Vào ngày Dịch phu nhân trong phủ tướng quân hạ sinh một bé gái, khắp kinh thành ngập tràn ánh hồng rực rỡ, ánh kim quang cũng chiếu sáng khắp gian phòng.
Một đạo sĩ du hành qua đây liền thốt lên rằng, đây là điềm đại cát, tựa như điềm báo của phượng hoàng.
Tuy nhiên, điều mà vị đạo sĩ ấy không ngờ tới chính là, vị Dịch phu nhân đó lần này lại sinh ra một cặp song sinh.
Mọi người đều bật cười, làm sao có thể có hai phượng hoàng cùng tồn tại được?
Vậy nên, vị đạo sĩ bị coi là kẻ lừa đảo và bị đuổi ra khỏi kinh thành.
Chỉ có ta biết, những lời ông ấy nói đều là sự thật.
1
Ta tên là Dịch An, là tiểu nữ nhi của Dịch phu nhân, được sinh ra dưới bầu trời đỏ rực đầy ánh hồng.
Ta có một người tỷ tỷ, sinh trước ta khoảng thời gian một nén nhang, tên là Dịch Sinh, là trưởng nữ của nhà họ Dịch.
Gia tộc của ta là một dòng dõi tướng quân, tính đến nay đã trải qua bốn thế hệ, bảo vệ Đại Khải hơn trăm năm, được xem là trụ cột quân sự của Đại Khải.
Vô số tiền bối anh hùng đã hy sinh nơi chiến trường, đến đời ta, dòng chính chỉ còn lại cha và huynh trưởng.
Vì vậy, tên của ta và tỷ tỷ vô cùng giản dị, mang ý nghĩa hài âm của “nhất sinh bình an” (cả đời bình an).
Từ nhỏ, ta đã biết, tỷ tỷ và ta không giống nhau.
Tỷ tỷ không thích sai bảo người khác, mọi việc có thể tự làm đều tự mình làm, từ mặc quần áo, ăn cơm, đến gắp thức ăn.
Tỷ ấy rất thông minh, từ nhỏ đã hiểu hết các chữ trong Thiên Tự Văn. Trước khi ngủ, tỷ ấy còn thường kể chuyện cho ta nghe.
Ta nhớ nhất là câu chuyện về một con vịt xấu xí, một ngày kia hóa thành thiên nga. Vậy nên, khi còn nhỏ, ta luôn lầm tưởng rằng vịt chính là thiên nga lúc còn bé.
Tỷ tỷ từng kể với ta rằng, khi chúng ta chào đời, bầu trời rực đỏ ánh hoàng hôn, thật ra chính là “hỏa thiêu vân” (mây lửa cháy).
“Hỏa”, “thiêu”, “vân”.
Ba chữ này ghép thành một cụm từ mà ta vẫn không hiểu, nhưng ta đã quen với việc tỷ tỷ luôn nói những điều ta không hiểu được.
Ta luôn cảm thấy, tỷ tỷ song sinh của ta chính là phượng hoàng mà đạo sĩ đã nói. Còn ta, có lẽ chỉ là mảnh vỏ trứng vô tình rơi ra khi phượng hoàng phá vỏ mà thôi.
Nhưng ta không hề ghen tỵ với tỷ tỷ của mình.
Những ý tưởng kỳ lạ của tỷ ấy rất thú vị, nhưng tỷ ấy cũng có nhiều thứ không giỏi mà ta lại làm tốt hơn.
Tỷ ấy luôn viết chữ không đẹp, không hiểu nổi những bài giảng của tiên sinh về Nữ Giới, không điều khiển được kim thêu, và hoàn toàn không thể chấp nhận hiện tượng tam thê tứ thiếp phổ biến trong các gia đình thế gia. Ngay cả khi thảo luận học thuyết của Khổng Tử, Mạnh Tử với tiên sinh, tỷ ấy cũng thường dùng góc nhìn độc đáo khiến ông ấy nổi giận bỏ lớp học.
Ta chỉ đành ép tỷ ấy viết mấy bức thư xin lỗi, rồi chọn bức đẹp nhất để thay mặt tỷ ấy mang đi, ngoan ngoãn năn nỉ tiên sinh quay lại dạy.
Tiên sinh thường xót xa trách móc, bảo tỷ ấy nên học hỏi từ ta – người có đầy đủ tiêu chuẩn mẫu mực của nữ nhi thế gia.
Chỉ có ta biết, chính vì tỷ ấy không giỏi nên ta mới ép bản thân mình trở thành hình mẫu hoàn hảo bên ngoài.
Nhưng sâu thẳm, ta cực kỳ thích nghe tỷ ấy kể về lịch sử, kinh sách, và cả những học thuyết “chúng sinh bình đẳng” mà ta còn chẳng biết tỷ ấy nghe từ đâu. Ta cảm thấy tỷ tỷ của ta hoàn toàn khác biệt với mọi người.
