Chương 10
Cuối cùng, tôi cũng đổ bệnh.
Thời gian dài lao tâm lao lực, cộng thêm cú sốc lần này, đã khiến cơ thể vốn đã suy yếu của tôi càng thêm cạn kiệt.
Con gái và Triệu Đông Cần thay phiên nhau chăm sóc tôi, dù bầu không khí giữa hai cha con họ vẫn căng thẳng.
Nhưng bên ngoài, An Nhã cũng chẳng để yên, suốt ngày gọi điện cho Triệu Đông Cần. Nếu không phải ông ta đã chặn đường lên núi duy nhất, có lẽ cô ta đã tìm đến đây.
Nhân lúc Triệu Đông Cần ra ngoài gọi điện, Con gái mang một chén tổ yến đến, ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Mẹ, ly hôn đi.”
Tôi ngạc nhiên nhìn con bé: “Mẹ tưởng con sẽ khuyên nên hàn gắn.”
“Giờ con mới có thể cảm nhận được tâm trạng của mẹ trong thời gian qua.” con bé nhẹ nhàng nắm tay tôi, giọng thì thầm, “Xin lỗi mẹ, là do con đã không dứt khoát. Nhưng con hy vọng mẹ có thể quyết đoán hơn.”
Chúng tôi nhìn nhau, cả hai đều hiểu ý.
Thực sự, tôi không quá bận tâm đến lòng chung thủy của chồng. Ở vị trí này, những chuyện như vậy chẳng còn quan trọng nữa.
Tôi luôn cho rằng, những gì tôi cần nâng niu trong đời, chỉ có người đã sinh ra tôi và người mà tôi sinh ra. Những người khác, đều không liên quan.
Nhưng giờ đây, An Nhã xuất hiện, mang theo đứa con của Triệu Đông Cần.
Gã ngốc Tiêu Kiền vì áy náy mà không dám kiểm tra ADN đã tin lời An Nhã. Nhưng An Nhã đã gửi kết quả xét nghiệm vào email của tôi. Đúng vậy, đứa trẻ đó là con của Triệu Đông Cần.
Huyết thống là thứ không thể cắt đứt.
Tôi định lên tiếng thì Triệu Đông Cần vội vã bước vào, ánh mắt đầy giận dữ: “Khinh Duyên, con có biết mình đang nói gì không? Chuyện của cha mẹ không đến lượt một đứa con như con can thiệp!”
“Tôi ba mươi tuổi rồi, đâu còn là trẻ con.” Khinh Duyên đứng dậy, cười lạnh, “Còn ông, thật dẻo dai đấy, già rồi mà vẫn có con thêm.”
“Tôi khuyên mẹ ly hôn để cho hai mẹ tôi bên ngoài có chỗ, để ông có thể hưởng trọn niềm vui đoàn tụ.”
Triệu Đông Cần là người tính tình điềm đạm, nhưng không phải là không có nóng nảy. Đặc biệt là khi bị con cái chế giễu như vậy.
Nhưng lúc này, ông ta lại đuối lý nên đành chịu.
Những ngày qua, ông ta ấy luôn túc trực bên tôi, chăm sóc từng chút một, ý đồ của ông ta tôi hiểu rõ. Ông ta hoàn toàn không muốn từ bỏ những gì đang có chỉ vì An Nhã và đứa con.
Chương 11
Thời gian cứ kéo dài trong sự căng thẳng như vậy, khoảng nửa tháng trôi qua, nhưng sức khỏe của tôi vẫn không khá lên.
Đúng là “bệnh đến như núi đổ, đi như kéo tơ.”
Chuyện Tiêu Kiền tàng trữ ma túy đã có bằng chứng không thể chối cãi.
Đằng sau đó còn ẩn chứa một chuỗi cung ứng ngầm lớn, lần này hắn không còn cơ hội trở mình.
Tôi biết cha mẹ của cậu ta đã cố gắng tìm cách cứu vãn, nhưng chẳng ai dám đụng vào cục than nóng này.
Ngay cả một luật sư tập sự cũng không ai nhận.
Đường cùng, họ lại tìm đến tôi.
Vì không thể lên núi, họ nhờ quản gia gửi lời đến tôi: “Phu nhân, họ nói… nếu bà không giúp Tiêu Kiền, họ sẽ công khai chuyện giữa ông nhà và An Nhã.”
Đây là một trong những bê bối lớn nhất của Khinh gia. Lần này, họ đúng là đã khôn ngoan hơn, biết dùng chuyện này để uy hiếp tôi.
Dù tôi không màng đến danh tiếng của mình, nhưng còn phải nghĩ đến Khinh gia, đến Tập đoàn Vạn Hằng, đến Khinh Duyên. Dù sao, đó cũng là cha ruột của Khinh Duyên.
Khinh Duyên đặt con dao gọt hoa quả xuống: “Để con đi gặp họ.”
Tôi có chút lo lắng, vì họ ở thế cùng đường không còn gì để mất.
Nhưng con bé chỉ cười nhạt: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ không mong con có thể tự mình xử lý mọi chuyện sao?”
Tôi đành gật đầu: “Mang theo hai người nữa đi.”
Con bé đi một mạch đến tối mới trở về.
