Tôi bình thản nói.
“Từ nay không cần để Thời Niệm gửi ảnh cho tôi nữa, anh được tự do rồi.”
Chu Cảnh Đường nhíu chặt mày, hỏi tôi:
“Cô ta đã gửi gì?”
Tôi chuyển những tấm ảnh đó cho anh xem. Chu Cảnh Đường lật qua từng bức, bỗng nhiên giận dữ:
“Tống Khinh, em thật giỏi chịu đựng. Ba tháng trước, khi tôi gọi cho em từ Mỹ, em lại chẳng hề nhắc đến chuyện này. Tôi nằm trên đùi Thời Niệm mà em cũng chẳng quan tâm, vậy trong lòng em thật sự có tôi không?”
Ngực anh phập phồng, kìm nén cảm xúc đang sôi sục, rồi anh dừng xe bên lề đường.
Chu Cảnh Đường xuống xe, châm một điếu thuốc. Sau khi quay lại, anh mở điện thoại, bấm vào một bức ảnh mờ nét, rồi ném điện thoại xuống trước mặt tôi, trong mắt hiện rõ nỗi đau không thể che giấu:
“Tống Khinh, những năm qua, tôi trong mắt em là gì? Hả? Một cái bóng của Chu Cảnh Trình sao?”
Trong bức ảnh, tôi buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc đồng phục, khuôn mặt ửng đỏ.
Bên cạnh tôi là một chàng trai trẻ, mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời, tay anh ấy nắm chặt cổ tay tôi, giấu sau lưng.
Ở tuổi mười sáu, tôi đã cùng một chàng trai đứng bên nhau dưới ánh mặt trời, đón nhận làn gió xuân.
04
Chu Cảnh Trình!… Chỉ cần nghĩ đến cái tên ấy thôi, nước mắt tôi đã chực trào.
Chu Cảnh Trình là con ngoài giá thú của nhà họ Chu. Bà Tĩnh Như không biết phải sắp xếp cậu ấy ra sao, nên đã gửi cậu ấy về Đồng Thành.
Cậu ấy có đến bảy phần giống Chu Cảnh Đường, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác. Cậu ấy khiêm tốn, ấm áp và rạng ngời, không như Chu Cảnh Đường lạnh lùng và kiêu ngạo.
Chu Cảnh Trình dành cho tôi một sự kiên nhẫn không giới hạn, bất kể tôi bướng bỉnh thế nào, cậu ấy luôn kiên định đứng bên cạnh tôi.
Khi tôi bị bệnh, không thích uống thuốc, cứ trốn dưới chăn không chịu ra. Chu Cảnh Trình cũng không ép buộc tôi, chỉ nhẹ nhàng vỗ về và hát bài hát mà tôi thích.
Cho đến khi tôi tự chui ra khỏi chăn, cậu ấy đưa cho tôi một viên kẹo bông, rồi nhẹ nhàng véo mũi tôi, dỗ dành tôi uống thuốc.
Từ nhỏ tôi đã có tính cách không chịu thua, làm nhiều việc đều thành thạo, nhưng duy chỉ không giỏi thể thao.
Chu Cảnh Trình thì lại khác, cậu ấy chơi tennis từ nhỏ, giành không biết bao nhiêu giải thưởng.
Trên sân tennis, tính bướng bỉnh của tôi nổi lên, nhất quyết muốn thi đấu với cậu ấy. Chu Cảnh Trình giơ tay cười nói:
“Khinh Khinh, không thi được đâu. Chỉ cần đối thủ là cậu, mình nhất định sẽ thua.”
Cậu ấy luôn ngồi cạnh tôi trong lớp, vị trí yên sau chiếc xe đạp của cậu ấy chỉ dành cho tôi, trái dâu mà cậu ấy mua, tôi luôn là người cắn miếng đầu tiên, vai cậu ấy luôn là nơi treo cặp sách của tôi.
Chu Cảnh Trình luôn để dành cho tôi mọi điều tốt đẹp nhất.
Bức ảnh đó là lúc cậu ấy giành chức vô địch giải tennis quốc gia, chúng tôi đã chụp trên sân thi đấu.
Khi sự ồn ào tan đi, trong biển người đông đúc ấy, cậu ấy nắm chặt tay tôi, để lại một bức ảnh chụp chung.
Sau đó, không còn gì nữa.
Chu Cảnh Trình lâm bệnh. Cậu ấy nằm trên giường, ánh mắt ngấn lệ. Cậu ấy nói:
“Khinh Khinh, hãy quên mình đi, sống tốt nhé.”
Làm sao quên được đây, Chu Cảnh Trình? Anh nói cho em biết, em phải làm sao để quên anh?
Người ta thường nói rằng thời niên thiếu đừng nên gặp người quá tuyệt vời, nếu không sẽ phải dùng cả đời để lãng quên.
Khi nghe câu này, tôi không để ý lắm. Tôi gặp được Chu Cảnh Trình, người tốt nhất, tôi tin cậu ấy sẽ bên tôi suốt đời.
Nhưng khi cậu ấy ra đi, tôi nuốt từng viên thuốc đắng, từ chối những bạn cùng bàn mà thầy cô sắp xếp, tự mình đạp xe đến trường và về nhà, không còn mua dâu tây nữa.
Ban đêm, khi đi ngang qua sân tennis trong khu nhà, tôi bật khóc đến sụp đổ. Lúc này, tôi mới hiểu rõ ý nghĩa của câu nói đó, phải dùng cả đời để lãng quên là như thế nào.
