12
Tôi vốn đã hẹn một người bạn học cùng khoa khảo cổ đi ăn. Thực ra, mục đích chính là muốn tìm hiểu thêm thông tin về ngôi mộ cổ đang gây xôn xao. Cuộc gọi vừa rồi chính là từ anh ấy, hỏi tôi mấy giờ có thể gặp, và cuối cuộc trò chuyện, anh còn không quên dặn dò tôi phải chú ý an toàn trên đường.
Tiếng anh vọng ra từ điện thoại trong không gian yên tĩnh của thang máy, hiển nhiên người đàn ông kỳ lạ bên cạnh tôi nghe rõ từng chữ.
Tôi không biết vì sao, nhưng khi nói chuyện với một người đàn ông khác trước mặt anh ta, tôi lại có cảm giác như mình đang làm điều gì sai trái. Như thể ánh mắt sâu thẳm ấy đang dò xét từng hành động của tôi, khiến lòng tôi bỗng chốc bất an.
Ngay khi cuộc gọi kết thúc, không khí giữa chúng tôi lại rơi vào im lặng. Chưa đầy vài giây sau, giọng nói trầm thấp của anh ta vang lên, phá vỡ sự yên ắng:
“Phu nhân có hẹn với ai à?”
Câu hỏi đó rõ ràng rất bình thường, nhưng cái cách anh ta nói ra lại không đơn giản chút nào. Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười nửa miệng, như thể câu trả lời của tôi chẳng quan trọng, bởi anh đã biết trước.
Tôi cứng đờ, mồ hôi bắt đầu rịn ra trong lòng bàn tay. Sau vài giây lưỡng lự, tôi yếu ớt đáp, cố gắng sửa lại xưng hô:
“Tôi không phải… phu nhân của anh.”
Giọng tôi nhỏ đến mức chính tôi cũng khó mà nghe rõ.
Thang máy sắp xuống đến tầng một. Trong đầu tôi chỉ còn duy nhất một suy nghĩ: Cửa mở ra, mình sẽ chạy ngay. Tôi nín thở, siết chặt quai túi, chuẩn bị sẵn sàng cho hành động tiếp theo.
Nhưng đúng lúc ấy, một âm thanh chói tai vang lên:
“Két.”
Thang máy đột ngột dừng lại.
Trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì, ánh đèn trong thang máy vụt tắt, không gian chìm trong bóng tối đen kịt.
13
Tôi hét lên một tiếng, lưng dựa vào tường thang máy, người run lên cầm cập. Giọng của người đàn ông vang lên giữa nhịp tim đập mạnh như trống của tôi.
“Hỏa Tâm, em là phu nhân của ta, ta đã tìm em suốt một ngàn năm rồi.”
Tôi bịt chặt tai lại, mồ hôi lo lắng liên tục rơi xuống trán. Trong bóng tối, tôi không thể phân biệt được anh ta đang ở đâu. Có thể là vẫn ở trước mặt tôi, nhưng cũng có thể anh ta đang ở khắp nơi xung quanh tôi.
“Hỏa Tâm, về nhà với ta nhé?”
“Chỉ cần bước qua cánh cửa kỳ diệu, nàng sẽ tìm lại được ký ức tiền kiếp, và chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.”
Lời nói của anh ấy vang vọng trong đầu tôi, nhưng tôi không thể đáp lại.
Từ nhỏ tôi đã sợ bóng tối. Dì thường trêu tôi rằng, kiếp trước tôi chắc hẳn đã chết trong bóng tối, nên mới sợ đến vậy.
Đến lúc này, dường như anh ta nhận ra sự bất thường của tôi, lời nói của anh ta bỗng ngừng lại, lo lắng gọi tôi một tiếng:
“Hỏa Tâm?”
Cảm nhận được vòng tay của anh ta đến gần, tôi không kìm được mà khóc nức nở, trán gục vào ngực anh ta, sợ anh ta sẽ rời đi, tôi ôm chặt lấy eo anh.