Tỷ tỷ của ta là người tuyệt vời nhất, và tỷ ấy cũng yêu thương ta nhất.
Tỷ ấy quan tâm đến thời gian đọc sách của ta, dạy ta cách thư giãn mắt, nhắc nhở ta không nên ngồi lâu và kéo ta đi dạo. Tỷ ấy còn lấy bàn cờ vây mà phụ thân mua về chỉ để trang trí phong nhã, bày ra trò chơi mới, trong đó chỉ cần xếp được năm quân cờ thẳng hàng là thắng.
Tỷ tỷ của ta, thật sự là một người rất đặc biệt.
2
Khi ta mới lên năm sáu tuổi, tỷ tỷ ta đã yêu thích việc dạy người khác học chữ.
Tỷ tỷ cho rằng đọc sách cần sự tĩnh lặng, lại phải có cây cối bao quanh để giữ đôi mắt sáng. Sau khi xin phép mẫu thân, tỷ ấy chọn một góc viện hẻo lánh gần núi làm thư đường, để các nha hoàn luân phiên đến học Thiên Tự Văn vào những lúc rảnh rỗi.
Thuở ấy, ít thấy phu tử nào chịu dạy chữ cho nha hoàn, nên ta cùng tỷ tỷ trở thành tiểu phu tử của các nha hoàn trong phủ Dịch gia.
Trong suốt một năm trời, ta và tỷ tỷ đã dạy lứa nha hoàn đầu tiên biết đọc thuộc toàn bộ Thiên Tự Văn. Sau đó, những nha hoàn mới lại trở thành phu tử, tiếp nối việc dạy dỗ.
Những năm ấy, nha hoàn nhà họ Dịch nhờ ai ai cũng biết chữ mà nổi danh khắp kinh thành. Mỗi khi xuất phủ để thành gia lập thất, họ đều được các nhà tranh giành đến sứt đầu mẻ trán. Chuyện về phu tử là cặp song sinh nhà họ Dịch đã lan truyền một thời gian dài trong các gia tộc quyền quý.
Học chữ xưa nay vốn là đặc quyền của thế gia. Dẫu ta và tỷ tỷ chỉ dạy Thiên Tự Văn, nhưng lòng dạ của các thế gia có thật sự chấp nhận điều này hay không, ta chẳng rõ. Nhưng trong dân gian, danh tiếng của tỷ tỷ ta – đại tiểu thư nhà họ Dịch – nổi bật vô cùng.
Chẳng bao lâu sau, công việc của nha hoàn trong nhà đột nhiên tăng thêm, mẫu thân đành phải làm chậm tiến độ dạy học tại thư đường. Chuyện này cũng dần phai nhạt trong những câu chuyện phiếm của người kinh thành.
Thời gian như bóng câu qua cửa, thoắt cái ta và tỷ tỷ đã đến tuổi cài trâm.
Mười mấy năm qua, Đại Khải không chiến loạn, nhà họ Dịch – danh môn tướng gia trăm năm – cũng được an bình.
Đại ca đóng quân ở Tây Bắc cũng thường trở về kinh sum họp cùng phụ mẫu. Mẫu thân hay đùa rằng tên của ta và tỷ tỷ thật quá hợp nên cả đời nhà họ Dịch mới được bình an.
Da của đại ca ta rám nắng. Hồi nhỏ, lần đầu nhìn thấy vị ca ca to lớn, đen nhẻm mang lễ vật đến, ta thấy huynh ấy trông thật dữ dằn liền sợ hãi trốn sau lưng tỷ tỷ.
Tỷ tỷ thì thầm bảo ta, đại ca là anh hùng đội trời đạp đất, bảo vệ quốc gia. Sau đó tỷ ấy kéo tay ta, hào hứng trò chuyện với đại ca về cuộc sống quân ngũ nơi biên cương.
Đại ca và tỷ tỷ của ta, mắt sáng rực, môi cười rạng rỡ, lúc cao hứng còn muốn khoác vai nhau, cạn chén rượu lớn, ăn miếng thịt to.
Đó chính là đại ca và tỷ tỷ của ta – tài hoa hơn người, không phụ danh môn họ Dịch.
Còn ta, chỉ muốn làm một nữ nhi thế gia an yên dưới dòng chảy của năm tháng.
Những thứ tỷ tỷ không giỏi như cầm kỳ thi họa, gia phả thế tộc, nữ giới lễ nghi, ta sẽ thay tỷ ấy học tất cả.
Còn tỷ tỷ của ta – Dịch Sinh – nhất định phải sống một đời tự tại, phóng khoáng không vướng bận.