Hai vị ca ca của ta nuông chiều dưỡng nữ đến mức mù quáng, dung túng nàng ta làm mưa làm gió, chẳng thèm để đích nữ như ta vào mắt.
Không chỉ bắt nạt ta đủ đường, nàng ta thậm chí còn dám mơ tưởng cướp đoạt thân phận vốn thuộc về ta.
Hai vị ca ca vì muốn làm nàng ta vui mà làm ngơ mọi hành vi của nàng ta, vị hôn phu của ta cũng quỳ dưới váy nàng ta.
Họ đều là cái gai trong mắt ta. Vị hôn phu lan truyền lời đồn nhảm về ta khắp kinh thành, khiến thanh danh ta tan nát.
Hai vị ca ca đã đưa ta ra khỏi gia phả, khiến ai ai cũng nghĩ rằng Quốc công phủ chỉ có một tiểu thư duy nhất là Chúc Uyển Thanh. Bọn họ nào biết rằng ta, người bị nàng ta mạo danh hãm hại, đã c h ế t t h ả m nơi đầu đường.
Một ngày ta được trọng sinh trở lại, ta muốn xem nàng ta còn dám mạo danh ta thế nào.
1
Mẫu thân ta là Trưởng công chúa phong hoa tuyệt đại đương triều.
Phụ thân ta là Hộ quốc công văn võ song toàn, nhưng thân là đích nữ của bọn họ, hai vị ca ca của ta lại cưng chiều một nha hoàn đến tận xương, vì để làm nàng ta vui mà để nàng ta giả danh thân phận của ta.
Trong buổi yến xuân, Chúc Uyển Thanh cướp lấy ngọc như ý mà Hoàng thượng ban cho đích nữ Quốc công phủ, lớn giọng nói: “Nếu không nhờ hai ca ca tốt bụng cho ta dẫn ngươi đi mở mang tầm mắt, thì ngươi làm gì có cơ hội nhìn thấy vật Hoàng thượng ban cho.”
“Ngươi tuy chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, nhưng từng lời nói, hành động đều đại diện cho mặt mũi của phủ Quốc công.”
Kiếp trước, ta bị ca ca uy hiếp, sợ hãi không dám phản kháng.
Nhưng nay ta đã trọng sinh.
Nhìn bộ dạng ngạo mạn của Chúc Uyển Thanh, ta lập tức giật lấy ngọc như ý từ tay nàng ta, tát nàng ta ngã xuống đất.
“Ngươi là thứ gì, dám làm càn trước mặt ta, ngay cả vật Hoàng thượng cữu cữu ta ban cho mà cũng dám tranh giành!”
2
Không ai ngờ rằng ta lại bạo gan đến vậy.
Mọi người đều kinh ngạc không thôi. Ta lập tức sai quản gia Vương ma ma cất giữ ngọc như ý.
Vương ma ma nhìn ta bằng ánh mắt chần chừ, cuối cùng vẫn run rẩy định đưa ngọc như ý cho Chúc Uyển Thanh đang giận dữ, bất an nói: “Tiểu… tiểu thư, tiểu thư nên giao ngọc như ý lại cho đại tiểu thư…”
Ta an tọa trên ghế cao, khóe miệng khẽ nhếch. “Tiểu thư? Ta là đích nữ của phủ Quốc công, ngươi gọi ta là tiểu thư trong lúc riêng tư ta không trách. Nhưng khi ra ngoài, ngươi nên gọi ta là gì?”
Vương ma ma run rẩy, ánh mắt lảng tránh, nhìn về phía Chúc Uyển Thanh tức tối bò dậy từ dưới đất.
Ta không để bà ta kịp nói thêm, tiến lên đá một phát khiến bà ta ngã nhào.
“Đã không phân biệt tôn ti, thì không bằng đem bán đi.”
Kiếp trước, bà già này dựa vào ý của hai vị ca ca, làm khó đủ điều với ta, đích nữ của phủ Quốc công.
Không những hạn chế quần áo, thức ăn của ta, mà sau khi giúp Chúc Uyển Thanh ép ta đến chết, bà ta còn lột sạch quần áo của ta, ném ta vào chuồng lợn bẩn thỉu.
Nghe ta nói vậy, Vương ma ma không còn quan tâm đến Chúc Uyển Thanh, lập tức ôm lấy ngọc như ý, quỳ bên cạnh ta cầu xin: “Là lão nô đã phạm lỗi, xin tiểu thư khai ân!”
“Uyển Ninh, nô tài hà tất làm khó nô tài…” Giọng nàng ta vốn đã lanh lảnh như chim hoàng oanh, nay lại có vẻ như bị ta làm cho khiếp sợ, run rẩy, trông như khóc sắp rơi lệ, thật khiến người ta thương xót.
