tức do Bùi Lâm truyền ra, họ biết ta đang tạm ở chỗ Cố Chiêu, không nói hai lời liền muốn dẫn ta về.
Gia đinh đi theo cũng lao vào phòng thu dọn đồ đạc của ta.
“Chu bá bá làm vậy là có ý gì?” Cố Chiêu cản gia đinh lại, “Nếu còn động vào nữa, đừng trách ta không nể tình.”
Nói rồi, huynh ấy cầm lấy cây trường thương bên cạnh.
Gia đinh thấy vậy liền dừng tay.
“Cố Chiêu, chuyện này ta không muốn tranh cãi với ngươi. Giờ ta muốn đưa con gái ta trở lại phủ Bùi, mong ngươi biết điều…” Cha ta cau mày, ánh mắt nhìn Cố Chiêu đầy phẫn nộ.
“Khi nào ta nói muốn về Bùi phủ?” Ta ngắt lời ông, “Ta đã hòa ly với Bùi Lâm, cũng cắt đứt quan hệ với Chu phủ. Sau này chuyện của ta, mong các người đừng xen vào!”
Lời vừa dứt, một cơn gió lạnh lướt qua tai ta.
Cơn đau dự đoán không giáng xuống, ta mở mắt ra, thấy Cố Chiêu đã chắn tay của cha ta lại.
“Cố Chiêu! Ta nói lần nữa, đây là chuyện nhà của ta, ngươi đừng xen vào!” Cha ta tức giận quát lớn.
Ngược lại, Cố Chiêu vẫn giữ vẻ mặt ung dung: “Chu bá bá nói vậy là sao? Ngài vào phủ của ta, vừa muốn bắt người vừa muốn lấy đồ, lại bảo đây là chuyện nhà các ngài? Pháp luật nào cho phép quan lại tự tiện ra vào tư gia, còn tùy ý đánh người?”
Nói xong, hắn hất tay cha ta ra.
Cha ta lảo đảo lùi lại vài bước, oai phong bị quét sạch.
“Cố Chiêu, Vãn Ân là con gái Chu phủ. Giờ ngươi để nó ở nhà ngươi đã là chuyện không đúng. Hơn nữa, giờ Bùi Lâm đã hối cải, ngươi lại giữ nó bên mình, ngươi có biết ngoài kia đã đồn thổi thế nào rồi không? Cứ thế này, Chu phủ còn mặt mũi nào! Ngươi không lo cho mình, cũng phải nghĩ đến danh tiếng của phủ Cố chứ!”
Mẫu thân ta lên tiếng, giọng điệu vừa trách móc vừa khuyên bảo.
“Lời của Chu phu nhân ta thật không hiểu nổi. Trước đây, Vãn Ân suýt mất mạng vì Bùi Lâm, các người chẳng bận tâm. Những gì thấy được chỉ là màn kịch giả tạo của hắn. Các người nói là vì Chu phủ, vì phủ Cố, nhưng ta chỉ biết rằng, Vãn Ân ở đây sống tốt hơn nhiều so với khi còn ở phủ Bùi.”
Cố Chiêu thu lại nụ cười, nghiêm túc chỉ tay ra ngoài.
Ánh chiều tà nhuộm vàng đường nét trên khuôn mặt huynh ấy.
Trước đây, ta luôn cảm thấy Cố Chiêu ngày ngày chọc giận mình thật đáng ghét.
Không ngờ rằng huynh ấy cũng có một mặt như thế này.
Những lời huynh ấy nói chạm sâu vào lòng ta.
Lần đầu tiên ta nhận ra, thì ra việc ta sống tốt hay không lại quan trọng với huynh ấy đến vậy.
“Cố Chiêu, ngươi nghĩ làm vậy là giúp được nó sao? Giờ ngươi khiến nó mang tiếng xấu, sau này nếu Bùi Lâm bỏ nó, để nó phải sống cô độc cả đời, ngươi sẽ làm thế nào?”
Mẫu thân ta cũng bị Cố Chiêu làm tức điên, lớn tiếng hỏi.
“Chu phu nhân, nếu Vãn Ân đã sống trong phủ ta, nàng chính là người của ta. Chỉ cần ta còn, nàng tuyệt đối sẽ không cô độc cả đời.”
Lời của Cố Chiêu khiến cha nương ta sững sờ.