Tôi khóc nức nở, nước mắt rơi không ngừng, như thể tôi đã chịu đựng một nỗi uất ức rất lớn. Anh ta không nói gì thêm, tay nhẹ nhàng vuốt dọc sau cổ tôi, từng chút một, không hề cảm thấy phiền.
Tôi chưa bao giờ biết rằng động tác này lại có tác dụng kỳ diệu với tôi, khiến tôi dừng khóc ngay lập tức. Tôi lau nước mắt và nước mũi vào người anh, đẩy nó đi trước khi tôi nhận ra mình đã làm điều đó.
Giọng nói trên đầu tôi dịu dàng hơn cả làn gió đã thổi rụng những cánh hoa tím hôm đó.
“Được rồi, Hỏa Tâm đừng khóc nữa, ta ở đây, ta ở đây.”
Cánh hoa tím…
Tôi dừng khóc, không hiểu sao, lại nhớ đến hình ảnh cây hoa tím mờ ảo, như mây như sương trong đầu mình.
14
Tiếng hỏi thăm từ nhân viên an ninh truyền đến qua loa gọi thang máy, bảo tôi đừng lo, sẽ có người đến sửa chữa ngay.
Cô ấy chưa nói xong, đèn trên đầu tôi đã sáng lên, thang máy cũng bắt đầu hoạt động trở lại. Cùng lúc đó, tôi cảm thấy người mà tôi đang ôm chặt dường như biến mất dần, như cát chảy qua kẽ tay.
Nhưng tôi biết, anh ta sẽ quay lại.
15
Sau khi rời khỏi thang máy, tôi đột ngột thay đổi quyết định. Tôi không còn muốn gặp người bạn học nữa, mặc dù đã hẹn trước. Lòng tôi không yên, một phần vì sự căng thẳng dâng trào từ những điều kỳ lạ đang xảy ra, phần khác là do sự xuất hiện của anh ta trong thang máy khiến tôi cảm thấy bối rối.
Tôi lập tức gọi điện xin lỗi anh bạn học, nói rõ lý do không thể gặp mặt. Anh ấy luôn là người hiền hòa, dễ chịu, liền đáp lại một cách nhẹ nhàng rằng không sao đâu, nên tôi cũng yên tâm phần nào.
Sau khi cúp máy, tôi quyết định vẫn đi đến bảo tàng. Những hiện vật khai quật từ ngôi mộ cổ đang được trưng bày tại đó, và tôi không thể cưỡng lại sự tò mò, muốn tìm hiểu xem liệu có điều gì bí ẩn ẩn chứa trong những cổ vật đó không.
Ngay khi bước vào bảo tàng, một cảm giác lạ lẫm và nặng nề bỗng ập đến, khiến trái tim tôi như bị một nhát dao đâm mạnh.
Một cơn đau nhói xuyên qua cơ thể, giống như sóng dữ vỗ về phía tôi, dồn dập và không thể dừng lại. Đau đến mức tôi không thể thở, chỉ còn biết cúi đầu xuống, dựa vào cánh cửa, cố gắng giữ bình tĩnh.
Cảm giác này, thật sự, tôi đã từng trải qua.
Mỗi lần nhìn thấy những đồ vật của bố mẹ, những vật dụng quen thuộc mà họ đã từng dùng khi còn sống, tôi đều cảm thấy như thế này.
Nó không phải là nỗi đau thể xác, mà là một cảm giác mơ hồ, như một nỗi mất mát mà không thể chạm tới.
Tôi ngẩng đầu, chần chừ một chút rồi quyết định rời đi. Có lẽ hôm nay không phải là thời điểm thích hợp để khám phá bảo tàng này.
Khi tôi bước ra khỏi cửa, tiếng gọi của những người bán hàng rong vang lên ngoài đường:
“Quạt tay giống của phu nhân Hỏa Tâm, đi qua đừng bỏ lỡ!”
