“Ngụy tẩu tử, theo ta biết, phu quân nhà tỷ đang giúp việc trong trấn, mỗi ngày đều về nhà, chưa từng đi xa. Thế tỷ viết thư này gửi cho lang quân nào? Không biết phu quân tỷ có biết không? Ta không ngại báo cho huynh ấy một tiếng đâu.”
Nói xong, ta quét mắt nhìn quanh đám phụ nữ đang đợi đến lượt mình:
“Các vị tỷ muội nghĩ sao?”
Thấy mọi người thức thời mà rời đi, ta quay lại hỏi hắn :
“Chàng không có gì muốn hỏi ta sao?”
“Kiều Kiều, hà tất phải giận như vậy? Không đáng đâu.”
Nói xong, hắn cúi đầu dọn dẹp bút mực trên bàn, không thèm nhìn ta:
“Dù sao ta cũng chỉ là một kẻ phiêu bạt, Kiều Kiều, nàng hôm qua chẳng phải đã đoạt lấy rồi sao?”
Xong rồi, hắn đem chuyện bị bỏ thuốc hôm qua đổ lên đầu ta rồi…
Không ngờ hắn giận lâu như thế, cả nửa tháng trời không nói với ta lấy nửa câu, trước đây ít nói, nay thì im lặng hoàn toàn.
Trời mới tờ mờ sáng thì hắn đã dậy sớm ra ngoài, đợi trời tối mịt mới đẩy cửa quay về, thực sự là dậy còn sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó.
Dùng đủ chiêu ép buộc, dụ dỗ, ngọt nhạt dỗ dành nhưng hắn vẫn thản nhiên làm lơ, chẳng buồn ngước mắt.
Người không biết lại tưởng nhà Mạnh gia ta sa sút, phải sống nhờ vào mấy đồng bạc lẻ của hắn.
Sống gần năm mươi năm, cả kiếp trước lẫn kiếp này, ta chưa bao giờ thấy mệt mỏi như thế này.
9
Rượu quế hoa của Tôn thẩm nổi danh khắp vùng, vì bị chuyện này làm phiền lòng nửa tháng trời, ta kéo bà ấy uống suốt đêm, lúc về còn tiện tay mang theo một bình rượu.
Trăng đã lên đỉnh cây liễu, Nhị Ngưu chắc cũng đã về rồi.
Lảo đảo bước vào cửa, thấy hắn chỉ mặc một chiếc áo lót trắng, đầu tóc còn nhỏ nước, chắc là vừa mới tắm xong.
Ta tự nhiên ngồi xuống bàn, tiếp tục uống, vừa uống vừa lảm nhảm:
“Ngươi đúng là chán ngắt, chỉ là ngủ một giấc thôi mà. Ta còn chẳng thấy thiệt thòi, ngươi lại tỏ ra chê bai.”
“Trước khi thành thân, ngươi đã ngày đi sớm tối về, sau đó lại càng như vậy. Đừng tưởng ta không biết, ngươi đang tích tiền để trốn đi…”
“Ngươi muốn đi… thì cứ nói thẳng với ta! Ta đâu có ngăn cản.”
“Cần tiền thì ta cũng cho ngươi luôn…”
“Lén lút như vậy chẳng phải là hành vi của quân tử!”
Ta gần như đã uống say, miệng cứ tự động nói ra những lời mơ hồ, đầu óc chẳng nghĩ ngợi gì cả.
Nhớ ra điều gì, ta loạng choạng đứng dậy, đi đến bên hòm trang điểm, mở ngăn sâu nhất, lấy ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho chàng.
“Đây là một ít gia sản ta tích góp bao năm nay, ngươi cầm lấy đi!”
“Ngoài trấn Tích Phúc hiện đang loạn lạc, ngươi cầm thêm chút tiền phòng thân cũng tốt.”
Thấy hắn không đưa tay nhận, ta tiến tới, nhét chiếc hộp vào lòng hắn .
“Sao lại uống rượu nửa đêm thế?” Nhị Ngưu hỏi.
“… Ta… trong lòng thấy hơi khó chịu.”
Ta ngập ngừng, hạ giọng đáp.
Hắn dường như không tin, khóe miệng hiện lên chút giễu cợt:
“Kiều Kiều mà cũng có lúc thấy khó chịu sao?”
Hắn còn tưởng ta vốn vô tâm vô phế, chẳng nghĩ ngợi gì.
“Ừm!”
