19
Mở mắt ra, tôi vẫn ngồi trong công viên. Mọi thứ xung quanh thật tĩnh lặng, nhưng cảm giác trong lòng thì rối bời.
Giấc mơ vừa rồi quá chân thật, đến mức tôi cảm giác như mình vừa xuyên qua một khoảng thời gian nào đó.
Mơ hồ, khó hiểu, giống như một linh hồn vừa tìm đường trở về nơi nó thuộc về….
Những chuyện kỳ lạ xảy ra gần đây cứ liên tục bủa vây lấy tôi. Không biết nên nói với ai, tôi đành gọi điện cho Lý Dao – người bạn thân từ nhỏ để than thở.
Khi đang nói chuyện, chẳng biết từ lúc nào, “tiểu hầu gia” lại lẳng lặng xuất hiện trong nhà tôi.
Anh ta có vẻ vẫn nhớ câu hỏi vu vơ của tôi trong thang máy lần trước – rằng tôi thích kiểu tóc dài và bộ trang phục cổ trang mà anh mặc. Vậy mà chẳng hiểu sao, chỉ vì một câu đùa, anh ta liền biến nó thành thật.
Lát sau, không thấy anh đâu, tôi lại thấy anh quay về trong bộ cổ phục đặc trưng, mái tóc dài vấn cao đúng kiểu cổ trang.
Hóa ra mái tóc ngắn lúc đầu chỉ là giả.
Anh ta có thể thay đổi giữa dáng vẻ hiện đại và cổ đại một cách thoải mái, làm tôi không biết nên ngạc nhiên hay bực bội.
Dù vậy, anh ta không làm phiền tôi mà tự mình dạo quanh nhà, thoải mái như đang ở nhà mình. Anh gõ tay lên bể cá để trêu mấy chú cá vàng, sau đó lại chơi với “Băng Đoàn” – chú mèo của tôi – như thể chúng là thú cưng của anh ta.
Không muốn để anh nghe lỏm nội dung cuộc trò chuyện của tôi với Lý Dao, chúng tôi chuyển sang nói bằng tiếng Anh.
Tôi kể với cô ấy về cảm giác thắt lại trong lòng khi bước vào bảo tàng hôm nọ và giấc mơ kỳ lạ về một bữa tiệc cung đình tôi thấy khi ngủ gật trong công viên.
Lý Dao là người hiểu tôi nhất, cô ấy biết tôi không phải kiểu người dễ hoang tưởng. Nghe tôi nói, cô ấy chỉ nhẹ nhàng an ủi, giúp tôi vơi bớt cảm giác bất an.
Tôi vừa kết thúc cuộc gọi, đặt điện thoại xuống, thì bắt gặp ánh mắt của “tiểu hầu gia”. Anh đứng đó, chăm chú nhìn tôi. Tôi giả vờ không để ý, cầm ly nước lên uống. Nhưng anh đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm ấm vang lên đầy ý vị:
“Nàng đã mơ thấy lần đầu chúng ta gặp gỡ, lẽ nào vẫn không tin rằng nàng chính là thê tử của ta sao?”
Câu nói bất ngờ như tiếng sét giữa trời quang. Tôi giật mình đến mức ngụm nước vừa uống vào trào ngược, ho sặc sụa.
20
Tôi ho đến đỏ cả mặt, chưa kịp bình tĩnh lại thì “tiểu hầu gia” đã nhẹ nhàng đưa cho tôi một tờ khăn giấy. Tôi vội vàng nhận lấy, vừa lau miệng vừa trừng mắt nhìn anh ta, lòng ngập tràn sự khó tin:
“Anh… anh không phải là người cổ đại sao? Sao lại biết nói tiếng Anh?”
Anh ta không trả lời ngay, chỉ tao nhã ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, động tác thanh thoát tựa như một bức tranh cổ được vẽ nên từ chính con người anh ta. Rồi anh cười khẽ, ánh mắt sâu thẳm như chứa đựng cả ngàn năm ký ức:
“Tâm Tâm, ta đã sống hơn một ngàn năm rồi.”
Một câu nói đơn giản nhưng ẩn chứa biết bao điều khó lường.
Ý anh ta là gì đây?
Rằng với một người đã tồn tại lâu như vậy, chuyện gì mà anh ta không biết?
Hay ngầm khẳng định sự thông tuệ vượt xa mọi thời đại?
Dù thế nào, lời nói ấy khiến tôi nhất thời nghẹn lời. Nỗi lúng túng ban nãy khi ho sặc sụa lại càng khiến tôi cảm thấy xấu hổ hơn.
Chưa để tôi phản ứng, ánh mắt anh ta dừng lại trên chiếc quạt tre tôi vừa mua ở ven đường, rồi anh cầm nó lên, xoay nhẹ trong tay, như thể tìm kiếm điều gì quen thuộc.
“Đây là chiếc quạt mà trước kia nàng thích nhất.”
Anh nói, giọng nói như thoảng qua một lớp sương mờ của ký ức.
Tôi nhíu mày, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, đáp:
“Tùy tiện thôi, tôi chỉ tiện tay mua đại ở ven đường.”
