3
Ở Đại Khải, nữ tử đến mười lăm sẽ làm lễ cập kê. Nhưng vì mẫu thân yêu thương chúng ta nên từ khi tròn mười bốn, bà đã giảm bớt các giờ học, còn cho phép chúng ta thường xuyên ra ngoài dạo chơi.
Mẫu thân đôi khi lại ân cần khuyên bảo:
“Những ngày thong thả của nữ tử chỉ đếm trên đầu ngón tay, hãy tận dụng mà ra ngoài ngắm nhìn thế giới.”
Tỷ tỷ ta không mấy để tâm, nhưng khi chỉ có hai tỷ muội, tỷ ấy lại nói với ta:
“Thế giới của con người phải rộng lớn như biển cả, như vậy mới không uổng một lần đến cõi đời này.”
Ta chỉ mỉm cười gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Thế giới của tỷ ấy nhất định sẽ mênh mông như biển cả. Và ta sẽ giúp tỷ ấy thực hiện điều đó.
…
Mùa xuân năm chúng ta mười bốn tuổi, vùng Khởi Châu xảy ra ôn dịch.
Tỷ tỷ ta đã gom góp toàn bộ số bạc dành dụm từ nhỏ, để lại một bức thư, nửa đêm dẫn theo vài gia đinh rồi cưỡi ngựa định lên đường đến Khởi Châu chống dịch.
Sau đó, ta trấn an phụ thân và mẫu thân đang vô cùng lo lắng, đồng thời cam kết hết lời.
Quyết định cuối cùng được đưa ra bởi phụ thân – vị lão tướng từng vang danh chiến trường nay đã ở nhà an hưởng tuổi già:
“Nhà họ Dịch chúng ta là trụ cột của Đại Khải, ăn lộc muôn dân thì phải bảo vệ muôn dân. Nam tử giữ nước, nữ tử cũng không thua kém, tuyệt đối không thể ẩn mình nơi khuê phòng khi đất nước lâm nguy!”
Câu này lập tức bị mẫu thân ra lệnh cấm, không cho truyền ra ngoài.
Từ đó, chúng ta dẫn theo các đại phu tình nguyện, vét sạch hết các hiệu thuốc ở kinh thành để mua dược liệu, cầm theo thư tay của phụ thân, lên đường đến Khởi Châu.
…
Khởi Châu là vùng đồng bằng, không khí ẩm thấp, mưa xuân rả rích, liễu rủ lay động.
Thời tiết ẩm ướt kèm theo gió, chính là điều kiện tốt nhất để ôn dịch lây lan.
Chúng ta mất hai mươi ngày để đến được Khởi Châu. Lúc đó, nơi đây đã trở thành cảnh địa ngục trần gian.
Tiếng kêu khóc vang vọng khắp nơi, sinh linh đồ thán. Trong thành, dược liệu không ngừng được đốt, khói tỏa mịt mù, ngay cả cây cối xung quanh cũng đã bạc màu, khô héo.
Bên ngoài thành là một vùng hoang vu tĩnh lặng, bán kính năm mươi dặm không một bóng người, Khởi Châu tựa như một thành trấn chết bị thế gian lãng quên.
Một binh sĩ gầy guộc, tiều tụy, đôi mắt đầy sự mệt mỏi đến xác nhận thân phận của chúng ta. Hắn đưa bàn tay khô khốc, sạm đen, mở cánh cổng thành nặng nề ra.
Giữa bầu trời đầy mây đen phủ kín của Khởi Châu, chúng ta gặp Bạch Thủ Trúc – thiếu gia nhà họ Bạch, một thế gia vọng tộc, cũng đang đến đây để chống dịch.
4
Dân chúng Đại Khải tín ngưỡng thần Phật, đạo giáo. Trong mắt họ, ôn dịch chính là hình phạt từ trời.
Khi chúng ta vào thành ngang qua ngôi miếu đổ nát, thường thấy bên trong chen chúc những người dân tị nạn rách rưới.
Bạch Thủ Trúc, người đến sớm hơn chúng ta mười ngày, kể rằng còn có kẻ lén đặt người thân bị nhiễm bệnh sau tượng thần trong miếu, cầu xin trời cao ban phúc lành, ban ân huệ cho chúng sinh.
Ân huệ của trời chính là khiến mười người trú trong miếu thì có chín người lâm bệnh.
Ta lớn lên trong nhung lụa của chốn kinh thành, đối diện cảnh tượng ấy chỉ cảm thấy hoang mang và buồn bã vô hạn.
Tỷ tỷ sau thoáng chốc trầm lặng đã vực dậy tinh thần, trở thành ánh sáng dẫn lối cho ta, hoặc có thể nói, là cho cả ta và Bạch Thủ Trúc.
