19
Sau khi Hạ Ninh bị giam giữ, lại có một vấn đề lớn khác đặt trước mặt ta.
Thái y Yến Quốc chiết xuất độc tố từ ong chúa để chế thành giải dược, nhưng cách sử dụng giải dược lại có phần kỳ quặc.
Thái y nói, nếu bị ong chích, nọc độc sẽ lan khắp cơ thể.
Vì vậy, thuốc cần được thoa lên toàn bộ da trên cơ thể.
Yến Cừu trước giờ không cho phép ai đụng vào mình, nên việc này chỉ có ta làm.
Tối hôm đó, ta mang thuốc bước vào bể tắm nơi Yến Cừu đang ở. Cảnh tượng này có chút quen thuộc, nhưng thời thế nay đã khác, tim ta đập dữ dội.
Xuyên qua lớp sương mù dày đặc, ta không thấy bóng dáng Yến Cừu đâu.
Ta vừa định gọi hắn, thì một đôi tay đột nhiên từ phía sau bịt miệng ta lại, ngay sau đó là một cơ thể nóng rực áp sát vào.
“Là ta đây.”
Giọng Yến Cừu khàn khàn.
Hắn khẽ nói bên tai ta: “Thái y nói, khi thoa thuốc cần giữ da ở nhiệt độ thấp. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc ngươi sẽ đến, ta lại không kiềm chế được mà cả người nóng rực. Thế là ta phải tắm nước đá hết lần này đến lần khác. Ngươi nói xem, phải làm sao đây?”
Những lời đáng xấu hổ như vậy mà ngươi cũng nói ra được một cách đường hoàng thế sao!
Mặt ta đỏ như gan lợn.
Chưa kịp nói gì, bên ngoài đã có người vội vàng bẩm báo: “Điện hạ! Kẻ trong lao đã tự sát rồi!”
Là Hạ Ninh.
Yến Cừu khựng lại, trầm giọng: “Biết rồi.”
Người hầu rời đi, Yến Cừu ôm ta ngồi xuống bên bể tắm, hỏi: “Ban ngày nàng vào ngục sao?”
Ta không giấu diếm, gật đầu: “Phải.”
Ta đến gặp Hạ Ninh, chỉ nói với hắn một câu: “Công chúa của ngươi đã chết từ lần rơi nước đó. Ta không phải nàng. Nhưng trong phòng nàng, ta tìm thấy một chỉ thị chưa kịp gửi đi. Trong đó nói rõ việc giải tán hậu viện, bồi thường ruộng đất, cửa tiệm. Nhưng trong danh sách đó không có tên ngươi.”
Hạ Ninh sững sờ hồi lâu, sau đó bật khóc, rồi lại cười.
Dù biết rằng hắn sẽ rơi vào nỗi đau đớn cực độ vì tự tay hại chết người mình yêu.
Nhưng hắn có quyền biết tình cảm của công chúa dành cho mình.
Hạ Ninh tự tận, điều này ta đã đoán trước.
Giờ đây khi Yến Cừu hỏi lại, ta suy nghĩ thật lâu, định nói rõ sự thật với hắn: “Thật ra ta là…”
Nhưng Yến Cừu bất ngờ tiến lại gần, dùng nụ hôn chặn lời ta: “Nàng là công chúa của ta.”
Mọi thứ đều không cần nói ra.
Khi thoa thuốc cho Yến Cừu, ta nhìn những vết sẹo lớn nhỏ trên người hắn, tưởng tượng về những năm tháng gian khổ mà hắn đã trải qua.
“Đau không?”
Yến Cừu xoay tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta: “Không đau.”
Hắn không còn như trong nguyên tác – hung tàn vô độ, nhưng ở trong cung điện này, chắc chắn hắn đã chịu không ít đau đớn.
Con đường phía trước vẫn gập ghềnh, nhưng không sao cả.
Ta sẽ cùng hắn bước tiếp.
Phiên ngoại:
Năm thứ ba kể từ khi tân đế đăng cơ, cuối cùng người cũng không chịu nổi áp lực của bá quan, đồng ý tuyển thêm người vào hậu cung.
Còn ta, quyết tâm phải được chọn.
Phụ thân ta là cận thần của tân đế, là tả tướng đại nhân uy quyền lẫy lừng.
Ta từng thấy bệ hạ từ xa vào ngày người đăng cơ trên thành môn. Người tài năng hơn người, phong thái phi phàm, quả thật chính là mẫu phu quân trong mộng của ta.
Phụ thân đã kể cho ta nghe rất nhiều về bệ hạ. Khi người còn là hoàng tử, đã bộc lộ tài năng trị quốc vô song, được quần thần hết lời ca tụng.
Nhưng chỉ có một điều khiến mọi người đau đầu: suốt ba năm đăng cơ, hậu cung của người chỉ có một mình hoàng hậu.
Điều này làm bá quan lo lắng đến phát sầu.
