Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VẪN CHƯA QUÁ MUỘN Chương 5 VẪN CHƯA QUÁ MUỘN

Chương 5 VẪN CHƯA QUÁ MUỘN

8:39 chiều – 21/11/2024

Ánh mắt Bùi Lâm như bị tổn thương, hơi đỏ lên: “Vãn Ân, giữa chúng ta thực sự phải rạch ròi thế này sao?”

“Ngài ái mộ công chúa, nói rõ ràng sẽ tốt hơn, tránh để công chúa An Dương hiểu lầm.” Ngày trước ta cũng từng giống như hắn hôm nay, nhưng khi đó hắn nào để tâm đến cảm xúc của ta.

“Ta với An Dương chỉ là tình cảm bảo vệ. Trước đây ta không hiểu lòng mình, đã làm tổn thương nàng, là lỗi của ta. Hôm nay ta đã nói rõ với An Dương, ta với nàng ấy… chỉ là tình bạn, từ nay sẽ không còn liên hệ gì nữa…” Bùi Lâm định bước tới ôm ta nhưng vì quá vội mà ngã nhào xuống đất.

Ta bị hành động của hắn làm cho giật mình. Rốt cuộc là vì điều gì mà một Bùi Lâm lạnh lùng vô tình lại trở nên si tình đến thế?

“Ngài và ta đã hòa ly, xin ngài giữ tự trọng.” Ta kinh hoàng nhìn Bùi Lâm đang bò tới gần, vội lùi về phía sau.

“Vãn Ân…” Bùi Lâm cắn răng, cố nắm lấy vạt áo ta, máu tươi từ vết thương thấm đỏ y phục.

“Bùi đại nhân, trên thư hòa ly rõ ràng ghi trắng đen…” Lời còn chưa dứt, ta đã thấy hòa ly thư trong tay bị Bùi Lâm giật lấy.

Khi ta hoàn hồn lại, thư hòa ly đã bị hắn nhét vào miệng.

“Ngài!” Ta lao đến muốn giật tờ giấy ra khỏi miệng hắn, nhưng lại bị hắn ôm chặt vào lòng.

Hắn ôm ta thật chặt, hơi thở ấm nóng và gấp gáp phả vào bên tai, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào: “Vãn Ân, đừng bỏ ta, được không? Trước đây là ta sai, là ta không tốt. Hãy để ta dùng cả đời để bù đắp cho nàng, được không?”

Ta nghiến răng, mạnh tay ấn vào vết thương trên lưng hắn.

Hắn đau đến mức phải buông tay.

Ta lập tức giãy giụa đẩy hắn ra.

Hòa ly thư đã bị hắn nuốt vào, hoàn toàn bị hủy.

“Vãn Ân, không còn thư hòa ly, chúng ta vẫn là phu thê.” Hắn khóe miệng rỉ máu, nhưng lại cười đầy dịu dàng.

“Bùi đại nhân hiểu lầm rồi. Tờ hòa ly thư đó là bản ta mới chép lại. Bản trước hơi nhàu, ta định nhờ ngài ký lại một lần nữa, không ngờ đại nhân lại có sở thích ăn giấy.”

Ta nhìn nụ cười trên mặt hắn dần đông cứng lại.

“Bản trước tuy nhàu, nhưng vẫn dùng được. Ta không làm phiền ngài nữa, xin cáo từ.”

7

Đêm đó, ta rời khỏi Bùi phủ.

Vì lão phu nhân suýt ngất khi biết chuyện ta muốn hòa ly, ta đặc biệt căn dặn nha hoàn không báo việc ta rời đi.

Bùi Lâm thì khác.

Dù vết thương bị rách vẫn chưa được xử lý, hắn đứng im một bên, nhìn người ta lần lượt đưa đồ đạc của ta lên xe ngựa.

Khi chiếc rương cuối cùng được mang lên, hắn rụt rè tiến lại gần, đôi môi tái nhợt mấp máy vài lần mới nói được: “Vãn Ân, nhất định phải đi gấp vậy sao?”

Từng lời hắn nói đều phải cân nhắc, sợ làm ta giận.

Đây chính là con người của ta trước đây.

Nhưng khi trái tim ta nguội lạnh, hắn lại trở thành người như vậy.

