“Nhưng, nhưng…” Ta cố lấy hết can đảm, nói: “Chuyện này thật sự rất kỳ quặc. Ngài không thấy sao?”
Thúc ấy nhướng mày: “Ta không thấy kỳ quặc.”
“Ngài là đường thúc, sao ta có thể cùng ngài..”
“Hiện giờ nàng không còn chút liên hệ nào với Tạ gia. Ta chẳng còn là đường thúc của nàng nữa.”
Ta ngập ngừng không đáp.
“Nhưng trước đây ta từng gả cho cháu của ngài, giờ lại cùng ngài… thật sự rất kỳ lạ.”
“Chúng ta là thật lòng yêu nhau, không hề vi phạm đạo lý luân thường, cũng chẳng làm gì trái với lẽ trời. Hoàn toàn không có gì kỳ lạ cả. Trên đời này, gặp được một người mình thật lòng thích đã khó, mà hai người cùng yêu nhau lại càng khó hơn. Vậy tại sao phải vì những người chẳng liên quan mà từ bỏ người mình yêu?”
Nhưng… ta đâu có nói là thích ngài?.
“Đường thúc…”
“Đừng gọi ta là đường thúc, gọi ta là Tư Yến.”
“À…?” Ta nuốt khan, cảm thấy có chút nghịch luân, đành bỏ qua chuyện xưng hô, nói: “Người tốt như ngài, lại có tiền đồ sáng lạn, sau này nhất định sẽ gặp được cô nương tốt hơn. Ta không phải là giai nhân sắc nước hương trời, lại từng hòa ly, nếu ngài ở bên ta, chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi.”
“Ngốc quá,” Tư Yến nắm lấy tay ta, thậm chí còn đưa lên môi hôn nhẹ, nói: “Nàng chính là người tốt nhất. Nếu ta thích những cô nương đẹp hơn, tốt hơn, ta đã thành thân từ lâu rồi. Bấy nhiêu năm qua, ta chỉ cần nhìn thấy nàng là thích, cả đời này ta cũng chỉ thích mình nàng.”
“Vậy… ngài thích ta ở điểm nào?”
Nói xong, mặt ta đỏ bừng, vội rút tay về giấu sau lưng.
“Ta không biết, chỉ cần nhìn thấy nàng là thích. Luôn không tự chủ được mà chú ý đến nàng, nghĩ về nàng, muốn dành cho nàng mọi điều tốt đẹp nhất, cảm giác như không bao giờ nhìn đủ.”
Thật kỳ lạ.
Ta chưa từng có cảm giác đó với ai. Đối với Tạ Thiếu Thông… ta cũng không rõ. Khi còn ở bên nhau, ngày ngày ở cạnh, ta chẳng bao giờ nghĩ ngợi. Bây giờ xa cách, đôi lúc ta thấy hơi tiếc nuối, nhưng cũng không thường nghĩ về hắn. Ta luôn cảm thấy đã chia tay thì là hết duyên phận.
Ta liếc nhìn đường thúc. Thúc ấy có đôi mày thanh tú, nét mặt tuấn tú, đang chăm chú nhìn thiếp.
Ta cười gượng, nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”
Buổi tối, khi dùng cơm, cha nương ta hỏi ta có muốn gả cho đường thúc không.
Cha ta nói: “Hắn là thần đồng từ nhỏ, bây giờ lại có tiền đồ rạng rỡ. Nhà ta chẳng có gì để tham cầu, nhưng hắn đã thấy nhiều, biết nhiều, lại còn nói thích con, thì chắc chắn là thật lòng. Ta tin vào phẩm hạnh của hắn. Nếu con cũng thích, thì cứ thành thân. Ta và nương con cũng sẽ theo con đến kinh thành, nếu không chúng ta sẽ không yên tâm.”
Nương ta tiếp lời: “Hắn có tiền đồ tốt, người cũng đẹp, ta thật sự hài lòng. Nếu sớm biết hắn cũng thích con, chúng ta đã không để con thành thân vội vàng như vậy, nên cân nhắc thêm. Ai mà ngờ…”
Cha ta ngắt lời: “Chuyện đã qua thì đừng nhắc lại nữa.”
Nhưng trước đây nương ra còn nói Tạ Thiếu Thông chẳng có tiền đồ cũng tốt, có thời gian ở bên ta.
