Dưới những cây hoa, nhiều tiểu hồ ly đang chơi đùa cùng nhau. Ta từ xa chào chúng một tiếng rồi quen đường mà đến nơi ở của Thụ Trạch.
Vừa bước vào đã thấy hắn chống tay lên đầu, nằm nghiêng trên giường, y phục lỏng lẻo khoác hờ trên người, mái tóc rũ xuống mép giường, như một dải lụa.
Thấy ta tới, hắn nửa ngồi dậy, vạt áo trượt xuống, lộ ra lồng ngực trắng trẻo cường tráng, khiến ta nhất thời hơi ngẩn người.
“Tố Ngọc tiên tử nhìn gì vậy?”
Ta ngẩng đầu, Thụ Trạch cười như không cười nhìn ta. Ta đưa tay chỉ vào ngực hắn.
“Nhìn chỗ đó.”
“Ngươi thật thẳng thắn.”
Hắn khẽ thở dài, như vô tình kéo vạt áo càng lỏng hơn.
Ta bước tới, chỉnh lại vạt áo cho hắn:
“Cẩn thận một chút, đừng để cảm lạnh.”
Thụ Trạch: “…”
“Ngươi luôn có bản lĩnh khiến người khác câm nín.”
Hắn bước xuống giường, đi tới bàn tự rót cho mình một chén trà.
Ta vẫn nhìn chăm chăm vào ngực hắn. Thụ Trạch đưa tay che trước mắt ta, bất đắc dĩ nói:
“Đừng nhìn nữa.”
Ta kéo tay hắn xuống, nhân cơ hội áp tay lên ngực hắn.
Rất tốt, tu vi lại kém đi rồi, linh lực vận hành cũng không còn như trước.
Ta giận dữ nói:
“Ngày đó lẽ ra phải dẫn thiên lôi đánh chết lũ chó giả nhân giả nghĩa đó!”
Hắn gỡ tay ta xuống, rồi xoa đầu ta. Ta lại đặt tay lên ngực hắn, linh lực từ lòng bàn tay chảy vào cơ thể hắn.
“Ngươi đừng động.”
Hắn ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Chốc lát sau, ta kiểm tra mạch môn của hắn, linh lực vận hành đã tốt hơn nhiều.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, ta mím môi, nói:
“Xin lỗi.”
“Vì sao?”
“Nếu không phải vì cứu ta, ngươi cũng sẽ không yếu nhược thế này.”
Hắn đưa tay xoa đầu ta.
“Xin lỗi làm gì? Sư huynh cứu sư muội, là lẽ thường tình.”
Ta nhắc nhở hắn:
“Ngươi đã bị trục xuất khỏi sư môn rồi.”
Hắn khựng lại, tay tăng thêm lực, vò rối tóc ta rồi nghiến răng cười lạnh:
“Ta đã nói mà, miệng lưỡi sư muội ngươi thật đáng sợ!”
Ta thuận theo, nói:
“Xin lỗi, sư huynh.”
Trước khi rời đi, ta nói với hắn:
“Thái tử Thiên giới đã phá hủy hoa viên và dược viên.”
Sắc mặt Thụ Trạch có phần lạnh lẽo, ta lại tiếp lời:
“Ta trước mặt phụ thân hắn, đã ném cả hắn và nữ nhân kia xuống Tru Tiên đài.”
Thụ Trạch khẽ nhếch môi cười:
“Quả thật chuyện này đúng là phong cách của ngươi.”
“Những dược thảo đó, nếu khó tìm, ta sẽ…”
Thụ Trạch phất tay:
“Không sao, những thứ khó tìm đều ở Thanh Khâu, còn mấy thứ ở Thiên giới, chỉ là che mắt mà thôi.”
Ta gật đầu:
“Vậy thì tốt, ta đi trước.”
Mỹ nhân nằm nghiêng trên giường, gật đầu với ta:
“Đi đi.”
4
Rời khỏi Thanh Khâu, sắc mặt ta lập tức trở nên lạnh lùng.
Kinh mạch của Thụ Trạch yếu hơn ta nghĩ rất nhiều.
Ta nghĩ một lúc, quyết định đến chỗ Từ Phật lão tiên quân.
Lão tiên quân nghe xong ý định của ta, vuốt râu trầm ngâm:
“Tiên tử chờ một lát, ta cần phối lại dược liệu và luyện chế.”
Ta cảm kích hành lễ:
“Vậy thì làm phiền lão tiên quân.”
Ta lấy từ trong tay áo ra một cây lan nhỏ, đưa cho ngài:
“Đây là lan hoa ta trồng trong hoa viên, mong tiên quân nhận lấy.”
Từ Phật tiên quân thoáng sững sờ:
“Tiên tử đây là làm gì! Cái này, cái này thật quá quý giá!”
Ta lại hành lễ:
“Làm phiền tiên quân luyện thuốc, đã là sự quấy rầy từ Tố Ngọc. Hoa này xin ngài nhận cho, coi như chút tạ lễ.”
Từ Phật tiên quân cười rạng rỡ, nếp nhăn trên mặt chồng lên nhau.
“Nếu đã vậy, lão phu cũng không khách khí nữa!”
Ta cong môi cười:
“Vậy thì thật tốt.”
Khi ta mang thuốc mà Từ Phật tiên quân luyện chế tới Thanh Khâu, Thụ Trạch không có ở đó, nghe nói hắn đã tới núi Bà Nã tìm một vị thuốc.