Tôi không thể nhịn được mà bật cười trong đầu, cảm thấy thật buồn cười. Những người này quả thật rất biết cách bắt kịp xu hướng, lại còn có mắt kinh doanh thật sự.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định đi lại gần và mua một chiếc quạt tay. Ít nhất, nó có thể giúp tôi tạm thời quên đi những cảm giác kỳ lạ vừa nãy.
16
Các chuyên gia khảo cổ dựa vào đặc điểm của chiếc quạt này đã đặt tên cho nó là quạt treo có nơ thêu hoa bạch thổ.
Những chiếc quạt giả bán ngoài thị trường và những chiếc được trưng bày ở bảo tàng cố gắng mô phỏng nhưng không thể giống hoàn toàn, tuy nhiên, chúng cũng thật sự rất đẹp.
Tôi đi bộ đến công viên nhỏ gần khu triển lãm và ngồi một lúc, nhẹ nhàng xoay chiếc quạt nhỏ trong tay, lẩm bẩm hai từ mà tôi vừa nghe thấy:
“Hỏa Tâm.”
Đây chính là “Tâm Tâm” mà anh ấy nhắc đến.
Chỉ là tôi không phải là Hỏa Tâm, tên tôi là Tử Quyết, Lý Tử Quyết.
Trong công viên không có nhiều người, dưới bóng cây, cơn gió nhẹ và mát rượi mang theo hương hoa. Tôi thẫn thờ nhìn những con bướm bay trong bụi hoa, không lâu sau, tôi cảm thấy buồn ngủ.
17
Trong lúc mơ màng, đột nhiên, một tiếng “Bịch” vang lên, chiếc quạt trên tay tôi rơi xuống đất. Tôi cúi người xuống định nhặt lên, nhưng trước khi tôi kịp động đậy, một bàn tay nhanh chóng vươn ra, nhặt chiếc quạt trước tôi. Tôi ngẩng đầu lên, và chỉ trong một giây, nhận ra rằng mình không còn đứng ở công viên nữa.
Trước mắt tôi là một khung cảnh hoàn toàn khác biệt.
Một vầng trăng sáng rực rỡ treo cao trên mái nhà cổ kính, ánh trăng nhuộm vàng cả không gian. Những âm thanh nhẹ nhàng của bữa tiệc đêm cung đình như thoảng qua, tiếng đàn cổ cất lên nhẹ nhàng, hòa cùng tiếng chuông ngân vang, vọng xa tới mặt hồ lặng lẽ.
Cảnh vật xung quanh như vẽ nên một bức tranh mộng mị, và ngay cả tôi cũng không nhận ra chính mình khi đang mặc một bộ y phục cung đình nặng nề, tinh xảo.
Trong khoảnh khắc hoảng loạn, tôi vội vàng trốn sau chiếc bình phong, cố gắng giấu mình trong không gian nhỏ hẹp đó. Cả người tôi như bị vây kín trong sự lạ lẫm, chỉ biết lên tiếng hỏi với giọng run rẩy:
“Ai đó?”
Từ phía bên ngoài bình phong, một hình bóng cao lớn và tao nhã bước vào. Tôi nhận ra ngay, đó chính là người đàn ông tôi đã gặp trước đây trong phòng tắm ở nhà.
Vóc dáng anh ta, từng đường nét đều rõ ràng và quen thuộc, như thể tôi đã biết anh ấy từ rất lâu.
Nhưng giờ phút này, tôi cảm thấy mình như một người ngoài cuộc trong chính câu chuyện của mình, chỉ có thể đứng nhìn mà không thể tham gia.
Anh ta không trả lời câu hỏi của tôi về thân phận của mình. Thay vào đó, anh chỉ nói một cách nhẹ nhàng, mang theo một chút mỉm cười:
“Cô nương, chiếc quạt của cô rơi rồi.”