Bạch Công tử giỏi điều phối dược liệu, hiểu lòng người, phóng khoáng rộng rãi. Dù vậy, chàng không biết đối phó ôn dịch ra sao. Ta cũng chẳng hiểu. Nhưng tỷ tỷ toàn năng của ta lại biết.
Trước khi chúng ta đến, chàng đã huy động nhân lực hỗ trợ các đại phu. Khi chúng ta đến, chàng điều một đội quân phối hợp cùng chúng ta, bản thân thì thường xuyên qua lại thành trấn để trông nom.
Các đại phu dùng khăn lụa che mặt khi trị bệnh. Tỷ tỷ cải tiến phương pháp này, đem khăn lụa để trên lò thuốc xông qua, rồi ngâm vào nước thuốc đã được pha loãng, sau đó gấp đôi lại thành khẩu trang hai lớp.
Dù là đại phu hay binh sĩ, dù già hay trẻ, dù đã mắc bệnh hay chưa, đều phải đeo loại khẩu trang này.
Tỷ tỷ còn yêu cầu mọi người rửa tay thường xuyên, mỗi người dùng riêng bát đũa, tuyệt đối không dùng chung, và duy trì khoảng cách tối thiểu một thước trong giao tiếp hàng ngày.
Tỷ tỷ tìm được một căn nhà ở rìa thành, đặt tên là Chúng Sinh Sở, rồi bàn bạc cùng Bạch Thủ Trúc, bố trí thêm binh lính, đại phu và các nữ y trợ giúp.
Đeo khăn thuốc, tỷ tỷ đứng giữa trung tâm thành, lớn tiếng kêu gọi dân chúng đưa người thân mắc bệnh đến Chúng Sinh Sở. Ở đây, không chỉ được ăn ở miễn phí, mà còn được các đại phu giỏi nhất chữa trị. Nếu khỏi bệnh, họ sẽ được đưa ra; nếu không may qua đời, thi thể sẽ được hỏa táng ngay tại khu đất trống phía sau.
Người đời trọng “lá rụng về cội.” Trước khi chúng ta đến, rất nhiều bệnh nhân được gia đình bằng mọi giá đưa về nhà để qua đời tại chính quê nhà.
Hỏa táng, trong mắt họ, là sự nhục mạ đối với người đã khuất.
Hôm ấy, bầu trời ở thành Kỳ Châu xám xịt. Ta nhìn thấy những mảnh vụn của thảo dược bị gió cuốn xoay tròn, lặng lẽ bay xa.
Tỷ tỷ, ta và Bạch Thủ Trúc trước ánh mắt của mọi người, dọn vào ở trong Chúng Sinh Sở.
Đêm đó, tỷ tỷ ôm ta, tháo xuống vẻ tự tin của ban ngày, nghẹn ngào nói:
“An An, tỷ chỉ có thể giúp họ đến mức này thôi.”
“Tỷ không biết y thuật, đây là cực hạn mà tỷ có thể làm được.”
“An An, muội có biết vì sao tỷ đặt tên là Chúng Sinh Sở không?”
Ta đáp rằng ta biết, Chúng Sinh Sở, là mong mọi người vào đây đều có thể tìm được đường sống.
Ngày hôm sau, không ai đến Chúng Sinh Sở.
Ngày thứ ba, một số bệnh nhân nặng không muốn trở thành gánh nặng cho gia đình, tự nguyện vào ở.
…
Ngày thứ bảy, số bệnh nhân đã lên đến một ngàn. Nhờ sự phối hợp của họ, các đại phu nghiên cứu ra bài thuốc sơ bộ. Người dân trong thành đều ca ngợi tỷ muội nhà họ Dịch, nói rằng hai người là tiên giáng trần.
…
Ngày thứ mười, một số bệnh nhân qua đời. Họ bị hỏa táng và chỉ để lại một hộp tro gửi về cho gia đình.
Ngày thứ mười một, số người chết tăng nhẹ.
…
Ngày thứ mười bảy, bài thuốc sơ bộ bị chứng minh vô hiệu, số người chết trong ngày vượt qua một trăm, tổng số ca tử vong đã hơn ba trăm. Tin đồn lan tràn khắp thành.
…
Biến cố xảy ra vào đêm ngày thứ hai mươi. Ngày hôm đó, số người chết đã vượt năm trăm. Ta và tỷ tỷ bận rộn suốt ngày, vừa định nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Chúng Sinh Sở bị người dân bao vây.
Những người dân không đủ tiền mua đuốc, kéo lê thân thể gầy gò, đứng trước cửa. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu trước cổng lắc lư theo gió, hắt lên gương mặt sạm đen, làm rõ những gò má gầy guộc và ánh mắt đầy oán hận.
Tỷ tỷ không cho ta ra, nhưng ta vẫn đi theo.