“Nhưng… hắn là đường thúc của Tạ Thiếu Thông. Như thế không kỳ quặc sao?” Ta ngập ngừng hỏi.
“Có gì kỳ quặc chứ? Ký giấy hòa ly rồi, con và Tạ gia chẳng còn chút quan hệ nào nữa.” Nương ta trừng mắt: “Hơn nữa, vì cớ gì mà con phải để kẻ bạc tình ấy làm lỡ dở cả đời mình? Gặp được người tốt, thì không thể chần chừ, phải lập tức nắm lấy!”
Cha ta nói: “Đúng vậy. Chúng ta sẽ chuyển đến kinh thành, ai mà biết chuyện ở đây? Cho dù có người biết, thì cũng chỉ nói đôi câu. Nếu con để tâm đến lời ra tiếng vào mà chịu khổ cả đời, sống cô đơn lạnh lẽo, thì danh tiếng tốt có ích gì?”
Nương ta hỏi: “Con có thích hắn không?”
“Con… con cũng không biết nữa… Dù sao, hắn cũng là trưởng bối mà…”
Nương ta bĩu môi: “Người ta đã muốn cưới con rồi, con còn coi hắn là trưởng bối gì nữa. Thôi, chuyện này con đừng xen vào, để ta với cha con lo liệu.”
Ta thở dài một hơi.
Lần trước khi thành thân với Tạ Thiếu Thông cũng là cảnh tượng giống thế này.
Ta trở về phòng, lấy chuỗi hạt trong hộp ra ngắm nghía.
Ta thật sự sẽ thành thân với đường thúc sao?
Một người như đường thúc, lại có thể dính dáng đến ta.
Ta soi gương, vẫn chẳng nhìn ra mình có điểm gì đặc biệt.
Cha nương ta bắt đầu rộn ràng chuẩn bị hành lý. May mà nhà của bá mẫu ở gần, nhiều việc trong nhà có thể nhờ bá mẫu trông nom giúp.
Biểu tỷ vẫn đang tìm ý trung nhân.
Bá mẫu của ta lo đến phát sầu, vì biểu tỷ chẳng vừa mắt ai, người thì chê xấu, người lại chê béo.
Nhưng ta lại đồng ý với tiêu chuẩn của biểu tỷ.
Biểu tỷ đến tìm ta, hỏi: “Nhà muội sao tự dưng lại chuyển đến kinh thành thế? Ở đó làm sao vui bằng quê mình chứ.”
Ta không tiện nói là để thành thân, chỉ ú ớ đáp không biết.
Biểu tỷ nhìn ta một cái, nói: “Chắc là di mẫu sợ muội ở đây buồn chán nên mới cho muội đi đổi gió. Đi kinh thành cũng tốt, ở đó người đông, có bao nhiêu nho sinh, tú tài. Biết đâu lại kiếm được một lang quân như ý.”
Rồi bỗng nhiên tỷ ấy vỗ đùi cái đét, vui mừng nói: “Sao ta không nghĩ ra nhỉ! Thanh Hà trấn nhỏ như vậy, làm gì có nam nhân tốt nào cho ta lựa chọn!”
Nói xong, tỷ ấy chạy như gió.
Mẫu thân từ ngoài cửa bước vào, suýt nữa giật mình.
Chúng ta khởi hành đến kinh thành vào mồng mười tháng Giêng.
Đi cùng còn có biểu tỷ và bá mẫu.
Bá mẫu quyết tâm tìm một ý trung nhân xứng ý cho biểu tỷ, vì vậy nghĩ rằng ở kinh thành nhiều thanh niên tài tuấn, lại tiện đi cùng nhà ta.
Mẫu thân ta vui vẻ, suốt dọc đường cứ kéo bá mẫu nói chuyện không ngừng.
Biểu tỷ cũng rất phấn khởi.
Chúng ta theo đoàn xe ngựa của đường thúc đến kinh thành, một đoàn người đông đúc, thật khí thế.
Khi vừa ra khỏi thành, có người lớn tiếng gọi tên ta: “Dao Dao! Dao Dao!”
Giọng nói rất quen thuộc. Ta vén rèm xe nhìn ra phía sau, thấy Tạ Thiếu Thông đang chạy, thở không ra hơi.
Đường thúc cưỡi ngựa đến gần, nói với ta: “Ngoài trời lạnh, mau quay lại xe.”