Trái tim ta như bị đập mạnh một cái, suýt nữa thì đánh mất bình tĩnh.
“Cố Chiêu, ngươi đừng nói những lời sáo rỗng này!” Cha ta rõ ràng không tin, quát lớn: “Người đâu, tiếp tục dọn đồ!”
“Rầm!”
Tiếng trường thương nện mạnh xuống đất vang lên.
Quay lại, ta thấy Cố Chiêu một tay xoay trường thương: “Người của Cố Chiêu ta, ai dám động?”
“Chu đại nhân, nếu ngài nhất quyết làm loạn trong phủ ta, vậy đừng trách ngày mai ta đưa việc này lên hoàng thượng phân xử.”
Ánh mắt Cố Chiêu nghiêm nghị, lời lẽ rõ ràng, dọa cha nương ta không dám làm càn.
Trước mặt huynh ấy, cha ta không tiện làm càn, đành dẫn người rời đi trong cơn giận.
Mẫu thân ta chỉ thở dài vài tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm rằng ta rồi sẽ hối hận.
Khi tất cả đã rời đi, bầu không khí giữa ta và Cố Chiêu bỗng trở nên khác lạ.
“Ta…”
“Huynh…”
Hai người cùng cất lời, rồi lại cùng dừng lại, chỉ biết nhìn nhau không nói nên lời.
“Vừa rồi ta đều là…” Cố Chiêu đưa tay gãi đầu, lời nói như nghẹn lại trong cổ họng.
“Ta hiểu, huynh làm vậy chỉ để đối phó với cha nương ta thôi.” Ta lên tiếng giải thích, không rõ lời này là nói cho huynh ấy nghe hay để tự thuyết phục chính mình.
Lời nói của Cố Chiêu vừa rồi, nếu nói không cảm động là giả. Nhưng trong tình cảnh này, ta thực sự có thể bắt đầu một mối tình mới sao?
Dù những cửa tiệm ta thích trước đó đã bị Bùi Lâm mua hết, may mắn là việc tìm một tiệm khác cũng không quá khó khăn.
Những túi thơm ta tặng Cố Chiêu lại được huynh ấy đem cho đại tỷ của mình, Cố Vi. Ngày tiệm hương liệu khai trương, Cố Vi cho người đến mua một lượng lớn.
Nhờ thân phận Thái tử phi của Cố Vi, các quý nữ trong kinh thành nghe danh mà đến, khiến việc kinh doanh của ta rất thuận lợi. Tiệm luôn đông khách, đến mức ta phải thuê thêm hai người phụ giúp.
Ta vốn định tìm cơ hội cảm ơn Cố Chiêu, nhưng biên giới lại xảy ra chiến sự, huynh ấy sắp phải lên đường.
“Việc của tiệm hương liệu, thật sự cảm ơn huynh… À!”
Lời còn chưa dứt, ta đã bị Cố Chiêu gõ một cái.
“Ta đã nói đừng cảm ơn mãi rồi, nghe nhiều đến mức lỗ tai ta chai cả rồi.”
Huynh ấy trong bộ quân phục, vẫn giữ nụ cười vô tư như thường lệ. “Hơn nữa, túi thơm đó là đại tỷ giành lấy, không phải ta tặng. Muội đừng cảm ơn ta.”
Ta khẽ lắc đầu mỉm cười, nhưng trong lòng hiểu rõ, huynh ấy chỉ không muốn ta cảm thấy mắc nợ.
“Thế chẳng phải huynh không còn túi thơm nữa sao?” Ta vừa nói vừa đưa bọc đồ mang theo cho huynh ấy.
Khi Cố Chiêu mở ra, ánh mắt huynh ấy bỗng sáng lên, ngạc nhiên hỏi: “Muội làm nhiều thế này sao?”
“Huynh không phải nói ngủ không ngon sao? Ta nghĩ chuyến này huynh đi không biết bao lâu mới về, nên làm nhiều một chút. Trong này có nhiều mùi khác nhau, công dụng cũng khác, chắc đủ để huynh dùng một thời gian dài.”
Ánh mắt huynh ấy như dán vào bọc đồ, ngón tay khẽ lướt qua lớp vải. “Muội thật có lòng.”
“Chỉ cần giúp ích được cho huynh là tốt rồi.” Ta khẽ gật đầu.
“Nếu có khó khăn gì, muội có thể tìm đại tỷ, hoặc viết thư cho ta.” Lời vừa dứt, giọng huynh ấy bỗng trở nên ngượng ngùng.