“Hòa ly rồi, đâu còn lý nào ở lại nhà ngài?”

Cố Chiêu từ xe ngựa bước xuống, miệng cười nhưng ánh mắt lại lạnh băng.

“Ta nói có đúng không, Bùi đại nhân?”

Vì trước đó hai người từng đánh nhau, lần này Cố Chiêu giúp ta dọn đồ, ta đã dặn huynh ấy đừng ra mặt.

Vậy mà huynh ấy vẫn không kìm được, xuất hiện.

Bùi Lâm không đáp, chỉ siết chặt tay, nổi rõ gân xanh.

Ra sợ hai người sẽ đánh nhau, vội lên tiếng: “Đêm đã khuya, cũng nên đi thôi.”

Nói rồi, ta kéo nhẹ tay áo Cố Chiêu.

Sau khi ta lên xe, không lâu sau Cố Chiêu cũng vào.

Huynh ấy có vẻ tâm trạng rất tốt, nét mệt mỏi buổi sáng cũng tan biến.

“Muội nhìn người kia xem, có giống một tảng đá không?”

Huynh ấy hứng thú vén màn nhìn lại phía sau.

“Đá gì?”

“Đá vọng thê.”

Ta không quay lại nhìn, vì mọi chuyện đã ngã ngũ.

Từ nay, ta và Bùi Lâm không còn liên quan gì, cắt đứt như vậy lại là tốt.

Hiện tại, ta tạm ở trong căn nhà Cố Chiêu sắp xếp.

Căn nhà này vốn do hoàng thượng ban cho huynh ấy, nhưng vì huynh ấy thường đóng quân ở biên giới, ít khi về kinh nên không ở.

Dù huynh ấy không đề cập, ta vẫn đưa tiền thuê.

“Muội làm gì vậy?” Cố Chiêu nhìn ta đưa bạc với vẻ mặt kỳ quái.

“Tiền thuê nhà. Ta không thể ở không của huynh. Hơn nữa, ta vừa hòa ly, huynh cho ta thuê thì người khác sẽ không dị nghị.”

Ta cầm tay huynh ấy, nhét bạc vào lòng bàn tay.

Huynh ấy nhanh chóng nắm tay ta lại: “Muốn trả tiền thuê nhà, chuyện này không khó.”

Khóe môi huynh ấy hơi cong lên, tiếp tục: “Từ nay mỗi tháng làm cho ta vài túi thơm an thần, coi như tiền thuê nhà.”

Ta ngạc nhiên tròn mắt: “Huynh cần nhiều túi thơm như vậy để làm gì? Chẳng lẽ những năm huynh ở biên cương ngủ không ngon?”

Ánh mắt huynh ấy lóe lên: “Ừ.”

“Với lại, ta cần nhiều bạc để làm gì? Túi thơm an thần thực tế hơn.”

Huynh ấy giải thích, như muốn che giấu điều gì đó.

Ta gật đầu: “Được. Thật ra cách làm túi thơm rất đơn giản. Nếu huynh ấy nói sớm, ta đã viết cách làm gửi cho huynh.”

Huynh ấy gãi đầu: “Khi đó muội vừa định thân với Bùi Lâm, không muốn muội bị hiểu lầm.”

“Không nói gì thêm, những ngày qua cảm ơn huynh. Sau này nếu cần ta giúp gì, cứ nói.”

Ta kiễng chân, vỗ nhẹ vào vai huynh ấy.

8

Sáng hôm sau, ta ra ngoài xem cửa tiệm.

Của hồi môn cha nương cho ngày xuất giá không ít, nhưng cũng sẽ có ngày dùng hết.

Hơn nữa, sau khi hòa ly, nhàn rỗi khiến ta không quen, chi bằng tìm chút việc làm.

Vừa ra cửa, ta đã gặp Cố Chiêu.

Huynh ấy lại nói là tiện đường.

“Cố phủ ở phía đông thành, huynh lại ở phía bắc, dù đi xe ngựa cũng phải mất một quãng dài, sao đường của huynh lại ‘tiện’ tới tận đây?”

