Chương 12
Vi Cửu Chiêu đặt hai tay lên mép giường, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhỏ.
“Sao có thể như vậy, không thể nào…”
Giản Đình thở dài: “Bệ hạ, đây chỉ là tro bụi từ y phục của nương nương, thi thể đã không còn nhận ra được.”
“Bệ hạ, cũng nên cho Nam Cương một lời giải thích.”
Vi Cửu Chiêu ra hiệu cho người dâng chiếc hộp lên tay mình. Hắn cẩn thận vuốt ve từng đường nét trên bề mặt, ánh mắt dần mất đi thần sắc.
“Các ngươi lui ra đi, trẫm muốn ở một mình.”
Giản Đình định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ xoay người rời đi.
Trong tẩm cung chỉ còn lại mình Vi Cửu Chiêu. Một giọt nước mắt âm thầm rơi xuống, nhỏ lên chiếc hộp. Hắn ôm chặt chiếc hộp, như sợ mất đi chút gì còn sót lại của ta.
Nỗi hối hận và tự trách dâng trào, siết chặt lấy lòng hắn. Lời muốn nói nghẹn lại nơi cổ họng.
Nếu hắn có thể về sớm hơn, nếu hắn không lẩn tránh ta…
Liệu kết cục có khác đi hay không?
Tình cảm mười năm sao có thể dễ dàng buông bỏ. Chỉ là hắn chưa tìm ra cách vẹn toàn.
Hắn nhớ lại lời ta nói vào ngày sinh thần: “Nếu thiếp chết đi thì sao?”
Ban đầu, hắn chỉ nghĩ đó là câu nói giận hờn vô nghĩa, ai ngờ lại trở thành sự thật.
Hắn không khỏi tự hỏi liệu có phải đây là báo ứng vì mình đã thất hứa.
Giờ đây, hắn biết nói gì với người thân của nàng nơi đất Nam Cương?
Vi Cửu Chiêu đầu óc rối bời, vẫn ôm chặt chiếc hộp trong tay không rời.
Ít lâu sau, tin tức về việc hoàng hậu Bắc Triều băng hà đã được công bố.
Vi Cửu Chiêu cùng Giản Đình và một đoàn người lên đường đến Nam Cương.
Khi gặp người thân của ta, Vi Cửu Chiêu chẳng dám nói nhiều, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt hai vị.
“Bệ hạ đã đưa hài cốt của con ta đến rồi, thì xin mời trở về, từ nay Nam Cương và Bắc Triều sẽ đường ai nấy đi.”
Vi Cửu Chiêu nghe vậy, lòng chợt siết lại: “Nhạc phụ, người nói vậy là có ý gì? Ta và Khánh nhi vẫn là phu thê, chỉ là…”
“Chỉ là thế nào? Chỉ là ngươi đã để con gái ta phải chịu cảnh hổ thẹn khi phải chia sẻ trượng phu với kẻ khác, hay ngươi vì quên lời hứa mà khiến nó nguội lạnh trái tim?”
Phụ vương của ta giận dữ đến mức khuôn mặt đỏ bừng. Vi Cửu Chiêu nghẹn ngào, không nói nên lời.
“Ta nể ngươi là hoàng đế Bắc Triều nên không muốn làm to chuyện, từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt. Nếu đẩy sự việc đi quá xa, kẻ chịu thiệt thòi cũng chỉ là các ngươi.”
Giản Đình tiến lên vài bước, nhẹ giọng nói: “Xin tiền bối nguôi giận. Chuyện này là lỗi của A Chiêu, nhưng hắn thực tâm hối cải. Nam Cương và Bắc Triều từ trước đến nay là hai nước giao hảo, phải không?”
“A Khánh cũng không muốn thấy cảnh giữa hai miền gây khó dễ cho nhau.”
Phụ vương ta nhìn sâu vào mắt Giản Đình, rồi quay lưng lại, không nói thêm lời nào.
Thấy vậy, Giản Đình kéo Vi Cửu Chiêu lại, khẽ nói: “Nếu đã như vậy, vãn bối xin phép cáo lui, sau này nếu có cơ hội sẽ trở lại thăm hỏi.”
Sau khi hai người rời đi, ta bước ra từ sau tấm rèm châu: “phụ vương.”
“Nam tử kia là người đã giúp con thoát khỏi vòng vây phải không?”