Từ khi ba tuổi, chúng tôi đã bên nhau. Trong ký ức của tôi, ngoài Chu Cảnh Trình ra thì vẫn là Chu Cảnh Trình, làm sao tôi có thể quên?
Nửa năm sau khi Chu Cảnh Trình qua đời, ông nội cũng rời xa tôi.
Suốt một thời gian dài, tôi luôn nghi ngờ liệu mình có phải là kẻ đem lại tai họa, suốt đời phải chịu đựng nỗi đau mất đi người mình yêu thương hay không.
Dì mắng tôi là kẻ khắc tinh, sao chổi. Bề ngoài tôi không phản ứng, nhưng bên trong tôi đã nát tan thành từng mảnh vụn.
Bố mẹ qua đời trong vụ tai nạn xe, rồi đến Chu Cảnh Trình và ông nội cũng rời xa tôi.
Tôi cắn răng không cho phép mình gục ngã, cố gắng mạnh mẽ để đấu tranh với chú và dì.
Cho đến khi Chu Cảnh Đường xuất hiện trước mặt tôi, anh giống như một chiếc phao cứu sinh, cứu lấy tôi khỏi dòng nước nhấn chìm.
Nhìn vào bức ảnh, tôi lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, cười nói:
“Chu Cảnh Đường, hóa ra anh đã biết rồi. Mười hai năm qua, mọi điều tôi làm cho anh đều là những gì cậu ấy đã làm cho tôi. Mỗi chút tình cảm tôi dành cho anh, chỉ là đang tái hiện lại tình yêu mà cậu ấy từng dành cho tôi.”
“Cút đi! Cút ngay cho tôi!”
Chu Cảnh Đường tức giận ném chiếc điện thoại vào kính, gào lên trong cơn thịnh nộ:
“Tống Khinh, cô khiến tôi cảm thấy ghê tởm!”
“Ghê tởm sao? Còn có thứ ghê tởm hơn, anh có muốn xem không?”
Tôi nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói:
“Chu Cảnh Đường, tặng anh một món quà ly hôn.”
05
Thời Niệm, cô đã hủy hoại bàn tay của tôi, vậy mà vẫn có thể đứng dưới ánh đèn hào nhoáng, điều này không dễ dàng kết thúc đâu.
Tám giờ tối, một video về Thời Niệm lan truyền khắp mạng xã hội, đứng đầu bảng tìm kiếm với chữ “nóng” nổi bật.
Trong đoạn video đó, Thời Niệm nhốt tôi trong căn phòng kho chứa chật hẹp, tay cầm một ly cà phê từ từ đổ lên mặt tôi, đắc ý mỉa mai:
“Tống Khinh, cô nghĩ chỉ cần cưới được anh Cảnh Đường, là có thể chiếm được trái tim anh ấy sao?
Cô soi gương đi, xem mình là cái gì! Năm đó tôi đánh gãy tay cô, Cảnh Đường chẳng nói gì, hôm nay dù tôi có dẫm lên mặt cô, anh ấy cũng sẽ không nói gì!
Chậc, bà Chu, lau mặt đi, lát nữa còn phải tỉnh táo để sửa ảnh cho tôi.”
Thời Niệm giả vờ ném khăn giấy vào mặt tôi, cười khẩy:
“Nói cho cô biết, tôi sẽ không ngừng yêu cầu chỉnh sửa. Mệt chết cô cũng không sửa xong nổi đâu!
Có giỏi thì từ chức đi, thử xem một kẻ tàn tật như cô, còn ai muốn nhận vào làm không?”
Thời Niệm, cô ta vẫn còn quá khinh địch, luôn nghĩ rằng tôi không thể phản kháng.
Tôi chỉ đang đợi một thời cơ thích hợp, và ly hôn với Chu Cảnh Đường chính là thời cơ tốt nhất.
Trên Weibo bùng nổ, chẳng ai ngờ cô nàng ngọt ngào, lạc quan và xuất thân từ gia đình giàu có như Thời Niệm lại là một người như vậy.
【Trời ơi! Thật là biết người biết mặt nhưng không biết lòng, Thời Niệm cướp chồng người khác sao? Là Chu Cảnh Đường sao?】
【Đúng là kinh tởm! Cô ta dựa vào đâu chứ? Là ngôi sao thì hay lắm à, có thể đối xử tàn nhẫn với người lao động như vậy sao?】
【Thật quá đáng, người lao động có tội tình gì? Lại bị kẻ thứ ba bắt nạt thế này.】
Bình luận trên mạng sôi sục, và một câu hỏi khác cũng trỗi dậy…
Hả? Chu Cảnh Đường, gương mặt đại diện của khu tài chính, đã kết hôn sao?
Vợ anh ấy là ai?
Ngay sau đó, một tài khoản Weibo có triệu người theo dõi lên top tìm kiếm với một bài đăng mới:
【Thật xin lỗi vì phải xuất hiện trước mọi người với tư cách này. Tôi chính là vợ của Chu Cảnh Đường, cũng là người mà các bạn quen gọi là Cam Cam.
Kết hôn với Chu Cảnh Đường ba năm, tôi đã chứng kiến mối dây dưa không dứt giữa anh ấy và Thời Niệm, điều này đã khiến tôi mất hết kỳ vọng vào cuộc hôn nhân này.
Chúng tôi đã ký thỏa thuận ly hôn và sẽ sớm hoàn tất thủ tục. Cảm ơn tất cả mọi người đã quan tâm, tôi sẽ không đưa ra bất kỳ phản hồi nào nữa về việc này.】