Mọi người thấy bộ dạng đó của nàng ta đều cau mày nhìn ta.
Đại tiểu thư của Định Viễn tướng quân, Lưu Hinh Nhi, luôn thân thiết với Chúc Uyển Thanh, càng giận dữ không thôi, chỉ bước vài bước đã tiến đến trước mặt ta, chỉ vào mũi ta mà chửi rủa. “Ngươi chỉ là một nha hoàn nhỏ mà dám làm càn trước mặt Uyển Thanh, đích nữ phủ Quốc công, ta xem ngươi chán sống rồi.”
“Ai mà không biết Quốc công gia và Trưởng công chúa yêu chiều nhi nữ duy nhất, có vẻ như có người khó tránh khỏi cái chết rồi.”
“Nghe nói nha hoàn này từ quê lên, từ nhỏ đã ham muốn trèo cao, giờ xem ra lời đồn không sai, đúng là hèn hạ bỉ ổi.”
Ngày trước ta mới được đón về phủ, còn chưa quen, hai ca ca thấy ta nhút nhát, không muốn dẫn ta đi gặp người khác, thế là đủ lời đồn đại về ta được lan truyền, tóm lại chẳng có lời nào hay ho.
Sau khi tái sinh, ta đã hiểu ra. Đường đường là đích nữ của phủ Quốc công, là cháu gái ruột của Hoàng đế, cành vàng lá ngọc, thân phận cao quý không ai sánh bằng.
Cớ sao lại để Chúc Uyển Thanh, một nha hoàn thực sự, cùng hai kẻ sinh ra từ thiếp thất leo lên đầu mình.
Nghĩ đến đây, ánh mắt ta sắc bén như dao quét qua Lưu Hinh Nhi.
“Ngươi lại tính là thứ gì, chỉ là nữ nhi của một tiểu tướng quân ngũ phẩm mà cũng dám can dự vào chuyện nhà của phủ Quốc công ta! Sợ rằng cả Lưu Viễn Sơn cũng chẳng dám vô lễ với ta!”
Lưu Hinh Nhi hoàn toàn không ngờ ta sẽ đáp trả nàng ta ngay giữa đám đông, lập tức tức đến đỏ bừng mặt, xông lên giơ tay định đánh ta, nhưng ta nhanh nhẹn né qua, rồi vung tay tát lại nàng ta một cái.
“Ngươi, một nha hoàn mà dám đánh ta, ta là nữ nhi của tướng quân!” Nàng ta hét lên không tin vào mắt mình.
Quý nữ xung quanh kinh hãi kêu lên, Chúc Uyển Thanh thì tức giận ôm lấy ngực.
Nàng ta quay về phía đám hạ nhân cúi đầu không dám lên tiếng mà gầm lên: “Nha hoàn này điên rồi, còn không mau trói nàng ta lại ném vào nhà kho!”
Ta nhẹ nhàng liếc nhìn mấy tên gia đinh cầm dây thừng muốn tiến lên, ánh mắt ta mang theo vài phần nguy hiểm: “Ta đường đường là đích nữ của Trưởng công chúa, các ngươi là nô tài sinh ra trong phủ Quốc công cũng dám động vào ta?”
Sắc mặt của Chúc Uyển Thanh thoáng cứng lại, lóe lên một tia bối rối, rồi nàng ta lập tức cắn môi, tức giận lớn tiếng: “Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ai trong kinh thành mà không biết ngươi, Chúc Uyển Ninh, chỉ là một nha hoàn chuyên đổ phân trong phủ Quốc công!”
Những người khác hoàn toàn không tin lời ta nói.
“Uyển Thanh nói đúng rồi, xem ra nàng thật sự bị điên rồi.”
“Nghe đồn Trưởng công chúa ẩn cư ở núi Trường Thanh để lễ Phật, mong cầu phúc cho nhi nữ duy nhất, không ngờ lại bị một kẻ trơ trẽn thế này giả mạo nhi nữ của mình.”
Ta bình thản dặn dò nha hoàn thân cận bên cạnh là Vũ Đào: “Đi báo cho Đại ca và Nhị ca, e rằng yến xuân này không thể tiếp tục được nữa.”
Vũ Đào nhìn ta có vẻ muốn nói nhưng lại thôi. Hai vị ca ca cưng chiều Chúc Uyển Thanh hết mực, nếu biết ta làm mất mặt nàng ta thế này, e rằng sẽ không để yên cho ta.
Nhìn thấy ta gật đầu với nàng, cuối cùng nàng vẫn đầy lo lắng mà chạy ra ngoài.
Chúc Uyển Thanh chờ điều đó từ lâu, hếch cằm lên nói: “Hai vị ca ca mà biết ngươi làm loạn hôm nay, e rằng sẽ không tha cho ngươi.”