“Huynh yên tâm, ta có thể gặp khó khăn gì chứ? Chỉ là người buôn bán hương liệu. Giờ ai cũng biết tiệm hương của ta do Cố đại tướng quân che chở, ai dám gây khó dễ cho ta?” Ta cố tỏ ra nhẹ nhàng, nhưng trong lòng hiểu rằng, nếu không có Cố Chiêu, tiệm của ta không thể thuận lợi như vậy.
Cố Chiêu bật cười, lắc đầu: “Muội bây giờ đúng là mang chút dáng vẻ của ‘nữ ma đầu’ kinh thành hồi nhỏ.”
Ta huých khuỷu tay vào huynh: “Huynh sao cứ nhắc chuyện cũ mãi vậy?”
“Bởi vì chỉ có ngày đó, chúng ta mới có thể sáng tối bên nhau.”
Lời nói của huynh ấy như thốt ra vô thức, cả hai sững sờ nhìn nhau.
“Ta đi lần này, ngắn thì ba tháng, dài thì hai ba năm. Nhà đó để trống cũng phí, muội cứ ở lại, coi như giúp ta trông coi.” Huynh ấy nhanh chóng đổi chủ đề.
“Huynh xem ta như chó giữ nhà à?” Ta bật cười hỏi lại.
“Không, là người.”
“Người gì? Gia nhân?”
“Phu nhân.”
Hai chữ đó được huynh ấy nói rất khẽ, gió thoảng qua nhưng rõ ràng lọt vào tai ta.
Như một tia lửa làm bùng cháy trái tim, ta run rẩy, dáng vẻ thoải mái trêu đùa vừa rồi biến mất.
Cố Chiêu nhìn thấu tất cả, nở nụ cười nhạt: “Vãn Ân, lần trước và lần này ta đều rất nghiêm túc. Muội cứ suy nghĩ, ta sẽ chờ.”
Đôi mắt đào hoa của huynh ấy ánh lên đầy tình cảm, như mặt gương phản chiếu sự bối rối của ta rõ ràng.
Phải, lẽ ra ta nên nhận ra từ lâu.
Huynh ấy đã làm nhiều như vậy, sao có thể chỉ là tình cảm bạn bè thuở nhỏ?
Còn ta thì sao?
Đầu óc ta trống rỗng, chỉ có trái tim đập loạn nhịp đáp lại.
Nhưng ta vừa mới thoát khỏi vũng lầy của một mối tình, đầy vết bẩn vẫn chưa gột rửa, làm sao dám mở lòng đón nhận một mối tình mới, để rồi làm vấy bẩn một người khác?
Sau khi im lặng tiễn biệt huynh ấy, ta trở về tiệm hương liệu.
Hỉ Điệp, vui vẻ chạy đến: “Chu Chưởng quầy, hôm nay có một vị đại nhân muốn đặt làm một trăm túi thơm!”
“Một trăm túi?” Ta kinh ngạc. Ngay cả những tiểu thư thế gia giàu có nhất cũng chỉ mua năm sáu túi một lần.
“Vâng.” Hỉ Điệp gật đầu lia lịa. “Ta cũng giật mình, nhưng ngài ấy rất chân thành, đã trả trước một nửa tiền đặt cọc rồi!”
“Vậy hắn có yêu cầu gì về mùi hương và kiểu dáng của túi thơm không?” Nếu thật sự phải làm đến một trăm túi, hôm nay phải bắt đầu chuẩn bị.
“Hắn nói muốn trực tiếp nói chuyện với chưởng quầy, giờ đang ở trong kia.” Hỉ Điệp liếc mắt về phía căn phòng bên trong.
Ta theo ánh mắt của Hỉ Điệp nhìn vào, liền thấy một bóng dáng quen thuộc—Bùi Lâm.
Tâm trạng ta lập tức lạnh xuống: “Để ta xử lý, ngươi cùng Tri Vân tiếp tục trông coi việc buôn bán bên ngoài.”
Nói xong, ta bước vào trong.
Nghe tiếng động, Bùi Lâm quay đầu lại, ngạc nhiên đứng dậy, bước đến trước thiếp: “Vãn Ân, nàng đến rồi.”