Anh ta khẽ đưa phần cán quạt về phía tôi, trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt tôi vô thức rơi vào đôi tay trắng nõn của anh. Những ngón tay thon dài, khéo léo, xương khớp rõ ràng, khiến tôi không thể rời mắt.
Đôi tay ấy, dưới lớp ống tay áo có hoa văn mây tinh xảo, như thể chứa đựng cả một thế giới bí ẩn mà tôi chưa từng hiểu.
18
Ánh sáng mờ ảo từ mặt hồ phản chiếu lên chiếc bình phong sơn thủy, tạo nên những bóng hình lấp lửng như mộng. Trong bầu không khí tĩnh lặng ấy, tiếng bước chân vội vã vang lên trên cây cầu gỗ. Mỗi bước chân như mang theo sự gấp gáp, phá vỡ sự yên bình của đêm.
Một giọng nói thô lỗ nhưng lại có chút cẩn trọng cất lên, kèm theo tiếng cúi mình đầy cung kính:
“Tiểu hầu gia, ngài khiến nô tài tìm lâu quá, hoàng thượng đang triệu ngài kìa!”
“Đến ngay.”
Tiểu hầu gia?
Trái tim tôi bỗng dưng run rẩy. Danh xưng ấy như một khúc nhạc ngân lên từ ký ức, mơ hồ nhưng lại quen thuộc đến lạ lùng. Là ai? Vì sao tôi cảm giác mình đã từng nghe qua?
Tôi không kìm được sự tò mò, khẽ nghiêng người, len lén nhìn qua chiếc bình phong. Ánh đèn mờ nhạt rọi lên một bóng dáng cao lớn, khoác áo gấm thêu mây lành. Anh ấy cất bước thong dong nhưng đầy khí phách, mái tóc dài buộc cao bằng dải lụa đỏ, từng bước đi như dệt lên một bức tranh sống động giữa màn đêm.
Như cảm nhận được ánh nhìn của tôi, anh ấy đột ngột dừng lại, khẽ ngoái đầu. Đôi mắt sắc lạnh nhưng ẩn chứa sự hiền hòa bất ngờ đối diện với ánh mắt tôi.
Tôi giật mình, lập tức lấy chiếc quạt bạch thổ che khuất gương mặt. Nhịp tim hỗn loạn, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực. Khi cảm thấy anh ấy đã rời đi, tôi từ từ hé mắt qua viền quạt, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp, từng đường nét toát lên sự kiêu hùng và cao quý.
Bóng dáng ấy cứ thế đi xa, hòa mình vào ánh đèn cung đình lập lòe phía trước. Tôi đứng lặng hồi lâu, chiếc quạt trong tay vô thức lay động, mặt nóng bừng, như thể bị nhốt trong lồng hơi, không sao hạ nhiệt.
Không xa, tiếng xôn xao từ một đoàn người vọng lại. Dẫn đầu đoàn là một nữ nhân, dáng vẻ quyền uy, từng bước đi nhẹ nhàng nhưng khí chất uy nghi không lẫn vào đâu được. Lớp váy áo của bà ta tỏa ra ánh sáng mờ ảo dưới ánh trăng, từng họa tiết thêu trên lụa như sống động.
Giọng nói của bà vang lên, giống hệt như âm thanh mà tôi nghe mỗi ngày trong gương:
“Hỏa Tâm, ngươi làm gì ở đây giờ này?”
Tôi vội vàng chấn chỉnh lại tư thế, cung kính cúi đầu hành lễ, từng bước tiến về phía bà. Dẫu vậy, mỗi bước đi của tôi như đang chống lại lý trí, đầu cứ ngoái lại nhìn nơi anh ấy vừa rời đi.
Nhưng giờ đây, chốn ấy chỉ còn ánh trăng tĩnh lặng trải khắp mặt hồ, từng làn sương mỏng lượn lờ. Chỉ có hơi lạnh của đêm, mơn man da thịt, khẽ thì thầm cùng lòng tôi một điều gì đó chưa rõ ràng…