Kiếp trước, các ca ca mà ta ngưỡng mộ từ nhỏ đã để mặc ta bị Chúc Uyển Thanh ức hiếp, để nàng ta chiếm đoạt thân phận của ta.
Cuối cùng còn vứt ta vào ổ ăn mày. Khi bàn tay bẩn thỉu của những kẻ đó tra tấn ta, ta đã gào thét gọi các ca ca đến cứu, nhưng họ lại nói tiếng kêu của ta làm kinh sợ muội muội Uyển Thanh của họ.
Ta bị cắt lưỡi khi còn sống sờ sờ, chết đi với thân xác không còn lành lặn. Nay từ địa ngục trở về, ta muốn xem thử ai không tha cho ai.
3
Chẳng bao lâu, Vũ Đào với vẻ mặt đầy áy náy chạy vào, cúi đầu tỏ vẻ không nỡ nói: “Tiểu thư, Thế tử và nhị công tử đang uống trà, nói chuyện nhỏ nhặt của người không cần làm phiền họ, mọi việc cứ nghe theo Uyển Thanh tiểu thư là được.”
Cũng đúng thôi, ta dù bị ức hiếp thế nào trong mắt họ cũng chỉ là chuyện vặt không đáng bận tâm.
Chúc Uyển Thanh bật cười khẽ: “Xem ra ngươi đã sai người đi một chuyến vô ích rồi…”
Chưa đợi nàng ta nói hết câu, một người đã vội vã đi vào.
Người đến là vị hôn phu của ta, nhi tử của Phí tướng quân, Phí Huyền.
Vũ Đào nghĩ rằng hắn đến để giúp ta, vẻ mặt u ám liền biến mất. Ta khẽ cười lắc đầu.
Lúc nhỏ, hắn ngày ngày bám theo ta, nài nỉ để khi lớn ta sẽ gả cho hắn, van xin phụ thân hắn đến nhà cầu hôn rồi trao tín vật định ước. Nhưng từ khi gặp Chúc Uyển Thanh, hắn như trúng tà mà mê mẩn nàng ta, cùng nàng ta làm nhục ta.
Phí Huyền lo lắng nhìn Chúc Uyển Thanh từ trên xuống dưới, như sợ nàng ta mất đi sợi tóc nào.
Hắn quay lại nhìn ta với vẻ ghê tởm: “Một nha hoàn hèn mọn, trước đây quả thực bị ngươi lừa, còn tưởng ngươi thật sự là Đại tiểu thư của phủ Quốc công, may mắn Thế tử nói rõ, nếu không mà cưới ngươi…”
“Thì phủ tướng quân chẳng phải sẽ bị thiên hạ cười chê sao.”
Vị hôn phu của ta một mực cho rằng thân phận của ta không xứng.
Lời nói này khiến những người vốn còn chút tin tưởng vào thân phận thật của ta lập tức thay đổi ánh mắt.
Một màn kịch này khiến người xung quanh bàn tán xôn xao, ánh mắt soi mói liên tục lia qua chúng ta. Trên mặt Chúc Uyển Thanh, vẻ đắc ý ngày càng lộ rõ.
Vì muốn giúp Chúc Uyển Thanh, Phí Huyền nghiêm mặt, kéo ngọc bội bên hông xuống: “Trả tín vật đính ước lại cho ngươi! Loại hèn mọn như ngươi, tốt nhất là gả cho tên mã phu hay gác cổng nào đó mà thôi!”
Nhìn vẻ quyết tuyệt của Phí Huyền, ta nhớ đến kiếp trước sau khi ta chết, Hoàng đế nổi giận, Phí Huyền quỳ trước mặt cữu cữu Hoàng đế của ta mà khóc không ngừng, liên tục nói người hắn yêu là ta, chỉ là bị kẻ gian che mắt, nên mới làm ra chuyện ngu muội đến thế.
Buồn cười thật, ta không nhịn được mà phì cười.
Phí Huyền sa sầm mặt: “Ngươi cười cái gì…”
“Ta cười ngươi mắt mù không nhìn ra được đâu là ngọc quý, lại lầm tưởng hạt cát là trân bảo. Vì một nha hoàn thật sự mà đòi hủy hôn, không biết lão tướng quân biết chuyện này sẽ có biểu cảm thế nào.”
Nghe ta nói, mọi người xung quanh đồng loạt hít vào một hơi lạnh.
“Chẳng lẽ Chúc Uyển Thanh thực sự là một nha hoàn sao?”
“Nhưng tại sao Thế tử lại nói nàng là muội muội của mình?”
Lời bàn tán nổ ra, ánh mắt mọi người lần lượt dõi theo ta và nàng ta.