“Bùi đại nhân, nếu ngài thật sự đến để mua đồ, ta hoan nghênh. Nhưng nếu ngài chỉ viện cớ để dây dưa, vậy ta chỉ có thể mời ngài rời khỏi.” Ta quay lưng lại, thậm chí không muốn nhìn hắn.
“Vãn Ân, ta chỉ muốn nhìn thấy nàng. Ta thật lòng muốn mua túi thơm của nàng.” Bùi Lâm bước đến trước mặt thiếp, “Những túi thơm nàng từng làm cho ta, ta đã làm mất. Giờ ta muốn mua một ít, để trong từng góc nhỏ trong phủ.”
“Nhìn thấy túi thơm, ta có thể tự lừa dối rằng nàng chưa từng rời đi…”
“Đủ rồi, Bùi Lâm! Thật sự đủ rồi!” Ta ngắt lời hắn, chỉ cảm thấy ghê tởm trước vẻ tình cảm giả tạo của người nam nhân trước mặt.
“Ngày trước, ngươi chỉ biết ném túi thơm của ta xuống đất, trước mặt gia nhân còn cố tình giẫm lên. Giờ lại diễn vẻ si tình để tự lừa mình dối người, có ích gì?”
“Vãn Ân…”
“Ầm!”
Không hiểu vì sao, một luồng hơi nóng bất ngờ phá vỡ bức tường, thổi bay tệ và Bùi Lâm ra xa.
Khi ta mở mắt, xung quanh đã bừng lên ánh lửa.
Tiếng gọi lo lắng của Hỉ Điệp và Tri Vân từ bên ngoài vang lên, kéo ta trở về thực tại.
Cơn gió nóng liên tục thổi tới, ngọn lửa nhanh chóng nuốt chửng lối ra. Ta và Bùi Lâm không còn đường thoát.
Rốt cuộc là ai, cố tình phóng hỏa?
Chọn đúng lúc Cố Chiêu rời kinh, rõ ràng là nhằm vào ta.
“Vãn Ân, nơi này sắp sụp, chúng ta phải mau rời đi. Vãn Ân?”
Bùi Lâm vẫy tay trước mặt ta.
“Ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, xà nhà trên đầu rung lắc dữ dội.
Ta nhìn cánh cửa bị ngọn lửa chắn ngang: “Giờ chỉ còn cách liều mạng thôi.”
Vừa dứt lời, tầm nhìn ta bị che khuất bởi một lớp áo.
Là áo ngoài của Bùi Lâm, hắn trùm lên người ta: “Vãn Ân, ta sẽ bảo vệ nàng, chúng ta cùng nhau chạy ra.”
Ra đưa áo trả lại cho hắn: “Ý tốt của Bùi đại nhân ta xin nhận, nhưng chúng ta tự lo cho mình thì hơn.”
“Vãn Ân, lửa lớn thế này, nàng đừng bướng bỉnh!”
Khi hắn vừa nói xong, xà nhà trên đầu ta liền đổ xuống.
Ta chưa kịp né, đã bị hắn ôm lấy.
Một tiếng va chạm nặng nề vang lên, ta cảm nhận được một cú va chạm, nhưng lực đã bị ai đó giảm bớt.
Đột nhiên, trên vai tệ có cảm giác nóng ấm, mùi máu tanh thoảng qua mũi.
10
Bùi Lâm bị xà nhà đè trúng để cứu ta, thầy lang dặn phải nằm nghỉ ngơi.
Cửa tiệm bị cháy, cần sửa chữa một thời gian mới có thể mở cửa lại.
Tin tức về vết thương của Bùi Lâm được lão phu nhân truyền đến tai ta, ý tứ rõ ràng, chỉ muốn ta bỏ qua chuyện cũ, tha thứ cho hắn.
Nhưng a quan tâm hơn đến việc tại sao tiệm hương liệu lại đột nhiên cháy lớn như vậy.
Lúc đó chỉ có thiếp và Bùi Lâm ở hiện trường. Hắn ở trong lâu nhất, hẳn phải nhận ra điều gì bất thường.
Cuối cùng, ta quyết định đến gặp hắn, chủ yếu để làm rõ sự việc ngày hôm đó.
Dù Bùi Lâm bị thương nặng, nhưng người trong phủ khi thấy ta đều rất vui mừng.
“Vãn Ân, nàng đến rồi.” Bùi Lâm cũng vậy.
“Tại sao ngài còn để họ gọi ta là ‘phu nhân’?”