16
Hôn sự của ta và Giang Chước, phụ thân đã đồng ý.
Ngược lại, Tô Dung thì bị phụ thân dùng gia pháp xử lý.
Thì ra, Tần Thu Bạch chiếm được lợi lộc nhưng lại tỏ vẻ như mình bị oan ức, làm cho Tô Dung khổ sở đến mức không thể xuống giường. Hắn còn dùng xe ngựa của nhà mình để đưa nàng về nhà ta.
Ngoài miệng hắn nói xin lỗi, nhưng hoàn toàn không có thành ý. Hắn bảo rằng có thể cưới nhị tiểu thư vào phủ, nhưng vì nàng là con thứ, nên chỉ có thể làm thiếp.
Phụ thân tức giận đến mức sắc mặt tái xanh, đóng cửa lại và đánh cho Tô Dung một trận.
Khi ta đến thăm, nàng đang nằm sấp trên giường, lưng chi chít những vết roi, ít nhất cũng phải dưỡng thương nửa tháng mới lành.
Sắc mặt nàng tái nhợt nhưng lại nở nụ cười yếu ớt, tự mãn.
“Nghe nói tỷ tỷ sắp thành thân với thư sinh ấy rồi.”
“Xem ra, mối nhân duyên này là do muội vun vén đấy.”
Trong ánh mắt nàng lộ rõ sự khinh miệt, cứ như việc nàng sắp được gả cho Tần Thu Bạch là một sự vượt trội hơn hẳn.
“Thu Bạch đã đồng ý cưới muội, muội cũng phải cảm ơn tỷ.”
“Chúng ta coi như huề nhé.”
Ta cười lạnh, nhớ lại cả kiếp trước lẫn kiếp này, nàng đều ôm lòng độc ác, âm mưu hủy hoại danh tiếng của ta, lửa giận lại bùng lên trong lòng.
Ta nhấc tách trà nóng trên bàn, bước tới gần giường.
“Huề sao?”
“Tô Dung, ngươi không nghĩ rằng ta đường đường là đại tiểu thư của phủ Tô gia này, lại dễ dàng bỏ qua cho ngươi như thế chứ?”
“Trước đây ta bận chuyện quan trọng, không có thời gian xử lý ngươi mà thôi.”
Mặt nàng hiện lên vẻ hoảng hốt, nhưng vì thương tích trên lưng mà không thể cử động.
“Tỷ… tỷ định làm gì?”
Ta khẽ kéo lớp vải mỏng trên lưng nàng xuống, nhìn thấy những vết roi chằng chịt và cả dấu vết mờ ám.
“Chậc chậc, Tần Thu Bạch thật không biết thương hương tiếc ngọc, làn da mịn màng thế này mà bị cắn nát thế này.”
“Để tỷ tỷ tốt bụng giúp muội sát trùng nhé.”
Nói rồi, ta dội nước trà nóng lên vết thương của nàng.
Tô Dung thét lên từng tiếng thảm thiết.
“Ta biết là muội rất ‘thoải mái’, nhưng tốt nhất nên nhịn chút. Nếu phụ thân nghe thấy muội la hét, lại nổi giận thêm lần nữa.”
Ta thả chiếc chén trà xuống, nhìn cơ thể nàng run rẩy vì đau đớn.
“Nhớ kỹ, ta mãi mãi là đích nữ của nhà họ Tô này.“
Nói xong, ta đẩy cửa bước ra ngoài.
Nàng và ta đều là nữ nhân, lại là tỷ muội, vậy mà nàng dùng những toan tính độc ác nhất để hãm hại ta. Nhưng nàng quên rằng, danh tiết của nữ tử có thể là chuyện hệ trọng, nhưng cũng có thể là thứ không đáng một xu.
Giống như nàng, chỉ cần có thể gả cho Tần Thu Bạch, bất kể danh tiết hay thân phận, nàng đều không quan tâm.
Còn ta, sống lại một đời, tất nhiên càng không để ý.
