Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NHƯ MỘT GIẤC MỘNG Chương 1 NHƯ MỘT GIẤC MỘNG

Chương 1 NHƯ MỘT GIẤC MỘNG

8:21 chiều – 20/11/2024

Kiếp trước, ta cùng muội muội chèo thuyền dạo hồ, không may rơi xuống nước. Chính Giang Chước đã nhảy xuống hồ cứu ta, truyền hơi thở cho ta.

Khi phụ mẫu đến nơi, ta vừa mới tỉnh lại, muội muội liền nói:

“Tỷ tỷ và thư sinh này đã có tiếp xúc thân thể, danh tiết của tỷ tỷ đã bị hủy hoại, e rằng khó mà gả đi được.”

Ta như bị sét đánh giữa trời quang, lập tức muốn tìm đến cái chết. Nhưng Giang Chước đã ngăn ta lại:

“Nếu cô nương không chê, tiểu sinh nguyện cưới cô nương làm thê tử.”

Hắn có ơn cứu mạng ta, nhưng ta không hề yêu thích hắn. Sau khi thành thân, ta cũng không cho phép hắn chạm vào ta.

Mãi đến sau này, khi ta bị bọn cướp để ý, chịu đủ sự nhục nhã. Trước khi chết, ta thấy một thư sinh gầy gò, tay cầm dao củi, xông vào liều mạng với chúng.

1

Lần này khi mở mắt, dòng nước lạnh lẽo của hồ tràn vào miệng mũi ta. Ta hoảng sợ, hai chân đạp loạn xạ, cố gắng nắm lấy thứ gì đó để giữ cho mình nổi lên.

Nhưng giữa làn nước mênh mông này thì có gì để ta bám vào đâu chứ. Lồng ngực bị đè nén nặng nề khiến ta không còn dưỡng khí mà lấy sức vùng vẫy được nữa. Ta bị ngộp rồi chìm dần xuống đáy hồ. Ánh sáng trên đầu dần dần mờ nhạt.

Đúng lúc đó, một cánh tay gầy nhưng mạnh mẽ rắn chắc từ phía sau vòng qua eo ta, kéo ta lên bờ. Ngay sau đó, hai cánh môi lạnh lẽo chạm vào môi ta, thổi vào một luồng khí cứu mạng.

Ta ho sặc sụa, khạc ra một ngụm nước hồ, cuối cùng cũng có thể thở được. Nhưng chưa kịp mở mắt ra thì đã nghe thấy giọng của muội muội ta , Tô Dung, vang lên bên tai:

“Phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ chưa xuất giá, nhưng trước mặt mọi người lại có tiếp xúc thân thể với thư sinh này, danh tiết đã mất, e rằng khó mà gả đi được.”

Lại nghe thấy giọng của mẫu thân:

“Phu quân, chuyện này biết phải làm sao? Hôn sự của Yên Yên với nhà họ Tần vừa mới được định ra, nay lại xảy ra chuyện này—”

“Thì còn biết làm gì nữa? Trước mắt cứ đưa Yên Yên về thôi! Chẳng lẽ để nàng ở đây bị người ta xì xào, bêu rếu sao?”

Xung quanh tiếng xì xào bàn tán không ngớt, cánh tay đỡ ta từ phía sau giờ đã cứng ngắc, lạnh lẽo, đang từ từ rút lại một cách dè dặt.

Ta chầm chậm mở mắt, trước mắt là gương mặt thanh tú nhợt nhạt của Giang Chước.

Ta chỉ biết ngây người nhìn hắn mà để mặc cho nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Sự hối hận khi cận kề cái chết và niềm vui sướng khi sống lại khiến ta mất tự chủ, cũng làm cho Giang Chước kinh ngạc.

2*

Đúng lúc này, ta nghe thấy tiếng Tô Dung hốt hoảng kêu lên:

“Ai da! Tần công tử đến rồi!”

Từ xa, Tần Thu Bạch dẫn theo vài tên gia đinh đang vội vã chạy tới.

Nhìn thấy tình cảnh trở nên hỗn loạn, ta cố gắng đứng dậy, nhưng do tứ chi kiệt sức, ta suýt ngã. Chính Giang Chước đã đưa tay ra đỡ ta, nhưng ngay sau đó, hắn lập tức buông tay, lùi lại.

Ta nhìn hắn, gương mặt cúi thấp, sắc mặt nhợt nhạt, dáng vẻ lạnh lùng, hàng mày sắc sảo, còn nơi đầu mũi vẫn còn đọng lại một giọt nước, đang lăn xuống.

Kiếp trước, làm vợ chồng với hắn chỉ vỏn vẹn một năm, ta chưa từng nhìn kỹ hắn một lần.

Lúc này dù sao cũng là nơi đông người, ta không tiện nói nhiều với hắn nên ta chỉ khẽ cúi chào một cái, sau đó nhã nhặn nói:

“Đa tạ Giang công tử.”

Hắn ngẩn ra, như thể ngạc nhiên vì ta nhận ra hắn.

Ta mỉm cười, quay người bước về phía cha mẹ.

“Cha, mẹ, con gái đã không sao. Chính vị công tử này đã không màng hiểm nguy, nhảy xuống hồ nước băng giá để cứu con gái.”

“Xin cha mẹ hãy hậu tạ vị công tử này—”

Chưa kịp nói hết câu, Tô Dung đã vội vã chạy tới, nắm lấy tay ta:

“Tỷ tỷ! Tỷ cuối cùng cũng tỉnh rồi! Vừa rồi tỷ đột ngột rơi xuống nước, khiến muội sợ hãi vô cùng!”