Ta gật đầu, Bảo Châu lên tiếng phụ họa: “Ở Bắc Triều, Tướng phủ đại nhân đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều.”
“Bảo Châu, không cần nhắc đến nữa.”
Ta cất lời ngăn cản, ngay sau đó phụ vương ta lại nói: “Nếu khi xưa con gả cho hắn, có lẽ sẽ không thành ra như bây giờ.”
Ta sững người một chút, rồi chau mày: “Phụ vương đừng nhắc lại chuyện này nữa.”
“Chuyện đã qua, hãy để nó thật sự kết thúc. Con không muốn bước vào vết xe đổ thêm lần nào nữa.”
Chương 13
Đêm khuya, trong viện tiếng gió rít, mặt hồ nhỏ gợn sóng lăn tăn.
“A Khánh.”
Ta ngồi bên bờ hồ, không quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
Giản Đình bước chậm rãi tới, giọng nhẹ nhàng: “Thời gian qua trở về đây, nàng có khỏe không?”
Ta khẽ cười, cúi đầu: “Khỏe, sao lại không khỏe được chứ?”
“Huynh thực sự không cần phải đến đây.”
Ta ngước lên nhìn Giản Đình, ánh mắt nhuốm đầy tâm tư bị ánh trăng che khuất.
Giản Đình bật cười, đáp: “A Khánh, ta chỉ muốn gặp nàng một lần, dù sao đường xa cũng khó gặp.”
“Ta sắp bế quan rồi, khi xuất quan sẽ quên hết mọi thứ.”
Ta đứng dậy, đối diện với ánh mắt sâu thẳm như mực của Giản Đình: “Kể cả huynh.”
Giản Đình khẽ mím môi: “Nếu quên hết mọi thứ mà nàng có thể sống tốt hơn, vậy thì hãy quên đi.”
Ta thở dài: “Ta hiểu ý huynh, ta luôn hiểu.”
“Nhưng xin lỗi, A Đình.”
Giản Đình nghe vậy, khựng lại trong chốc lát, nhưng vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi: “Nàng không cần phải xin lỗi ta, có những chuyện muội hiểu là được rồi, còn lại cứ để thời gian trả lời.”
Ta im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Chúc huynh lên đường thuận lợi.”
Giản Đình gật đầu, quay người rời đi.
Ta nhìn bóng lưng chàng dần xa rồi biến mất, ánh mắt dần chuyển về mặt hồ yên tĩnh.
Hôm sau, ta đứng trên thành quan sát đoàn xe của Bắc Triều rời khỏi Nam Cương.
Lúc biệt ly, như cảm nhận được điều gì, Giản Đình quay lại nhìn về phía cổng thành, chỉ liếc mắt một cái rồi dời ánh nhìn.
Từ đó, ba mùa thu đông đã qua đi.
Ta cùng Bảo Châu đã ở lại Hàn Sơn suốt ba năm, mỗi ngày chỉ quỳ trước từ đường của tổ tiên Nam Cương tụng kinh văn.
Ngày lại ngày, năm qua năm, đến khi quên sạch ký ức về Bắc Triều, về Vi Cửu Chiêu và Giản Đình, tâm trí ta đã hoàn toàn trống rỗng.
Khi không còn những nỗi lo vướng bận, sức khỏe của ta cũng dần hồi phục, cưỡi ngựa bắn cung không chút khó khăn.
Hàn Sơn là vùng đất lạnh giá, nhưng ta tìm được sự an nhiên chưa từng có, tựa như chú bướm được tháo gỡ gông cùm, tái sinh từ kén.
Còn Vi Cửu Chiêu, suốt ba năm qua do hậu vị để trống, bị các đại thần nhiều lần dâng sớ thúc giục, bất đắc dĩ phải tổ chức tuyển tú.
Nhưng những phi tần được đưa vào cung, không ai không có đôi nét giống ta.
Bách tính đều ca ngợi tình cảm sâu đậm giữa hoàng đế và hoàng hậu Bắc Triều, nhưng chỉ mình Vi Cửu Chiêu biết rằng hắn đã phụ lòng ta.
Diệp Minh Nhi giờ đã làm quý phi, nàng ta đã nhiều lần ngầm muốn Vi Cửu Chiêu lập mình làm hậu, nhưng hắn đều tìm cách thoái thác, số lần đến cung của nàng ta cũng thưa dần.