…
Ngày Giang Chước mang theo một xe sính lễ đến cầu thân, trời lại đổ tuyết lớn như trước.
Nhưng lần này, hắn không phải đứng đợi bên ngoài, mà được mời vào đại sảnh, thực sự nhận được đãi ngộ của một chàng rể tương lai.
Hắn ngồi uống trà nóng, ăn điểm tâm, phụ thân và mẫu thân hỏi hắn vài câu, hắn đều trả lời khiêm tốn, đúng mực, phong thái đúng kiểu một quân tử tao nhã.
Ta mỉm cười, khóe môi không thể che giấu được niềm vui.
Khi ngày thành thân đã được ấn định, ta nháy mắt trêu chọc hắn. Giang Chước xấu hổ thì mặt liền đỏ bừng, cúi đầu uống trà để che giấu sự ngượng ngùng.
Ta nhìn thấy khóe miệng hắn cũng khẽ nhếch lên, giống như ta, trong lòng hai chúng ta đều hiểu nhau.
…
Ngày thành thân, trời nắng ấm áp.
Ánh nắng dịu nhẹ chiếu xuống, mẫu thân đưa ta lên kiệu hoa, khóc rưng rưng. Còn ta thì cười rạng rỡ.
“Mẹ à, người đừng khóc nữa, con và Giang Chước sẽ sớm trở về thăm người thôi.”
“Ừ, chỉ cần hai con sống hạnh phúc, m sẽ an lòng.“
Mẹ ta đã chuẩn bị cho ta ba xe của hồi môn, vô cùng hậu hĩnh.
Bà mai cao giọng gọi:
“Đến giờ lành!”
**
Phiên ngoại
Đêm tân hôn.
Long phụng hồng chúc lay động, ánh nến đỏ chiếu lên đôi tân nhân.
Trong phòng tân hôn, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng tim đập khe khẽ.
Giang Chước tửu lượng kém, bị hàng xóm chuốc mấy chén, mặt đỏ bừng kéo dài từ má xuống tận cổ.
Lúc này, hắn và ta ngồi cạnh nhau, lặng lẽ nhìn nhau.
“Tô tiểu thư—”
“Gọi ta là gì?”
“Nương… nương tử.”
Ta cười đáp lại: “Tướng công.”
“Đã muộn rồi, nên nghỉ ngơi thôi.”
Nếu cứ ngồi mãi thế này, e là gà sẽ gáy mất.
Ta biết hắn ngượng ngùng, chuyện vợ chồng này, để ta chủ động một chút cũng không sao.
Hơn nữa, chính ta là người đã từng bước lên kế hoạch, để có thể kết mối lương duyên này với hắn.
Ngọn nến trong phòng bập bùng cháy.
Ngón tay thon dài của Giang Chước khẽ che mặt, từng hơi thở dồn dập.
“Nương tử…”
Ta ngẩng đầu, lẩm bẩm đáp lại:
“Ta đây.”
Bên ngoài cửa sổ, tiếng gà gáy báo bình minh vang lên.
Tên thư sinh này, trông mảnh mai vậy mà trong chuyện này lại mạnh mẽ đến thế.
Ta đẩy hắn ra, giọng nghẹn ngào cầu xin:
“Giang Chước! Không phải huynh nói huynh không biết sao?”
Giang Chước như được nếm trải ngọt ngào, ghé vào tai ta cắn nhẹ:
“Nương tử, vi phu học nhanh lắm, lại có chút thiên phú.”
Trước khi ngất đi vì mệt, ta nghe thấy Giang Chước khẽ thở dài:
“Bên hồ Lạc Nguyệt, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, dung nhan của nàng sáng như vầng trăng.”
“Ta không ngờ lại có một ngày được ôm trọn vầng trăng ấy vào lòng.”
“Giống như một giấc mộng vậy…”
“Mà ta thì đã không muốn tỉnh lại nữa rồi.”
Hoàn