Ta chưa kịp gả vào cửa, phu quân sắp cưới của ta đã có ý định cưới thêm một người vợ khác, lại còn muốn ta với nàng ấy coi nhau như tỷ muội không phân lớn nhỏ.
Mộ Thanh vì nhất tử nhị môn nên quyết định cưới hai vị thê tử. Một là ta, tiểu thư của Quốc Công phủ,xuất thân danh giá, vốn dĩ là người đã hứa hôn với y từ lâu. Người còn lại là con gái của Tướng quân phủ, tài sắc vẹn toàn, cũng xứng đáng đứng bên y.
Khi nghe tin Mộ Thanh sẽ cưới thêm thê tử, ta đã quyết định cất bước, dứt bỏ mối lương duyên ấy. Nhân lúc y còn chưa hồi kinh, ta đã thay mặt tam muội mình, tự gả cho thái tử, người mà thiên hạ đồn đoán không thể làm tròn trách nhiệm của một phu quân.
Ngày đại hôn, ta nhận được một phong thư, y cuối cùng cũng biết tin ta đã hủy hôn ước. Bức thư đầy lời trách móc:
“Đừng hòng dùng việc từ hôn để uy hiếp ta. Đại trượng phu đứng giữa trời đất, Mộ Thanh này không phải không thể sống thiếu một mình nàng!”
Trong khoảnh khắc ấy, ta hiểu rằng giữa chúng ta đã không còn gì nữa. Nếu y đã vô tình, vậy ta cũng sẽ dứt tình, không cần giữ lại chút luyến lưu nào
Chương 1
Ta sắp xuất giá, nhưng vị hôn phu của ta lại không hề hay biết. Trong lòng ta đầy những mối ngổn ngang, còn trong tay ta là bức thư của Mộ Thanh, từng dòng chữ hiện lên trước mắt như nhát dao lạnh lùng.
Trong thư, Mộ Thanh viết:
“Ta vừa kết giao với một nữ tướng ở biên cương, nàng ấy anh dũng phi thường, khác xa những nữ tử khuê các bình thường.”
“Nàng ấy có chiến công, nhưng nguyện làm bình thê. Mong nàng sau này chớ làm khó nàng ấy.”
Một người như ta, xuất thân danh gia, thuần hậu lễ nghĩa, vậy mà đối với y, lại chẳng có gì đáng tự hào. Nữ nhân ngoài biên ải kia, dẫu tài giỏi, nhưng đến mức nào mà khiến y hân hoan, khâm phục đến thế?
Ta siết chặt tay, lòng dậy sóng. Câu “chớ làm khó” ấy là lời cảnh cáo hay cầu xin? Ta, người đã được hứa hôn bao lâu nay, đã hy sinh biết bao thanh xuân và tình cảm cho y, giờ đây lại phải rộng lượng với một nữ nhân không quen biết nào đó ư? Hóa ra trong mắt Mộ Thanh, ta chỉ là cái bóng mờ nhạt bên cạnh, còn người kia đã sớm chiếm trọn tâm tư y rồi.
Lúc này, tam muội trong nhà đang náo loạn, không chịu gả cho thái tử ốm yếu và được đồn là không thể làm tròn nghĩa vụ phu quân.
Ta xé nát bức thư của Mộ Thanh, rồi nói với cha mẹ:
“Nữ nhi nguyện thay muội muội gả vào Đông Cung.”
Lời ta vừa dứt, cả tiền thính lặng ngắt như tờ.
Tam muội trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ không thể tin nổi, giọng run rẩy:
“A tỷ, tỷ… tỷ thật sự nguyện ý thay muội gả vào Đông Cung sao?”
Sắc mặt phụ thân lập tức trở nên u ám, người đập mạnh xuống bàn, giận dữ quát lớn:
“Hồ đồ! Cuộc hôn sự giữa con và Mộ Thanh là minh ước bao năm giữa Quốc Công phủ và Tướng quân phủ, sao có thể dễ dàng từ bỏ?”
Phụ thân quay đầu, giận dữ nhìn tam muội, quở trách:
“Nghịch nữ! Hôn sự đại sự há có thể coi như trò đùa? Đây là thánh chỉ của Hoàng hậu nương nương, yêu cầu con gái Quốc Công phủ làm phi. Ai dám kháng chỉ? Huống hồ một nữ tử thứ xuất như con có thể gả cho thái tử, còn có gì không hài lòng nữa?”
Tam muội bị khí thế của phụ thân làm cho run rẩy, nhưng sau đó lại bướng bