Ta bật cười, gương mặt ta dưới ánh trăng có chút nhợt nhạt.
“Lời ta nói đêm ấy không phải là bịa đặt.”
Giản Đình nhíu mày: “Ý nàng là sao?”
Lúc này Giản Đình mới nhớ lại những lời ta nói vào đêm sinh thần, tay cầm chén rượu khựng lại.
Ta khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, chén rượu trên tay ta khẽ rung lên.
Phượng Quan lộng lẫy trên đầu và bộ xiêm y quý phái khiến ta như lạc lõng bên cạnh Giản Đình.
Ta ngửa cổ uống cạn chén rượu.
“Độc trùng trong người ta… đã bắt đầu phát tác.”
Chương 7
Chén rượu nghiêng đổ, Giản Đình giật mình vội vàng thu dọn.
“Sức khỏe của nàng…” Giản Đình cẩn thận hỏi, ánh mắt nhìn ta cũng không giấu được sự xót xa.
Ta lặng lẽ chơi đùa với chiếc chén rượu trống rỗng trong tay, vẻ mặt phảng phất u sầu: “Không rõ nữa.”
Dưới ánh trăng, bầu không khí giữa hai người dần trở nên trầm mặc.
Ngày hôm sau, Vi Cửu Chiêu hạ chỉ phong Diệp Minh Nhi làm Quý nhân. Tuy nhiên, về quyền sở hữu Phượng Ấn, triều đình bắt đầu xôn xao bàn tán. Nhiều năm qua, không ít người bất mãn vì hậu cung chỉ có mình ta nắm quyền, nhưng thu hồi Phượng Ấn đồng nghĩa với việc phế hậu. Nam Cương đã giúp Bắc Triều qua khỏi hạn hán, thực không thể hành xử bội tín.
Vi Cửu Chiêu chợt thấy Phượng Ấn như củ khoai nóng bỏng tay, lại vội vã đưa trả lại cho ta.
Ta nhìn Phượng Ấn trên bàn, thản nhiên nói: “Bệ hạ đã thu về, sao còn đem trả lại?”
“Nó vốn thuộc về nàng, Khánh nhi, hoàng hậu của trẫm vĩnh viễn chỉ có một mình nàng.”
Lời Vi Cửu Chiêu chân thành, nhưng ta lại bật cười: “Vậy còn Diệp Quý nhân thì sao?”
Nhìn ta như vậy, trong lòng Vi Cửu Chiêu bỗng trào lên chút khó chịu.
“Trẫm chỉ là nhớ ơn cứu mạng của nàng ấy, nàng có thể ngừng chấp nhất việc này không?”
“Trẫm đã nói, không ai có thể đe dọa ngôi vị hoàng hậu của nàng. Chẳng lẽ nàng không thể dung thứ cho ân nhân cứu mạng của trẫm?”
Ta cúi đầu, môi vẫn nở nụ cười chua xót.
Sau khi Vi Cửu Chiêu rời đi, ta lặng lẽ ngồi trong viện, mắt đỏ hoe.
“Nương nương! Nương nương! Không hay rồi! Bệ hạ và Diệp quý nhân muốn dìm chết Lê Nô!”
Bảo Châu hoảng hốt lao vào.
Ta lập tức đứng phắt dậy: “Ngươi nói sao? Lê Nô đâu? Ở đâu?”
Bảo Châu quỳ xuống, giọng nức nở không ngăn được: “Ở… ở bờ hồ Tĩnh Tâm trong Ngự Hoa Viên…”
Ta mắt đỏ hoe, kéo theo Bảo Châu, vội vã chạy đến đó.
Đến nơi, bên bờ hồ Tĩnh Tâm, đám người chưa rời đi.
Diệp Minh Nhi ôm bàn tay bị cào xước nhẹ, khóc sướt mướt tựa vào Vi Cửu Chiêu. Giữa bãi cỏ bên hồ, một cục lông đen ướt đẫm nằm đó, trên cổ còn đeo chiếc chuông mà ta đã sai người làm riêng.
Chân ta bủn rủn, ngã khuỵu xuống.
Nhìn thấy ta như vậy, lòng Vi Cửu Chiêu chùng xuống.
“Khánh nhi, nàng nghe trẫm nói, là con mèo này cào Minh Nhi trước, nàng ấy mới…”
Ta run rẩy đưa tay định ôm lấy Lê Nô, nhưng không còn chút sức lực nào.
Những giọt nước mắt lớn lặng lẽ rơi xuống, thân hình gầy yếu của ta khẽ run lên từng hồi.
Lê Nô vốn ngoan ngoãn, nhút nhát, làm sao lại có thể chạy xa đến vậy để gây thương tích cho Diệp Minh Nhi?
Vi Cửu Chiêu ngồi xuống cạnh ta, định ôm ta vào lòng, “Khánh nhi, trẫm chỉ sợ con vật này một ngày nào đó cũng sẽ làm nàng bị thương…”
Ta nắm chặt lấy tay áo rộng của hắn, nghẹn ngào: “Đây là thứ duy nhất ta còn giữ lại được, Vi Cửu Chiêu, đây là Lê Nô của chúng ta.”
“Vi Cửu Chiêu, giữa chúng ta thực sự chẳng còn gì…”
Ta loạng choạng bước lui hai bước, thân hình lảo đảo vài cái, đột nhiên ta nôn ra một ngụm máu, rồi ngất đi.
Thấy vậy, Vi Cửu Chiêu đẩy Diệp Minh Nhi ra, hoảng loạn bế ta trở về Phượng Nghi Cung.
“Người đâu! Mau truyền thái y!”
Trong cơn mê, dưới ánh nến mập mờ, chỉ nghe ta thì thầm yếu ớt: “Phụ vương, con muốn về Nam Cương…”
Chương 8
Ta như thể vừa trải qua một giấc mộng dài, trong mơ hiện lên những ký ức chắp nối rời rạc về mọi chuyện giữa nàng và Vi Cửu Chiêu. Những mảnh ký ức ghép lại, có những khoảnh khắc ngọt ngào ngày xưa và cả tình cảnh hiện tại lạnh lẽo.
Đột nhiên, âm thanh của nước vỡ tung và tiếng kêu thê lương của con mèo khiến ta bừng tỉnh. Cơn ác mộng đó còn chưa tan biến hoàn toàn, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người ta.
Đôi mắt ta vẫn còn ánh lên nỗi sợ hãi, hơi thở dồn dập khó mà ổn định lại. Ta đưa tay chạm lên má, đầu ngón tay chạm vào nước mắt, ta ngẩn người.
Ký ức dần trở nên mơ hồ, đầu ta đau nhói, tiếng sấm vang lên bên ngoài cung làm ta hoảng hốt thu mình vào góc giường, run rẩy cuốn chặt lấy chăn.
“Nương nương!” Bảo Châu hối hả chạy tới, “Nương nương đừng sợ, nô tỳ ở đây. Người có ổn không?”
Ta vừa nhìn thấy nàng liền nghẹn ngào nói: “Vi Cửu Chiêu đâu? Hắn đang ở đâu?”
Bảo Châu cúi đầu, không đành lòng trả lời: “Bệ hạ… đêm nay ở cung của Diệp quý nhân.”
Nghe đến đây, ta ngẩn người, lẩm bẩm: “Quý nhân… Diệp quý nhân”
Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Bảo Châu hốt hoảng nói: “Nương nương, người sao vậy? Đừng làm nô tỳ sợ, để nô tỳ đi mời thái y ngay.”
Ta nắm chặt tay nàng, gượng cười đầy tự giễu: “Hắn lừa ta, hắn lừa ta…”
Bảo Châu đau lòng, nhẹ nắm lấy tay ta: “Nương nương…”
Ta cúi đầu, giọt nước mắt trong suốt rơi xuống tay hai người. Ta cất giọng khàn khàn: “Bảo Châu, lấy giấy mực, ta muốn gửi thư về Nam Cương.”
Bảo Châu thoáng do dự, nhưng vẫn làm theo lời ta dặn. Từ trong hoàng thành canh giữ cẩn mật, gửi một phong thư ra ngoài là vô cùng khó khăn. Ta hiểu rõ điều đó, nhưng ta vẫn phải nắm lấy dù chỉ là một tia hy vọng mong manh.
Ngày hôm sau, ký ức trong đầu ta càng lúc càng mờ nhạt. Có lúc, ta bỗng quên mất tại sao mình lại ở đây.
Bảo Châu thấy ta có vẻ kỳ lạ nhưng cũng không dám làm ồn. Từ khi ra tỉnh lại, Vi Cửu Chiêu chưa từng ghé qua Phượng Nghi Cung, không biết là cố tình tránh mặt hay mải mê trong cõi ôn nhu của Diệp Minh Nhi.
Ta khẽ thở dài: “Thôi vậy, dù sao cũng sắp phải rời đi.”
Bảo Châu nhẹ giọng hỏi: “Nương nương, thật sự người muốn làm vậy sao?”
Ta gõ ngón tay lên bàn, khẽ nói: “Bảo Châu, giờ hỏi cũng vô ích. Nơi đây, chẳng còn gì để ta lưu luyến nữa.”
Ta vừa nói xong, sau lưng chợt vang lên giọng nói: “Ta cũng không đáng để nàng lưu luyến sao?”
Mộc Thu Hân quay đầu lại, thấy Giản Đình trong bộ áo đen đứng không xa, ánh mắt phức tạp.
“Ngươi vẫn đến.”
Giản Đình bước tới, ngồi xuống đối diện nàng: “Nàng muốn làm gì?”
Ta cười nhẹ: “A Đình, ta muốn trở về nhà.”
Giản Đình nghe vậy, tay cầm chén trà khựng lại: “Nàng đã suy nghĩ kỹ chưa? A Khánh, Bắc Triều và Nam Cương cách xa vạn dặm, nếu nàng đi, sẽ không thể quay lại nữa.”