Ta nghĩ, nhất định là hoàng hậu không cho bệ hạ nạp phi.
Về vị hoàng hậu này, ta cũng từng nghe qua.
Chính là trưởng công chúa của Tống quốc, từng mang tiếng phóng túng vô độ.
Đến nay, lời đồn này vẫn còn lan truyền trong các tửu lầu Yến quốc.
Nghe nói nàng ấy từng có hôn ước, nhưng cuối cùng lại không thành, còn từng ép bệ hạ khi người còn là hoàng tử lang thang ở Tống quốc, bắt về phủ công chúa mà lăng nhục.
Mỗi lần nghĩ đến những điều này, ta đều thấy bất bình thay cho bệ hạ.
Cả đời người đã quá vất vả, sao còn phải chịu đựng một vị hoàng hậu ngang ngược như vậy?
Cho nên lần tuyển phi này, ta quyết tâm tiến cung để cứu bệ hạ ra khỏi biển lửa.
Nghe ta nói chí lớn hùng hồn, phụ thân chỉ nhìn ta như nhìn một kẻ ngốc, rồi bảo:
“Ta biết con nôn nóng, nhưng đừng vội. Ngày mai, bệ hạ tổ chức một trận mã cầu (bóng trên lưng ngựa), ta sẽ dẫn con vào cung tận mắt nhìn thử.”
Hừ, nhìn thì nhìn, ta còn sợ chắc?
Ngày hôm sau, ta đặc biệt trang điểm tỉ mỉ, theo phụ thân tiến cung.
Cuối cùng, ta lại được gặp bệ hạ. Sau khi hành lễ, ta ngồi ở khu vực dành cho nữ quyến, lén lút quan sát người.
Chỉ thấy trong vòng một khắc, người gọi thái giám đến năm lần:
“Hoàng hậu đến chưa?”
“Hoàng hậu nương nương vẫn đang trên đường.”
“Đã chuẩn bị món đá bào hoàng hậu thích chưa?”
“Bẩm bệ hạ, đã chuẩn bị xong.”
“Hoàng hậu rốt cuộc đi đến đâu rồi?”
“Hoàng hậu nương nương vừa uống rượu, hiện đang nghỉ mát trong lương đình, nói rằng khi tỉnh rượu sẽ đến.”
“Trẫm đi đón nàng.”
Những đối thoại này quả thực khiến ta cảm thấy khó tin.
Vì quá tò mò, ta lén lút đi theo sau bệ hạ.
Từ xa, ta thấy người cho mọi người đứng cách xa, sau đó bước nhẹ nhàng vào lương đình.
Đây là lần đầu tiên ta gặp hoàng hậu. Nàng giống hệt như ta nghĩ, không tuân thủ quy củ, hành xử tùy tiện.
Ta tiến lại gần, núp sau một tảng giả sơn, nghe thấy bệ hạ khẽ thì thầm bên tai hoàng hậu như dỗ trẻ con:
“Nên tỉnh dậy rồi, công chúa.”
Công chúa? Tại sao người vẫn gọi nàng là công chúa?
Hoàng hậu uể oải trở mình trên trường kỷ, ngước mắt nhìn người: “Nhất định phải đi sao?”
Bệ hạ gật đầu:
“Bá quan đều đang chờ, lại là trận mã cầu nàng thích nhất, không đến xem sao?”
Hoàng hậu mới gật đầu.
Bệ hạ cúi xuống rất tự nhiên, để hoàng hậu đặt chân lên đầu gối mình, rồi cẩn thận mang giày tất cho nàng.
Ta kinh ngạc đến ngây người.
Hoàng hậu vươn tay ôm lấy cổ bệ hạ để đứng dậy, bất giác hô lên một tiếng:
“Ái chà, lông mày ta bị nhòe rồi.”
Bệ hạ liền sai người mang đồng kính và bút vẽ mày đến, vừa mỉm cười vừa hỏi:
“Để phu quân vẽ lại cho nàng nhé, muốn kiểu nào?”
“Lông mày lá liễu.”
“Được.”
Ta từng nghĩ, những câu thơ nói về việc nam tử kiên nhẫn vẽ mày cho thê tử đều là chuyện hư cấu.
Bây giờ mới biết, chỉ là ta chưa từng gặp qua mà thôi.
Gió mát thổi qua, trong lương đình, một người đứng một người ngồi.
Nhìn cảnh này, ta biết rõ giữa hai người họ không còn chỗ cho bất kỳ ai khác xen vào.
Nghe nói về sau, đến kỳ tuyển phi, không có vị đại thần nào dâng sớ tiến cử nữ nhi nhà mình.
Tân đế nhìn tấu chương trống trơn, mỉm cười nhẹ nhàng như gió xuân:
“Nếu không có ứng viên phù hợp, vậy thì không cần nhắc đến chuyện này nữa.”
“Bãi triều.”
Hết.