“Ngươi có biết chủ nhân các ngươi đang tìm loại thuốc gì không?”
Tiểu hồ ly Nguyên Thất ngơ ngác lắc đầu:
“Không biết.”
Ta xoa xoa đầu nó, bộ lông mềm mại khiến lòng ta thoải mái, rồi đưa bình thuốc cho nó.
“Thuốc này phiền ngươi trông chừng, nhất định phải để chủ nhân các ngươi uống hết.”
Nguyên Thất ôm lấy bình thuốc, ngoan ngoãn gật đầu.
Ta đùa nó:
“Ngươi không sợ đây là độc dược sao?”
Nó lắc đầu, đôi mắt tròn xoe đầy tin tưởng nhìn ta:
“Chủ nhân nói rồi, cho dù tất cả mọi người đều hại ngài, Tố Ngọc tiên tử cũng sẽ không.”
Ta nhướng mày.
Hừ, Thụ Trạch, ngươi đúng là một con hồ ly già lõi đời.
5
Ta vác cuốc đứng trước hoa viên bị phá, im lặng không nhúc nhích.
Bên cạnh, các tiểu Hoa Tiên tay cầm xẻng, tay xách thùng nước, cả người toát ra oán khí còn mạnh hơn ma quỷ chết ba ngày.
“Đều tại Thái tử, các ngươi xem, hoa viên vốn tươi đẹp giờ thành ra thế này!”
“Hắn nghĩ những loài hoa có thể trừ ma khí này là dễ dàng trồng sao? Không phải đều do thượng tiên dùng linh lực của mình nuôi dưỡng, mỗi cây hoa hao phí biết bao linh lực, hắn có hiểu không!”
“Đúng vậy! Còn dám lăng mạ thượng tiên, không biết hắn lấy đâu ra gan, ngay cả phụ thân hắn cũng không dám nói như vậy với thượng tiên!”
“Thân là Thái tử không lo tu luyện pháp lực để phòng bị Ma tộc xâm phạm mà lại đắm chìm trong tình ái, khiến lục giới không được yên ổn.”
Những lời oán trách ban đầu chỉ là tiếng xì xào của các tiểu Hoa Tiên, nhưng dần dần thu hút các tiên nhân đi ngang qua, cùng nhau đứng trước hoa viên phẫn nộ chỉ trích Thái tử.
“Thiên Đế anh minh thần võ, Thiên Hậu thông minh đoan trang, sao lại sinh ra một tên ngu ngốc không hiểu chuyện như vậy!”
Đó là lời của Bích Ngô tiên quân, người vốn đã chịu khổ với Thái tử từ lâu.
Hắn từng có một linh thú là con công, nhưng Thái tử vì làm vui lòng người mình thích đã nhổ lông công của hắn để làm áo lông tặng nữ nhân kia.
Con công đẹp đẽ trở thành con gà trụi lông, mấy ngày đó, Bích Ngô tiên quân tức đến mức lăn lộn ở cung Thiên Đế, náo loạn không thôi.
Cuối cùng Thiên Đế phải trả lại áo lông, còn đem Thái tử đến trước mặt Bích Ngô để hắn đánh một trận, lại hứa hẹn không ít lợi lộc, Bích Ngô mới tạm nguôi giận.
“Đắm chìm trong tình ái thì thôi, lông còn chưa mọc đủ đã học theo trong sách nói vì một người mà đồ sát thiên hạ. Nữ nhân kia trốn trong một ngôi làng phàm trần không ra, kết quả hắn đồ sát ba trấn dưới quyền ta để ép nàng xuất hiện! Phàm nhân quê mùa nào có tội tình gì!”
Thanh Vân thượng tiên nói mà nghiến răng, mắt đỏ ngầu, tay siết chặt chuôi kiếm bên hông.
“Nếu không phải Thiên Đế đích thân tới Minh phủ, cầu Minh Quân dùng luân hồi kính nghịch chuyển thời gian, ta ngày đó chắc chắn đã đánh cho tên ngu xuẩn đó hồn phi phách tán!”
Ta chen vào một câu:
“Kết quả nghịch chuyển thời gian che giấu chuyện này, nhưng hắn vẫn chứng nào tật nấy, hủy hoa viên và cung điện của ta.”
Thanh Vân thượng tiên cười lạnh:
“Quả nhiên, nghịch chuyển thời gian thì sao, vẫn là tâm tính tàn nhẫn, ngu muội cố chấp.”
Tiếng mắng Thái tử vang lên không ngừng bên tai, ta nghiêng đầu nhìn Thiên Đế và Thiên Hậu đang lén lút đứng trong góc kia rồi vác cuốc đi về phía họ.
Thiên Đế đứng chắn trước Thiên Hậu, giơ tay che mặt, né tránh nói:
“Ngươi đã đánh con ta, không thể đánh cả hai chúng ta được đâu.”
Ta: “……”
“Nghe hết rồi chứ?”
Ta nhìn hai người cúi đầu rũ vai đứng trước mặt.
“Cung điện của ta thì dễ nói, còn hoa viên định sửa sang thế nào?”
Thiên Đế ngẩng đầu liếc nhìn ta, lại cúi đầu, cả người luống cuống, lắp bắp:
“Thì… sửa sang… lại!”