Ta như thuộc lòng từng ngóc ngách, lần lượt giới thiệu cho hắn những món thú vị trên phố.
Nào là thảm từ Tây Vực, hương liệu Ba Tư, trái cây lạ từ phương Nam…
Thành Tuyên tuy không lớn, nhưng nhờ vào vị trí địa lý thuận lợi, là nơi giao thương qua lại nên có nhiều điều thú vị.
Hắn chậm rãi theo sau ta, trên mặt thoáng nét cười, im lặng nghe ta thao thao bất tuyệt.
Vài ngày trước hắn có nói muốn tìm vài món bút mực giấy nghiên tốt, hôm nay tiện thể mua sắm đầy đủ cho hắn.
Vì kiếp trước đã trải qua hơn hai mươi năm học hành, nên kiếp này, khi phụ thân tìm thầy dạy chữ cho ta từ nhỏ, ta chỉ học sơ qua một số chữ thông thường.
Ta không rành lắm giá của những món bút mực giấy nghiên này.
“Làm phiền cho ta một bộ bút mực giấy nghiên tốt nhất của các vị.”
Đến khi biết giá cả thì đã không kịp rút lại câu nói.
Ta ôm lấy cái túi tiền đáng thiuongw của mình mà hai chân run rẩy rời khỏi cửa hàng, trong lòng nước mắt lưng tròng:
“Ôi tiền của ta! Ta vốn định ghé qua Tần Tuyên Các một chuyến, giờ thì chỉ có thể nghĩ mà thôi.”
Nuôi một tiểu mỹ nam quả thật rất tốn kém!
Nghĩ đến cảnh vừa rồi ta không thể rút lại câu nói kia được, Nhị Ngưu nhìn bộ dạng ta như đang chịu đựng đau đớn lớn lắm mà cố nhịn cười, khéo léo cầm lấy những món vừa mua trong tay.
Hắn kéo tay áo ta, dẫn vào một tiệm trang sức vàng bạc.
Ta nghi hoặc nhìn hắn:
“Sao thế? Chẳng lẽ ngươi còn có sở thích mặc đồ nữ, đeo trang sức nữ?”
Nói xong ta không quên ôm chặt túi tiền của mình, không thể để nó tổn thương thêm nữa. Nhị Ngưu giơ tay vỗ nhẹ vào gáy ta, nhìn ta như thể đang nhìn kẻ ngốc.
“Đau! Nhẹ thôi!”
Hắn im lặng kéo ta vào trong tiệm.
Trong cửa hàng, những món trang sức vàng bạc đủ loại khiến người ta hoa mắt. Hồi nhỏ ta thường đòi cha mua những thứ này, nhưng khi lớn lên mở tiệm, ta lại thấy những trang sức leng keng này thật phiền phức, rườm rà.
Hắn bước đến dãy trâm bạc, cẩn thận chọn lựa, rất lâu sau mới chọn được một cây trâm hình giọt nước, có khắc rỗng và kèm theo một chiếc chuông nhỏ.
Hắn bước đến, cài trâm lên búi tóc của ta, lùi lại vài bước, gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Ông chủ tiệm đứng bên cạnh, tâng bốc không ngớt, khen ngợi rằng ta đeo cây trâm này rất đẹp, mắt nhìn của vị quan khách thật tinh tường, chúng ta đúng là một đôi trời sinh.
Hắn lấy bạc từ trong tay áo ra đưa cho chủ tiệm, có vẻ rất vui.
Ta đưa tay sờ cây trâm trên tóc, nhỏ nhắn tinh xảo, tuy không đắt giá nhưng đây dường như là lần đầu tiên trong đời ta nhận được món quà từ người khác giới.
Trong lòng không khỏi gợn lên từng vòng sóng.
Khoan đã—
Chuyện này hình như không quan trọng lắm!
“Ngươi lấy đâu ra tiền vậy? Dùng số bạc ta đưa cho ngươi để trốn à? Hay là tiền riêng giấu kỹ?”
Ta chớp mắt nhìn hắn.
Hắn đưa tay xoa đỉnh đầu ta, bất đắc dĩ đáp:
“Ta mỗi ngày cũng không rảnh rỗi đâu, đây là tiền ta kiếm được từ việc viết thư thuê.”
Nghe vậy lòng ta ấm áp, đồng thời cảm khái rằng tiểu mỹ nam quả nhiên viết thư rất đắt khách!
12
Vừa bước ra khỏi cửa hàng, ta liền thấy một thiếu nữ áo trắng thanh tao, bên cạnh là một bà lão ăn vận sang trọng, tướng mạo hơi đầy đặn.