Cố Chiêu bị ta nói trúng, gương mặt hơi đỏ, khẽ ho hai tiếng, cố tỏ vẻ tự nhiên: “Chỉ là nhàn rỗi không có việc gì. Hơn nữa, mẫu thân ta bảo ta đi tìm vài cửa tiệm làm của hồi môn cho tam muội. Huynh dù sao cũng đi xem, ta liền đi theo học hỏi một chút.”

Ta chưa kịp đáp, Cố Chiêu lại tiếp lời: “Vả lại, muội là nữ nhân, xuất đầu lộ diện bàn chuyện này chắc chắn sẽ bị ức hiếp. Mẫu thân ta biết muội đã hòa ly, cũng khuyên ta nên cùng muội đi một chuyến hôm nay.”

Lời huynh ấy chân thành, không giống đang nói dối.

Người ngoài còn hiểu được hoàn cảnh của ta, vậy mà cha nương ta lại chỉ xem ta như gánh nặng của Chu phủ…

“Đa tạ Cố phu nhân đã bận tâm. Khi nào cửa tiệm được ổn thỏa, ta nhất định đến Cố phủ cảm tạ.”

“‘Đến Cố phủ cảm tạ’ thì hơi quá rồi. Khi nào rảnh cứ ghé chơi là được.”

Nói rồi, Cố Chiêu bất ngờ đưa tay búng trán ta.

Ta hoàn hồn, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của huynh ấy gần ngay trước mắt.

“Ta phát hiện dạo này muội nói chuyện nghe thật đau đầu. Cứ cảm ơn đi cảm ơn lại đã đành, ngay cả cách nói cũng ngày càng khoa trương.”

Đôi mắt đào hoa của huynh ấy khẽ nheo lại, giọng điệu pha chút trêu ghẹo: “May mà đã hòa ly, nếu không sớm muộn gì muội cũng biến thành khúc gỗ Bùi phủ.”

“Cố Chiêu, huynh”

Cả hai vừa nói vừa cười trên đường đến phố chợ.

Kinh thành có nhiều cửa tiệm tốt, xem qua vài nơi thì đã đến chiều muộn.

Ta bận ngó nghiêng xung quanh, còn Cố Chiêu lại bận chắn những người vô tình va vào ta hoặc xe ngựa trên đường.

Đột nhiên, huynh ấy choàng tay qua vai ta, kéo vào một con hẻm tối.

Ta chưa kịp hiểu chuyện gì, hơi thở ấm nóng của huynh ấy đã phả xuống bên tai.

Tim ta dường như đập mạnh hơn, không tự chủ mà nín thở.

“Có người theo dõi chúng ta.” Huynh ấy thì thầm, đưa tay bịt miệng ta.

Lời vừa dứt, quả nhiên có một người xuất hiện.

Cố Chiêu nhanh chóng đẩy ta ra sau lưng, bắt giữ người đó.

Huynh ấy áp kẻ đó vào tường, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai, tại sao theo dõi chúng ta?”

Thấy kẻ đó không trả lời, Cố Chiêu siết mạnh tay hơn.

“A… Đại nhân tha mạng!”

“Nói! Tại sao lại theo dõi?” Khuôn mặt Cố Chiêu lúc này đầy sát khí, rõ ràng hắn thật sự tức giận.

“Là… là Bùi đại nhân sai ta làm.”

Kẻ đó len lén nhìn ta, lắp bắp nói: “Phu nhân, đại nhân thật sự biết lỗi rồi! Ngài lo lắng cho người nên mới phái ta theo dõi. Phu nhân, xin cứu ta với…”

Lời còn chưa dứt, Cố Chiêu đã đánh ngất kẻ đó.

“Huynh làm hắn ngất làm gì?”

Cố Chiêu tỏ vẻ chán ghét, ném người đó xuống đất: “Nếu không, muội muốn hắn tiếp tục theo dõi rồi đem nhất cử nhất động của chúng ta báo cho Bùi Lâm?”

“Vả lại, đã hòa ly rồi còn gọi ‘phu nhân’ này ‘phu nhân’ nọ, thật chẳng có mắt, đáng bị đánh.”

Ta bị huynh ấy làm cho bật cười: “Người ta không biết lại tưởng huynh mới là người hòa ly với Bùi Lâm.”

“Ta làm thế vì ai chứ?”

Huynh ấy gõ nhẹ lên trán ta, nhếch môi: “Muội vẫn như hồi nhỏ, thật vô tâm.”