Chúng ta đứng trên bậc thềm đá của Chúng Sinh Sở, cố gắng giải thích lý lẽ cho họ. Nhưng giọng nói của chúng ta bị nhấn chìm trong làn sóng mắng chửi của đám đông.
Khoảnh khắc nhắm mắt lại, giữa những tiếng ồn ào, ta nghe thấy câu:
“Ma quỷ giáng thế, làm ô danh nhà họ Dịch.”
Ngay sau đó, có thứ gì đó tròn tròn vỡ trên mặt ta. Chất lỏng nhớp nháp chảy xuống môi.
Ta liếm thử, mùi tanh tràn ngập trong khoang miệng.
5
Cuộc bạo loạn xảy ra nhanh đến mức không kịp trở tay, nhưng ta biết đó là điều không thể tránh khỏi.
Ta cảm nhận được vòng tay của tỷ tỷ, trong trạng thái lơ mơ như bị bao phủ bởi lớp dịch đặc quánh, ta cố gắng mở mắt. Điều duy nhất ta kịp nhìn thấy là ánh mắt hoảng loạn nhưng quả quyết của tỷ ấy khi đẩy ta vào bên trong cửa.
“Đóng cửa lại! Bảo vệ nhị tiểu thư!”
Tỷ ấy hét lên đầy tuyệt vọng.
Trong một khoảnh khắc ngỡ ngàng, cánh cửa gỗ đỏ nâu cao lớn đã khép chặt trước mắt ta. Ta phát điên, cố vùng vẫy khỏi những bà vú đang giam giữ ta. Họ khóc, nhưng vẫn giữ chặt ta không cho thoát ra.
Bên ngoài, tiếng chửi rủa hòa lẫn với tiếng khóc lóc. Dù âm thanh lộn xộn, ta vẫn nhận ra một giọng nói rất nhỏ nhưng quen thuộc. Đó là tiếng tỷ tỷ đang khóc.
Tỷ tỷ mạnh mẽ, ngông nghênh của ta, thế mà lại khóc. Ta van xin họ giúp tỷ ấy, van xin họ thả ta ra.
Xin các người…
Tưởng tượng là thứ đáng sợ nhất trên thế gian.
Ta ngồi bệt xuống sàn, không dám khóc thành tiếng, chỉ để có thể nghe rõ hơn những gì xảy ra bên ngoài.
Tiếng ồn ào từ xa dần tiến lại gần, cuối cùng vang lên ngay bên tai. Các người có biết tiếng nắm đấm đập vào cơ thể nghe thế nào không? Đó là tiếng “phịch phịch” nặng nề, buồn nản.
Các người có biết tiếng nắm đấm đập vào xương ra sao không? Đó là tiếng “rắc” trầm đục, như bị kìm nén trong lớp thịt nhưng lại đâm xuyên qua trái tim người nghe.
Ta nhớ rất rõ, hôm đó bầu trời đầy sao, thời gian trôi qua thật lâu.
Thời gian một nén hương mà dài như thể ta đã thấy tận cùng nhân thế, nơi cầu Nại Hà.
Tiếng ồn ào ngoài kia dừng lại, cánh cửa từ từ mở ra.
Bạch Thủ Trúc, đôi mắt lạnh lẽo như mang sát khí, bước vào, trên tay ôm tỷ tỷ ta.
Tóc tỷ tỷ rối bù, y phục còn tươm tất, nhưng đầu cúi gục, đôi mắt nhắm nghiền. Tóc tỷ ấy bị gió thổi bay, từng giọt máu nhỏ xuống dọc theo vạt váy, hòa cùng vệt máu loang lổ bên ngoài cửa, như lưỡi dao cứa sâu vào trái tim ta.
Cuộc bạo loạn tại Khởi Châu bị Bạch Thủ Trúc dùng thủ đoạn mạnh mẽ trấn áp.
Thống kê sau đêm đó, hơn 300 dân thường thiệt mạng, hơn 500 binh sĩ hy sinh, số người bị thương vượt qua cả ngàn.
Những ngày sau đó, thời gian trôi qua trong yên tĩnh.
Tỷ tỷ ta nằm lặng lẽ trong phòng, không khí trong căn nhà tràn ngập mùi thuốc.
Ta học cách quản lý công việc của Chúng Sinh Sở, nơi vẫn tiếp tục tiếp nhận bệnh nhân, thậm chí số lượng còn ngày một tăng.
Bạch Thủ Trúc gần như kiểm soát toàn bộ thuốc men trong thành, gửi đến Chúng Sinh Sở bằng cách nửa ép buộc, nửa thuyết phục.
Ta cố tình không quan tâm đến mọi việc bên ngoài Chúng Sinh Sở, giao tất cả cho Bạch Thủ Trúc.