Ta có trí nhớ rất tốt, gặp một lần rồi thì lần sau sẽ nhận ra. Nhìn bà lão ấy, ta có cảm giác rất quen nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu.
Ta đứng ngây người tại chỗ, nhìn kỹ bà ấy một lúc.
“Tiểu thư, cẩn thận bậc thềm.”
“Đa tạ vú nuôi.”
Hai người dìu nhau, trông có vẻ tình cảm thân thiết.
Nhị Ngưu thấy ta ngẩn người liền lo lắng hỏi:
“Sao vậy? Chẳng lẽ là người quen, nàng có muốn qua chào hỏi không?”
Ta lắc đầu, ra hiệu không cần.
Dáng vẻ quen thuộc, giọng nói cũng quen. Chỉ là, trong ký ức, giọng nói ấy không phải dịu dàng thế này, mà là dữ dằn, căm phẫn, đố kỵ, khàn đục.
Trong khoảnh khắc, ta như bị sét đánh trúng – bà ấy chẳng phải chính là lão phụ nhân đã tráo ta khi còn nhỏ sao?
Người mà bà ấy gọi là “tiểu thư” – cô gái áo trắng kia – rất có khả năng là đứa trẻ đã thay thế ta năm xưa.
Ta thở hổn hển, trong lòng có chút hoảng loạn, Nhị Ngưu ôm ta vào lòng:
“Nàng không thoải mái sao?”
Trong lòng ta tự trấn an, rằng đã qua mười mấy năm rồi, bà ấy không thể nhận ra ta được.
Không phải ta nhát gan, mà là chuyện tráo đổi thân phận này vốn quá hoang đường. Nếu là ở thời hiện đại thì còn có thể kiểm tra DNA, nhưng hiện tại ta chẳng có cách nào chứng minh cả.
Hơn nữa, nhìn đối phương có vẻ là người quyền quý, nếu nói rõ ra, ta chẳng khác nào miếng thịt trên thớt, thậm chí có thể còn kéo theo cha ta vào cuộc.
Ta gật đầu:
“Tự nhiên thấy nhức đầu, không còn sức lực.”
Ý định của ta là không muốn dây dưa thêm.
Thấy mặt ta tái nhợt, Nhị Ngưu lo lắng bế ta lên:
“Ta đưa nàng đi gặp thầy lang.”
Vừa định rời khỏi thì cô gái áo trắng kia bỗng xúc động chặn đường chúng ta:
“ Tuyên đại nhân, cuối cùng thiếp cũng tìm thấy chàng rồi.”
Cô gái có gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, đôi mi dài buông xuống che đôi mắt trong veo như biết nói, ánh mắt đẫm lệ, từng cái chớp mắt đều như lay động trái tim người khác, khiến ai nấy đều phải thương cảm.
Huống hồ hiện tại nàng ta còn mang vẻ bi phẫn.
“Tuyên Đại nhân, thiếp là Tịch nhi đây! Thiếp là vị hôn thê của chàng mà!”
“Chàng bị làm sao vậy? Tại sao lại ôm nữ nhân khác, thiếp mới là vị hôn thê của chàng mà!”
Ta như bị đóng băng toàn thân, trong lòng đau nhói một thoáng.
Không thể nào! Kết quả không thể chấp nhận nhất đã xảy ra! Lại còn rắc rối hơn cả vạn lần!
Cô gái tên Tịch nhi này đã cướp lấy thân phận của ta, còn ta lại cướp mất vị hôn phu của nàng ấy, đúng là không qua không lại thì chẳng phải phép tắc gì!
Nàng ấy một tay bám chặt bên cửa, chắn đường đi, mắt không rời khỏi “Tuyên đại nhân” của nàng ấy, như đang chờ mong điều gì.
Trong lòng ta dấy lên chút xấu hổ, lại có chút buồn bã.
Bao nhiêu cảm xúc trộn lẫn khiến dạ dày ta cuộn trào, như thể ngay giây tiếp theo ta sẽ nôn ra. Cảm giác ở bụng dưới có chút đau đau.
Nhị Ngưu hiện vẻ không vui, giọng nói có phần hung hãn:
“Tránh ra, nếu không ta không khách khí đâu.”
Cô gái tiến lên nắm lấy cánh tay Nhị Ngưu, lắc lắc:
“Sao chàng có thể đối xử với thiếp như vậy? Chàng có biết thiếp đã tìm chàng bao lâu rồi không?”
Với cái lắc của nàng ta, cảm giác buồn nôn của ta bùng lên, ta khó chịu rên rỉ thành tiếng.
Nhị Ngưu đưa tay đẩy nàng ta ra, sải bước nhanh chóng đưa ta đến tiệm thuốc:
“Đừng lo lắng, Kiều Kiều, chúng ta sẽ đến ngay thôi, nàng cố chịu một chút.”