Có lẽ vì say, ta chẳng còn vẻ kiêu ngạo thường ngày, đáp lại nhẹ nhàng:
“Ta đến đây để xin lỗi ngươi, xin lỗi nhé.”
Nam nhân khẽ ngẩn người.
“Nhị Ngưu… không đúng, ngươi không nên tên là Nhị Ngưu.”
“Ngươi thông minh thế chắc đã sớm đoán ra ta đang lừa ngươi đúng không?”
Ta nhìn vào mắt hắn, chân thành xin lỗi:
“Ta không nên nhân lúc ngươi mất trí mà lừa ngươi thành thân, xin lỗi mà…”
“Xin lỗi…”
“…”
“Xin lỗi, xin lỗi mà…”
Thật ra, việc xin lỗi này tuyệt đối không nên làm lúc say, nhưng rượu vào thì người nhát gan cũng thành can đảm!
“Đủ rồi!”
Hắn giữ lấy vai người sắp đứng không vững là ta đây, sau đó lạnh giọng nói:
“Kiều Kiều, im miệng lại đi.”
Ta cứ dai dẳng không chịu buông, có lẽ là nói nhiều đến mức trong đầu hắn toàn là những tiếng rì rầm của ta.
Sau vài giây im lặng, ta chầm chậm tiến lại gần, ngón tay từng chút chạm lên khuôn mặt hắn, dịu dàng mà thương cảm:
“Trên người ngươi có nhiều vết sẹo như vậy, một vết thật sâu gần tim…”
“Trước đây hẳn ngươi đã sống rất nguy hiểm, là cuộc sống liếm máu trên lưỡi dao. Ở lại được không?”
“Ta sẽ đối xử tốt với ngươi.”
Ta phát hiện những vết sẹo này trên người hắn vào đêm tân hôn.
Thật sự, lúc nhìn thấy nó, ta chỉ cảm thấy kinh hoảng..
Nhị Ngưu để mặc ta nâng khuôn mặt hắn, không hiểu vì sao lại không hề nhúc nhích, bình thản hỏi:
“Nàng định đối xử với ta thế nào?”
Ta nở nụ cười rạng rỡ:
“Ngươi muốn gì, ta sẽ mua cho ngươi. Ngươi muốn ăn gì, ta sẽ nấu cho ngươi. Ta sẽ nuôi ngươi trắng trẻo mũm mĩm, sẽ không bao giờ để ngươi bị thương nữa, để ngươi mỗi ngày đều vui vẻ.”
Thấy hắn không đề phòng, ta nhón chân đặt một nụ hôn lành lạnh lên má hắn rồi nhanh chóng buông ra.
Đáng lẽ đêm đông phải lạnh buốt, nhưng hắn lại cảm thấy cả người nóng ran, tim như muốn bốc cháy.
Nhị Ngưu đứng đờ tại chỗ, để mặc ta bám vào người hắn.
Lâu sau, hắn đưa tay sờ lên mặt ta, thở dài sâu sắc:
“Kiều Kiều, nàng bảo ta phải làm sao đây?”
Hắn bế ta lên giường, ta liền cuộn vào trong chăn, đưa tay kéo tay áo hắn:
“Nhị Ngưu, tối nay cầm tiền đi đi, ta sẽ không truy cứu. Nhưng nếu ngươi không đi…”
“Thì cả đời này ta sẽ không buông tay đâu~”
Hắn đứng lên, cẩn thận đắp chăn cho ta.
“Được! Vậy thì cả đời này không buông tay.”
Hắn ngừng một lát, rồi nói thêm:
“Nếu Kiều Kiều vi phạm lời hứa, ta sẽ đánh gãy chân nàng, nhốt lại, để nàng chỉ có thể nhìn thấy ta.”
10
Vì chuyện đêm say rượu, ta không biết phải đối diện với Nhị Ngưu thế nào. Tránh được thì tránh, không tránh được thì kéo người khác ở lại làm bạn.
Ta có thói quen, với những chuyện xảy ra sau khi uống say, chỉ nhớ được một nửa.
Mấy ngày trôi qua, ta không ở riêng với hắn lần nào.
Do đó, chuyện xảy ra đêm ấy, ta chỉ nhớ mình đã thành thật xin lỗi và đưa tiền để hắn bỏ trốn ra, còn lại thì quên sạch.