“May nhờ có vị công tử này, tất nhiên phải cảm ơn rồi. Nhưng, sau khi cứu tỷ lên bờ, hắn lại nhân lúc tỷ bất tỉnh mà khinh nhờn tỷ! Bao nhiêu người đã chứng kiến, thật là làm tổn hại danh tiết!”

Nàng nói những lời đó với giọng rất lớn. Đúng lúc đó, Tần Thu Bạch vừa đến, gương mặt tuấn tú của chàng trở nên tối sầm như một hồ nước sâu, trong ánh mắt thất vọng còn pha lẫn một chút khinh miệt.

“Yên Yên!”

3

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào ta, tựa như ngàn cân đè nặng.

Kiếp trước, cũng chính vào khoảnh khắc này, ta đã bị định đoạt với một kết cục mất danh tiết. Trong cơn tuyệt vọng, ta từng nghĩ rằng, có khi ta chết đi có lẽ sẽ tốt hơn.

Khi đó, chính Giang Chước đã đứng ra, ngăn ta lại. Hắn xin lỗi cha mẹ ta, rồi cúi đầu trước ta:

“Nếu cô nương không chê, tiểu sinh nguyện cưới cô nương làm thê tử.”

Lời vừa thốt ra, sắc mặt mọi người xung quanh đều thay đổi.

Ta vì nộ khí công tâm mà ngất lịm đi, bởi ta và Tần Thu Bạch đã có hôn ước. Hôn lễ sẽ diễn ra vào đầu xuân năm sau, ngày mùng hai tháng Hai. Cả hai bên gia đình đều hài lòng với hôn sự này, và ta cũng vậy.

Tần Thu Bạch, bất kể về gia thế hay dung mạo, đều là người xuất chúng.

Khi đó, trong mắt ta, Giang Chước và Tần Thu Bạch không thể nào so sánh được.

Tuy nhiên, ở kiếp này, khi đối mặt với ánh mắt của Tần Thu Bạch, ta đã không còn chút cảm giác tội lỗi hay xấu hổ nào.

Ta lặng lẽ rút tay khỏi vòng tay của Tô Dung, nhìn về phía phụ thân, nói:

“Phụ thân, chuyện gia đình, vẫn nên để người trong nhà bàn bạc. Ở đây lớn tiếng tranh cãi chỉ làm trò cười cho thiên hạ.”

4

Theo yêu cầu của ta, phụ thân đã tặng Giang Chước mười lạng bạc làm lễ tạ ơn. Nhưng hắn từ chối, chỉ một mình lặng lẽ trong bộ y phục ướt sũng mà rời đi.

Khi trở về phủ, ta thay một bộ y phục sạch sẽ, rồi đi đến đại sảnh.

Tần Thu Bạch cũng có mặt trong đại sảnh. Gương mặt chàng như thể bị mất mặt lớn, đứng đợi ta đưa ra lời giải thích.

Vừa nhìn thấy ta đến, chàng lập tức đứng dậy tra hỏi:

“Yên Yên, chuyện nàng và thư sinh kia là thế nào?”

Ta khẽ cúi mình, rồi ngồi xuống, nhấc chén trà lên nhấp một ngụm.

“Chuyện hôm nay, có lẽ Tần công tử không trực tiếp chứng kiến, nhưng chắc hẳn đã nghe rõ.”

“Ta cùng muội muội đi thuyền trên hồ Lạc Nguyệt, không may bị rơi xuống nước.”

“Người trên bờ đông đúc, thậm chí trên thuyền cũng có thuyền phu thông thạo bơi lội.”

“Vậy mà, chẳng có ai cứu ta cả.”

Nói đến đây, ta khẽ ngước mắt nhìn về phía phụ thân. Chỉ thấy ông đang cúi đầu, trầm ngâm suy nghĩ.

Ta tiếp tục lên tiếng, giọng nói thoáng nghẹn ngào:

“Vị thư sinh ấy đã cứu ta, nhưng lại vì cứu ta mà bị mang tiếng xấu, hành động nghĩa hiệp như vậy lại bị cho là hành vi khiếm nhã, còn ta cũng mất đi danh tiết — thật đúng là lẽ đời đảo điên!”

“Nếu Tần công tử đã có điều băn khoăn trong lòng, hôn ước này, cứ như vậy mà hủy bỏ đi.”

Thay vì để chàng đưa ra yêu cầu hủy hôn khiến ta mất mặt, ta chọn cách chủ động lên tiếng trước.

Không ngờ, phụ thân khẽ quát lên một tiếng:

“Yên Yên, không được vô lễ.”

“Chuyện hôn nhân đại sự, phải để phụ mẫu định đoạt, con chớ vì việc này mà nảy sinh hiềm khích với Thu Bạch.”

Mẫu thân cũng tiếp lời:

“Phải đó, Tần gia và Tô gia chúng ta từ lâu đã có giao hảo, chuyện hôm nay chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi!”

Ta liếc nhìn sắc mặt của Tần Thu Bạch. Chàng cau mày đăm chiêu, có lẽ không ngờ rằng ta lại phản đòn, chặn đứt đường thoái lui của chàng.

Mục đích của ta là muốn hủy hôn, hoàn toàn không mong muốn phụ mẫu lại đứng ra giải thích hộ. Tốt nhất là Tần Thu Bạch tức giận thật sự mà đồng ý hủy hôn.