Miệng nói đừng lo lắng, nhưng bước chân của hắn lại có phần loạn nhịp.
Ta ngẩng đầu nhìn cằm hắn thấp thoáng mồ hôi, lòng tự hỏi nếu lời cô gái tên Tịch nhi nói là thật, nếu không nhận nhầm người, thì có phải ta đã phá hỏng một mối nhân duyên tốt đẹp không?
Có một thoáng, ta đã nghĩ rằng Nhị Ngưu sẽ bỏ lại ta.
13
Vừa đến y quán, Nhị Ngưu đã gấp gáp kéo thầy lang tới trước mặt ta:
“Xin hãy xem qua cho thê tử của ta, nàng bị khó chịu dạ dày, muốn nôn.”
Ông thầy lang râu trắng nhắm mắt bắt mạch, lúc thì nhíu mày, lúc thì giãn ra.
Một lúc lâu sau.
“Chúc mừng công tử, thê tử của ngài có tin vui rồi, khó chịu là do có chút mệt mỏi, thai khí chưa ổn định.”
“Gì cơ?”
“Không thể nào, chuyện này không thể được.”
Ta nắm lấy tay áo của thầy lang, gấp gáp yêu cầu ông ấy chẩn mạch lại.
Nhị Ngưu đứng như bị đóng đinh, không rõ là vui mừng hay thất vọng.
Ta gấp đến muốn khóc, sao ta lại có thể có tin vui được? Ta không thể nào!
Thầy lang tỏ vẻ lúng túng, bao nhiêu năm hành nghề, chẩn mạch cho biết bao trường hợp vui mừng, chưa từng thấy tình cảnh kỳ lạ đến thế, công tử ngơ ngác, thê tử lại mặt mày căng thẳng.
Nhị Ngưu cuối cùng cũng phản ứng, có chút vui mừng, gỡ tay áo của thầy lang ra, quay lại ôm chặt ta:
“Kiều Kiều, chúng ta có con rồi, ta sắp làm cha rồi.”
Ta vẫn chưa thoát khỏi cơn sốc.
Con ơi! Cha con mất trí nhớ, còn có một vị hôn thê cũ, xem ra tình cảm cũng không tệ. Mẹ con lại là một kẻ thấy sắc đẹp mà sáng mắt làm tiểu tam, thế thì con chính là đứa trẻ ngoài giá thú.
Thôi đi, đừng sinh ra thì hơn.
Sinh con ra không chỉ chẳng có gia tài gì để con kế thừa, mà còn để lại một mớ quan hệ rối như tơ vò.
Khi ta vừa định bụng như vậy thì Nhị Ngưu bên kia đã cẩn thận theo thầy lang bốc thuốc, tỉ mỉ hỏi những điều cần lưu ý.
Ôi! Giờ thì vui biết bao, nhưng nếu nhớ lại mọi chuyện thì sẽ thất vọng đến nhường nào.
Ta vốn định đi bộ về quán trọ, kết quả là hắn nhất định không cho, cứ một hai phải bế ta trên tay, bước đi cẩn thận, chậm rãi, trên mặt lộ nét cười, thỉnh thoảng lại bật cười hai tiếng.
Con ơi! Cha con đúng là ngốc nghếch, nhìn bộ dạng bây giờ mà xem, như kẻ khờ vậy, con thật đáng thương!
14
Khi gần đến khách điếm, ta phát hiện trước cửa có một nhóm thị vệ đứng chờ. Còn cô gái áo trắng tên Tịch nhi kia đã đợi từ lâu.
Tìm đến nhanh thật!
Ta cố vùng khỏi vòng tay của Nhị Ngưu.
Có vẻ nàng ta đã khóc rất lâu, đôi mắt đỏ hoe, ánh nhìn dán chặt vào Nhị Ngưu.
Biết ý, ta chuẩn bị lên lầu, tránh khỏi cảnh tượng này.
Thấy ta rời đi, Nhị Ngưu cũng định đi theo sát phía sau.
Ta thở dài, quay lại nói:
“Dù thế nào, chuyện này liên quan đến thân thế của chàng, đã có người tìm đến, chàng cũng nên gặp mặt xem sao!”
“Chàng không cần theo ta đâu, một ngày vất vả, đúng lúc ta cũng thấy mệt, ta về phòng nghỉ ngơi một lát.”
“Nếu những gì họ nói là thật, chàng có thể tự do quyết định, đừng xem ta và đứa trẻ là gánh nặng. Nếu vị hôn thê của chàng bận tâm, hoặc nếu cần thiết…”