Hắn thì ngược lại, đã từng vòng vo thăm dò, có lẽ sợ ta đổi ý, hắn hỏi ta có nhớ gì về chuyện đêm đó không.
Ta vung tay một cái, ném cho hắn số tiền ta chuẩn bị sẵn, đồng thời khẳng khái nói rằng lời quân tử đã hứa, tứ mã nan truy.
Để tỏ rõ thành ý, tối ấy ta liền trải giường dưới đất trong phòng, rộng rãi nhường giường ấm nệm êm cho hắn.
Kết quả là hắn trông như giận lắm, phùng mũi trợn mắt, nhìn ta bằng ánh mắt đầy khinh thường.
Ôi! Lòng dạ nam nhân đúng là như kim đáy biển…
Từ hôm đó, hắn lại trở nên kỳ lạ hơn.
Hắn dọn sạp ngay bên cạnh tiệm ăn của ta, mỗi ngày ra vào cùng ta.
Mỗi khi thấy ta trò chuyện cùng khách, hắn lại cau mày khó chịu, dùng ánh mắt trách móc ta. Khiến ta có cảm giác như kiếp trước bị giáo viên chủ nhiệm bắt quả tang hẹn hò vậy.
Tên này thật nhàn rỗi, thường kéo ta lên núi ngắm nghía thảo nguyên hoa dại, hăng hái mà thưởng thức cảnh đẹp ấy.
Nhìn cảnh sắc đã ngắm hàng trăm lần, ta chỉ có thể bất đắc dĩ đưa tay lên trán.
Rồi ta lấy từ giỏ ra một chiếc cuốc nhỏ đưa cho hắn, ngẩng cằm chỉ về phía rừng trúc bên cạnh nơi có măng.
Ừm! Sau cơn mưa, măng mới mọc quả là tươi non, đào một ít đem về làm thịt hầm măng.
Một hôm, trên đường về nhà gặp người bán chó con, hắn liền không nỡ rời bước, năn nỉ ta muốn nuôi một con.
Thấy cũng hay hay, ta liền đồng ý.
Mang chó con về nhà, việc tắm rửa, cho ăn, dắt đi dạo đều rơi vào tay hắn, quả là một “quan chức” chăm sóc chó giỏi giang.
Điều khiến ta khó chịu là sau bữa cơm tối, hắn thường xuyên đòi ta dẫn chó con đi dạo.
Không bao giờ có chuyện đó!
Quan điểm sống của ta là: có thể nằm thì không ngồi, có thể ngồi thì không đứng, bắt ta bước chân đi thì còn khó hơn lên trời.
Thế là hắn lại bám sát ta, kể lể bên tai những câu chuyện ma quái rùng rợn, nào là dưới gầm giường có người, phía sau có ai đó, trong gương có ma.
Kết quả là bây giờ trời tối ta liền sợ ở một mình.
Gần đây, có lẽ do trời nóng lên nên hắn ăn mặc càng lúc càng thoáng, sau khi tắm xong, áo trong buông lỏng, lộ ra phần lớn ngực trắng ngần.
Ta chỉ còn cách nhắm mắt, kéo chăn mỏng lên che mắt lại, miệng lẩm bẩm:
“Nam mô A Di Đà Phật, Nam mô A Di Đà Phật…”
Sắc đẹp hại người!
11
Vì Nhị Ngưu gần đây ăn mặc mát mẻ quá nên cuối cùng bị nhiễm phong hàn, ta cũng nhờ cớ này mà tranh thủ chút thời gian rảnh.
Ta lái xe ngựa đi đến thành gần trấn Tích Phúc nhất—thành Tuyên.
Trước khi gặp Nhị Ngưu, cứ mười ngày nửa tháng, ta lại đi một chuyến.
Phải nói rằng trong thành Tuyên, chốn ăn chơi xa hoa nhất chính là Tần Tuyên Các.
Do phong tục ở đây khá cởi mở, nơi này không chỉ có mỹ nhân và rượu ngon cho nam nhân yêu thích, mà còn có những nghệ sĩ vừa chu đáo vừa dịu dàng, nên không ít nữ nhân cũng thường lui tới.
“Haizz!”
Nghĩ lại những ngày xưa tự do tự tại, ta không khỏi thở dài một hơi.
Quyết định dẫn Nhị Ngưu đi dạo thành Tuyên một phen, ta tìm đến quán trọ ta thường ở.
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, dùng xong bữa trưa, ta dẫn hắn đến con phố sầm uất nhất thành Tuyên.