Ta nhìn thúc ấy một cái, lại quay sang nhìn Tạ Thiếu Thông, cuối cùng cắn răng buông rèm xe xuống.
Đường thúc thúc ngựa đi về phía Tạ Thiếu Thông, không biết hai người đã nói gì.
Biểu tỷ vừa ăn bánh vừa nói: “Biểu muội, bình thường nhìn muội mềm mỏng dễ bị bắt nạt, không ngờ lần này thật sự hòa ly được. Ôi, muội còn hòa ly rồi, bao giờ ta mới được thành thân đây!”
Phía sau xe, Tạ Thiếu Thông vẫn hét lớn: “Dao Dao, nàng cứ đi kinh thành chơi một thời gian, rồi quay về. Ta chờ nàng!”
Đi đường mấy ngày, cuối cùng cũng đến kinh thành. Cả người ta rã rời, như bị xóc nảy đến rụng rời từng khúc xương.
Đường thúc mời chúng ta đến nhà thúc ấy tạm trú, đợi tìm được nhà mới thì chuyển đi.
Cha ta từ chối, đưa cả nhà vào ở khách điếm, sau đó dẫn ta và mẫu thân đi xem nhà.
Quản gia của đường thúc ngày nào cũng đi cùng chúng ta, còn đường thúc thì bận việc công.
Cha ta xem nhà ba ngày, cuối cùng đã mua được một ngôi nhà ở phía nam kinh thành. Giá cả ở kinh thành đắt đỏ, tất nhiên không bằng nhà ở quê, nhưng cũng có ba gian viện.
Bá mẫu và biểu tỷ cũng đến ở cùng.
Kinh thành phồn hoa, hàng hóa phong phú, người qua kẻ lại tấp nập. Chúng ta rất vui, liên tục đi dạo suốt nửa tháng. Sau khi đã ổn định, đường thúc mời mai mối đến nhà để dạm hỏi.
Việc hôn sự đều do cha nương ta lo liệu, ta bắt đầu ngồi thêu áo cưới.
Biểu tỷ bất ngờ chạy đến, sửng sốt nói: “Biểu muội, muội… muội… muội thật sự định tái giá sao? Lại còn gả cho Tạ đại nhân nữa!”
Ta đưa kim chỉ cho biểu tỷ, nhờ tỷ thêu giúp đôi uyên ương trên tay áo.
Tỷ ấy nhéo ta một cái, gắt: “Nói mau, muội đúng là giấu kỹ ghê! Sao lại thành ra thế này hả?”
Ta chun mũi: “Muội cũng không rõ nữa. Sau khi hòa ly, đường thúc nói xin lỗi muội, lại nói thích muội, rồi tìm cha nương muội dạm hỏi. Cha nương muội đồng ý rồi.”
“Vậy còn muội thì sao?!” Biểu tỷ tức tối nói: “Ta cứ thắc mắc, sao mỗi lần muội ở đó thì hắn lại nhẹ nhàng thân thiện, còn muội không ở, hắn liền lạnh như băng. Ta nói một hai câu, hắn còn bảo ta phải giữ tự trọng. Hắn có vấn đề chắc luôn!”
“Ai dà, chuyện này mà cần ý kiến của mình làm gì, chẳng phải cha nương đặt đâu thì con ngồi đấy sao?” Thiếp cười, khuyên: “Biểu tỷ, tỷ đừng bướng bỉnh quá, nghe theo lời bá mẫu và bá phụ đi. Nếu không, đợi đến khi thành gái già, không ai thèm nữa, lúc ấy mới khổ.”
Biểu tỷ cười lạnh: “Hừ, thế sao lúc trước mọi người khuyên muội đừng hòa ly, nói Tạ Thiếu Thông đã biết sai, muội có nghe lời ai không? Muội vẫn cương quyết hòa ly đấy thôi!”
“Hầy…” Ta phẩy tay: “Không phải mình muội cương quyết đâu, đường thúc cũng ủng hộ muội. Thúc ấy còn nói muội không nên chịu ủy khuất.”
Biểu tỷ sửng sốt nhìn ta: “Hắn ủng hộ muội hòa ly?”
“Không phải khuyên, mà là ủng hộ. Muội thấy hòa ly rồi cũng nhẹ nhàng, chỉ lúc đầu có hơi khó chịu một chút.”
“Nhưng từ khi muội hòa ly đến giờ, mới hai tháng thôi mà.”