Nghe vậy, anh ta khẽ cười, nụ cười mang theo chút thâm trầm khó hiểu, rồi thản nhiên nói:
“Ở nhà ta còn rất nhiều đồ của nàng từ trước kia. Muốn đi xem không?”
Lời nói ấy giống như một cái bẫy được đặt ra cẩn thận, từng chữ từng lời đều cố ý dẫn dụ tôi. Tôi im lặng, không đáp, nhưng trong lòng không khỏi cảnh giác.
Anh ta đang muốn đưa tôi vào nơi mà lần trước anh đã nhắc đến—một cánh cửa mà anh gọi là “cửa môn vô cùng”.
Anh bảo rằng chỉ cần bước qua, tôi sẽ nhớ lại kiếp trước của mình, sẽ biết được tôi thực sự là ai.
Anh ta thậm chí còn khẳng định rằng tôi chính là Hỏa Tâm, người từng gắn bó với anh từ hàng trăm năm trước.
Thành thật mà nói, tôi có chút tò mò.
Nếu điều đó là thật, nếu tôi thực sự là người anh ta nói, thì bước vào cánh cửa đó sẽ là cách nhanh nhất để tìm ra câu trả lời. Nhưng tôi cũng không quên lời anh ta nói ngay sau đó—
“Nếu nàng bước vào, nàng sẽ mãi mãi ở bên ta.”
Mãi mãi ở bên anh ta, nghĩa là gì?
Có phải là trở thành giống như anh ta không?
Tôi vẫn không biết rõ anh ta là gì—người hay quỷ, hay là một dạng tồn tại khác mà tôi không thể hiểu nổi. Anh ta nói đã sống hơn một ngàn năm, vậy chẳng phải là một… yêu quái già rồi sao?
Tôi không ngốc đến mức dễ dàng bị anh ta dụ dỗ như vậy.
Bước qua cánh cửa đó chẳng khác nào đánh đổi tất cả để theo một người mà đến giờ tôi còn chưa rõ là bạn hay thù.
Dù anh ta có làm gì, tôi cũng nhất định không dễ dàng bước qua cánh cửa đó đâu.
21
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, lòng dâng lên vô số thắc mắc, không nhịn được, tôi hỏi:
“Anh làm sao chắc chắn kiếp trước tôi là vợ anh? Chỉ vì tôi giống bức tranh đó sao? Thật ra trên đời này có biết bao người… đều có hai mắt và một cái mũi. Người giống nhau cũng chẳng có gì lạ.”
Tiểu hầu gia không hề do dự, ánh mắt anh ta thẳng thắn đối diện với tôi, giọng nói trầm ổn vang lên:
“Chính là nàng.”
Ánh mắt anh ấy không có chút gì lùi bước, giống như cả thế giới này có thể sai, nhưng điều anh ta tin tưởng thì không bao giờ sai.
Đối với anh ta, tôi chính là Hỏa Tâm – người vợ mà anh đã yêu suốt cả ngàn năm qua.
Nhìn dáng vẻ kiên định ấy, tôi không thể phủ nhận, anh ta chắc chắn rất yêu vợ mình.
Nhưng nếu tôi thật sự là Hỏa Tâm, thì sao?
Kiếp trước và kiếp này là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Kiếp này tôi có cuộc sống của riêng mình, bạn bè, ước mơ và tương lai. Tôi sẽ không từ bỏ tất cả chỉ vì một quá khứ mà tôi thậm chí không hề nhớ.
Thấy tôi im lặng, tiểu hầu gia bắt đầu kể. Giọng nói của anh ấy như kéo tôi vào một câu chuyện từ thời xa xưa:
“Chúng ta gặp nhau lần đầu tiên trên hồ vào ban đêm trong cung. Nàng đứng dưới ánh trăng, mái tóc đen dài như dòng suối mềm mại, đôi mắt nàng sáng hơn cả những vì sao. Ta đã xin hoàng thượng ban hôn, để nàng trở thành thê tử của ta. Sau ba năm chinh chiến nơi sa trường, khi ta trở về, nàng đã bị kẻ xấu hại chết. Tâm Tâm, trong suốt một ngàn năm qua, ta luôn tìm kiếm nàng. Theo ta về đi, nàng sẽ nhớ lại tất cả.”
Những lời anh ta nói thật nhẹ nhàng, tưởng chừng đơn giản, nhưng sao tôi lại cảm thấy một nỗi bi thương sâu sắc đến vậy. Câu chuyện của anh ta nghe như một truyền thuyết, nhưng liệu nó có thật sự chỉ đơn giản như thế?
Nếu tôi thực sự là Hỏa Tâm, thì ai là kẻ đã hại tôi?
Và tại sao?
Trong đầu tôi không ngừng vang lên những câu hỏi.
Tiểu hầu gia nói rằng chỉ cần theo anh ta, tôi sẽ nhớ lại tất cả. Nhưng liệu những gì tôi sẽ thấy có khiến tôi hối hận không? Liệu quá khứ ấy có mang đến câu trả lời hay lại kéo tôi vào một vòng xoáy không lối thoát?
Tôi nhìn anh ta, ánh mắt bình thản nhưng trong lòng là cả một mớ hỗn độn. Tôi không biết liệu mình có muốn biết sự thật hay không, và nếu biết, tôi sẽ làm gì với nó.