Trong thư phòng của Vi Cửu Chiêu, bức họa của ta vẫn được treo nơi đó, chưa bao giờ để người khác động vào.
Khi đêm đã khuya, hắn thường đứng trước bức họa ấy, lặng im rất lâu không rời.
Hắn nói: Hóa ra, A Khánh của ta đã rời đi được ba năm rồi.
Hắn nói: A Khánh, nàng thật nhẫn tâm, đến một lần trong mộng cũng không xuất hiện.
Hắn nói: Giá mà nàng vẫn còn ở đây thì tốt biết bao.
Nhưng chẳng có ai đáp lại hắn, từng câu nói của hắn chỉ là sự tự oán trách không hơn.
Chương 14
Lần nữa chuẩn bị đến Nam Cương là vì lễ thọ của phụ vương ta.
Vi Cửu Chiêu cùng Giản Đình cũng đến, dù biết họ có thể không được chào đón. Phụ vương của ta cũng không tiện làm mất mặt trước các nước nhỏ khác, đành để họ ở lại.
Yến tiệc rộn ràng tiếng ca múa, rượu thịt thỏa thích, nhưng Vi Cửu Chiêu và Giản Đình ngồi một bên, trông có vẻ lạc lõng.
Giản Đình khẽ ngửi mùi hương từ chén rượu, tâm trí như bị kéo về ngày ấy, lúc ngồi uống rượu cùng ta dưới ánh trăng. Khi ấy, ta uống say, luôn miệng bảo sẽ múa điệu múa của Nam Cương cho chàng xem, chỉ là bộ y phục nặng nề cùng trang sức rườm rà đã ngăn cản ta.
Ta luôn thì thầm trong hơi men rằng ta nhớ nhà, nhớ phụ mẫu.
Khi Giản Đình ngẩng đầu, vũ nữ đã đổi người, một nữ nhân mặc hồng y, mang khăn che mặt, bước ra giữa, dáng vẻ quyến rũ, ánh mắt long lanh, trở thành tiêu điểm của cả hội trường.
Giản Đình lập tức sững sờ, dù ba năm không gặp, dù không biết ba năm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng thân hình ấy, chỉ cần một cái nhìn là chàng nhận ra.
Vũ nữ nhảy theo nhịp trống, tà váy tung bay, nữ nhân trong bộ hồng y ấy thật sự thu hút mọi ánh nhìn.
Tay Giản Đình giấu trong ống tay áo bất giác siết chặt. Cuối cùng, chàng cũng được thấy nàng múa, nhưng… chàng nhìn sang Vi Cửu Chiêu bên cạnh.
Phát hiện ánh mắt Vi Cửu Chiêu chăm chú dán chặt vào nữ nhân hồng y kia, hắn khẽ nói: “A Đình, nữ tử kia giống hệt Khánh Nhi.”
Giản Đình không đáp, chỉ chăm chú nhìn nữ nhân trong điệu múa tựa cánh bướm đang lả lướt.
Khi bài múa kết thúc, nữ nhân hồng y tiến tới, vừa mở miệng nói, chén rượu trong tay Vi Cửu Chiêu lập tức rơi xuống đất.
“Nhi thần kính chúc phụ vương thọ lâu trăm tuổi, phúc thọ vô biên!”
Vừa dứt lời, ta tháo khăn che mặt, để lộ dung nhan kiều diễm.
“Khánh Nhi…”
Vi Cửu Chiêu khẽ gọi, định đứng dậy nhưng bị Giản Đình giữ chặt: “A Chiêu, bình tĩnh. Giờ không phải lúc.”
Ánh mắt ta lướt qua chỗ họ, chỉ thoáng chốc rồi dời đi.
Ta ngồi bên phụ vương, lắng nghe ông giới thiệu nàng với các trưởng bối và khách quý. Khi nhắc đến Vi Cửu Chiêu và Giản Đình, ta nghe ra sự không hài lòng trong lời của phụ vương nhưng cũng không rõ nguyên do.
Suốt buổi tiệc, ánh mắt của Vi Cửu Chiêu không rời khỏi ta. Cảm giác bị người khác chăm chú theo dõi khiến ta không thoải mái, ta khẽ nhíu mày, không nhìn lại hắn.
Tiệc tan, ta nhanh chóng rời đi.
Nghe tiếng bước chân phía sau, lòng ta không khỏi đề phòng, bước chân cũng vội vàng hơn.