Triệu Đông Cần giúp tôi cất chậu nước rửa chân, cẩn thận lau khô, dịu dàng nói: “Có chuyện gì để mai nói, giờ đã khuya rồi, để Tiểu Duyên nghỉ ngơi.”
Nhưng Khinh Duyên phớt lờ ông ta, ngồi xuống cạnh giường tôi: “Mẹ, họ quỳ lạy con suốt nửa ngày, không chịu đứng dậy, nói rằng sống không nổi nữa, dù thế nào cũng muốn gặp mẹ một lần.”
Tôi nhướng mày nhìn con bé, bắt gặp ánh mắt phức tạp của con.
Triệu Đông Cần nhìn tôi rồi quay sang nhìn con bé: “Mẹ con không khỏe, có gì đâu mà gặp. Chẳng lẽ con vẫn chưa quên được tên đàn ông đó sao?”
Khinh Duyên Không đáp lại ông ta, chỉ chăm chú nhìn tôi.
Tôi im lặng một lúc rồi nói: “Cũng không phải là không thể gặp.”
Vậy là sáng hôm sau, bốn chúng tôi ngồi ở ngoài vườn.
Tôi đã tìm lý do để Triệu Đông Cần rời đi. Dù không vui nhưng ông ta vẫn ra khỏi nhà, không quên quay đầu lại nhìn.
Tôi biết, dù ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng ông ta vẫn nghĩ đến mẹ con An Nhã.
Chương 12
“Thật là khiến hai người phải chê cười.”
Tôi nhìn con gái rót trà, mỉm cười: “Có lẽ đây chính là ý trời, thời thế xoay vần? Giờ đây, hai gia đình chúng ta đều chẳng dễ dàng gì.”
Hai vợ chồng nhà họ Tiêu nhìn nhau, rồi mẹ Tiêu lên tiếng: “Thực ra, nói cho cùng cũng tại con tiện nhân An Nhã! Nếu không phải cô ta chen vào, khiến tất cả chúng ta không được yên ổn, hai nhà chúng ta đâu đến mức này? Chuyện Tiêu Kiền đi vào con đường hư hỏng bên ngoài, chắc cũng do cô ta xúi giục.”
Tôi không phủ nhận, chỉ cúi đầu thở dài: “Giờ nói gì cũng muộn rồi. Nói thật, nghĩ lại, Tiêu Kiền thực ra đa phần thời gian vẫn là đứa con hiếu thảo, biết cư xử. Chỉ là lần này chuyện quá lớn, không dễ gì mà lật trang.”
Nghe tôi nói vậy, mắt mẹ Tiêu sáng lên: “Vậy là bà chịu giúp rồi? Tôi biết mà! Bà thông gia vẫn nhớ đến điều tốt của chúng tôi! Thực ra, sau khi vào trại giam, A Kiền cũng vô cùng hối hận, người nó yêu nhất vẫn là Tiểu Duyên!”
Tôi đỏ mắt gật đầu: “Tôi biết, tôi hiểu cả…”
Khinh Duyên cúi đầu, vẻ mặt đầy u sầu.
Nhưng tôi lại nói tiếp: “Chỉ là, hai người nhìn xem, giờ tôi có lòng cũng bất lực. Mẹ con An Nhã là mối họa lớn biết bao! Tôi không thể để lại mối họa này để sau này gây phiền cho Tiểu Duyên. Cho nên, việc cấp bách nhất vẫn là giải quyết chuyện này.”
“Hơn nữa, con ngoài giá thú cũng có quyền thừa kế, mà sức khỏe tôi thì ngày càng yếu, nếu không giải quyết được mối lo này, tôi cũng chẳng an lòng về công ty.” Tôi nói đến đây, ho hai tiếng.
Khinh Duyên đưa tôi chén trà: “Mẹ, bác sĩ đã dặn mẹ không được lao tâm lao lực nữa.”
Tôi cầm chén trà uống một ngụm, nhưng bị sặc, ho dữ dội, khiến vợ chồng nhà họ Tiêu sợ hãi.
Mẹ Tiêu cũng bắt đầu mắng: “Con tiện nhân này thực sự không ra gì! Bà thông gia, nếu bà cần chúng tôi giúp đỡ gì, cứ nói!”
Tôi vội xua tay: “Không dám đụng vào cô ta đâu…”
Chúng tôi trò chuyện khoảng hai tiếng, vợ chồng nhà họ Tiêu vừa mắng vừa rời đi.
Ngày hôm sau, tôi thấy trên mạng đoạn video An Nhã bị vợ chồng nhà họ Tiêu cùng họ hàng bạn bè chặn lại trong khu chung cư. Tiêu Kiền xuất thân từ một gia đình bình dân, người nhà của cậu ta làm việc tất nhiên là chẳng có chút quy cách nào.
Trong video, An Nhã bị họ lột đồ, đè xuống đất đánh đập, tiếng chửi rủa của người nhà họ Tiêu không ngừng.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Tôi mời gia đình họ Tiêu đến dùng bữa, cảm ơn họ vì đã giúp tôi giải tỏa, trong bữa ăn, không kìm được mà rơi nước mắt, cho họ xem đoạn video Triệu Đông Cần lén gặp An Nhã.