Ta siết chặt tay áo, khẽ nói: “Ngươi chỉ cần giúp ta gửi thư về Nam Cương, một khi ta đã ra khỏi cửa thành, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.”
Giản Đình nắm chặt chén trà đến trắng bệch ngón tay: “Nhưng…”
Ta lập tức ngắt lời: “Chẳng còn nhưng gì nữa.”
“Nếu tiếp tục ở lại đây, ta chỉ còn con đường chết.”
Chương 9
Giản Đình khẽ mím môi, dù ta không nói gì, chàng cũng hiểu tình cảnh hiện tại của ta, đáp lại trong lặng lẽ: “Ta hiểu rồi.”
Giản Đình rời đi, ta đứng nhìn ngôi cung điện chứa đầy những kỷ niệm ngọt ngào giữa ta và Vi Cửu Chiêu, lòng tràn ngập không nỡ rời xa.
Thời gian chớp mắt đã đến ngày mười lăm.
Theo lệ, đêm nay Vi Cửu Chiêu sẽ đến Phượng Nghi Cung.
Ta chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn thịnh soạn, từ sớm đã ngồi chờ hắn đến.
Nhưng hôm nay, Vi Cửu Chiêu không như thường lệ đến chỗ ta.
Ta cứ nghĩ rằng trước khi rời đi, ít nhất nàng vẫn có thể gặp Vi Cửu Chiêu một lần nữa.
Nhưng ta đợi từ sáng đến tối mịt, từ khi đèn cạn dầu đến khi tiếng gà gáy vang lên ba lần, vẫn không thấy bóng dáng hắn.
Rõ ràng suốt bao năm nay, dù bận rộn đến mấy, mỗi tháng vào mùng một và ngày rằm hắn đều đến bên nàng.
Cho đến khi Bảo Châu nghe được từ các thái giám trong cung, mới biết rằng Vi Cửu Chiêu đã cùng Diệp Minh Nhi xuất cung du ngoạn.
Khi nghe tin này, ta không cảm thấy đau đớn như ta tưởng tượng, ngược lại, lòng lại thấy yên tĩnh lạ thường.
Giờ đây, ta chỉ chờ tin tức từ Giản Đình mang về.
Cuối cùng, Giản Đình cầm theo bức thư hồi âm đến Phượng Nghi Cung, lần đầu tiên sau nhiều ngày, ta nở một nụ cười từ tận đáy lòng.
Ta nâng niu bức thư mỏng manh ấy như báu vật.
Giản Đình nhìn ta, lòng chàng chua xót, nhưng lại chẳng biết nói gì.
“Xe rước bệ hạ sẽ về đến hoàng cung vào chiều mai, đó là cơ hội duy nhất của nàng.”
Giản Đình khẽ nói.
Việc Vi Cửu Chiêu rời cung, tất cả mọi người đều giấu ta. Ngay cả lúc hồi cung, cũng phải lựa lúc chạng vạng mới về.
Ta khẽ cười: “Hắn cũng thật khổ tâm.”
Vì muốn tránh ta, để cùng Diệp Minh Nhi vui vẻ, ngay cả thiên tử cũng phải làm mọi chuyện một cách lén lút.
Rõ ràng ngày trước khi mới vào cung, Vi Cửu Chiêu từng nói với ta rằng, nơi thâm cung này, một khi đã bước vào thì khó lòng rời đi.
Vì Vi Cửu Chiêu, ta đã bị giam cầm giữa bốn bức tường cao suốt mười năm.
Nhưng giờ đây, hắn vì muốn làm vui lòng một nữ nhân khác, đã phá vỡ quy tắc, dẫn nàng ta xuất cung vui chơi.
Giản Đình khẽ há miệng, như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt ra.
Ta siết chặt bức thư, nhìn nét bút thân quen mà lòng ngập tràn xúc động.
Trong thư viết: “Con ta không cần lo, cứ dũng cảm vượt ải về nhà.”
Giản Đình có vẻ không đành lòng nhìn ta rơi lệ, khẽ quay đầu đi: “Ta sẽ chuẩn bị mọi thứ.”
Ta tiễn chàng rời khỏi Phượng Nghi Cung, tay vẫn siết chặt bức thư bên mình.
Ta quay lại nhìn ngôi cung điện rộng lớn, nơi mà ta đã sống suốt mười năm qua.
Cuối cùng, chẳng còn thứ gì đáng để ta mang theo.
Bảo Châu từ bên ngoài bước vào: “Nương nương, người thực sự không mang theo thứ gì sao?”
Ta khẽ đáp: “Mang theo chiếc lục lạc của con Lì Nô thôi.”
“Vâng, nương nương.”
Ta giơ tay, vô thức lau đi giọt lệ nơi khóe mắt: “Đừng gọi ta là nương nương nữa. Khi về lại Nam Cương, ta sẽ đoạn tuyệt mọi thứ với Bắc Triều, cứ gọi ta là điện hạ như trước kia.”
Giọng Bảo Châu nghẹn lại trong cổ họng, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gọi: “Điện hạ.”
Ta khẽ gật đầu: “Ngày mai, là có thể rời khỏi nơi này.”