….

Ta nghĩ sau khi bị bắt quả tang, Bùi Lâm sẽ từ bỏ.

Không ngờ, hôm sau, khi ta cùng Cố Chiêu đến mua cửa tiệm đã chọn, vừa mở cửa đã chạm mặt Bùi Lâm.

“Ngươi còn dám đến?” Sắc mặt Cố Chiêu lập tức sa sầm.

Bùi Lâm cũng không mấy vui vẻ khi thấy Cố Chiêu, nhưng vì có ta ở đó nên hắn không tranh cãi.

“Vãn Ân, ta có chuyện muốn nói với nàng.”

Hắn phớt lờ Cố Chiêu, ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn ta.

“Bùi đại nhân, ngày trước ta đã nói rõ rồi. Giữa chúng ta không còn gì để nói nữa.”

“Vãn Ân,” Bùi Lâm quỳ một gối trước mặt ta, “ta biết hôm qua nàng đã xem cửa tiệm. Những tiệm nàng thích, ta đã mua lại toàn bộ. Xem như… lễ cầu hôn lại lần nữa của ta.”

Hắn nâng giấy tờ sở hữu tiệm lên trước mặt ta, ánh mắt đầy hy vọng.

“Đây còn là chiếc nhẫn ngọc mới ta chuẩn bị. Hy vọng nàng sẽ thích.”

Hắn mở chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong là một chiếc nhẫn ngọc trắng.

Bùi Lâm từng nói, ở quê hương hắn, khi nam tử cầu hôn nữ tử mình yêu, sẽ quỳ một gối như vậy.

Nếu nữ tử đồng ý, sẽ đeo chiếc nhẫn đó.

Ta từng mơ một giấc mộng như vậy.

Những tưởng đó là ảo tưởng của kẻ si tình, nhưng khi giấc mơ ấy trở thành hiện thực, cảm giác hạnh phúc trong mơ giờ đây chỉ còn là gánh nặng.

“Trước đây, ta từng vì chiếc nhẫn mà làm nàng tổn thương, thật xin lỗi.”

Nói xong, hắn vươn tay định nắm lấy tay ta.

Ta lùi lại một bước, tránh xa hắn: “Không cần đâu. Bùi đại nhân, trên hòa ly thư đã ghi rõ trắng đen, chúng ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì. Ngài cũng không cần mua những thứ này để tặng.”

Bàn tay của Bùi Lâm rũ xuống, những giấy tờ mua bán cửa tiệm bị gió thổi tung, rơi tán loạn khắp nơi, hộp gỗ bật mở, chiếc nhẫn ngọc vỡ thành từng mảnh.

“Thật sự… không còn khả năng nào nữa sao?” Hắn hỏi, ánh mắt tràn đầy không cam lòng, lệ nóng rưng rưng làm đỏ cả mắt, “Rõ ràng trước kia nàng…”

“Bùi Lâm, lòng người có lúc nguội lạnh. Không ai có thể mãi chờ đợi một người.” Ta lạnh lùng ngắt lời hắn.

“Ta nhớ trước đây ngươi ở bên cạnh công chúa, tiêu xài những khoản tiền lớn hơn nhiều so với vài cửa tiệm và một chiếc nhẫn ngọc này. Giờ lại muốn dùng những thứ này để lấy lòng Vãn Ân, ngươi nghĩ nàng chưa từng thấy qua điều gì tốt đẹp, hay biết rõ nàng từng yêu ngươi đến chết đi sống lại, chỉ cần ngoắc tay là nàng sẽ quay lại?”

Giọng điệu lạnh lùng của Cố Chiêu vang lên, mang đầy sự mỉa mai.

Con ngươi của Bùi Lâm co lại, có lẽ vì bị Cố Chiêu nói trúng tâm tư, hắn im lặng không đáp.

“Ta khuyên ngươi làm người nên một lòng một dạ thì hơn. Ngươi đã đùa giỡn tình cảm của công chúa, chỉ e sau này khó tránh khỏi bị hoàng thượng trách phạt. Vì sự an toàn của Vãn Ân, ngươi từ nay không nên gặp lại nàng, tránh để cơn giận của hoàng thượng liên lụy đến nàng.”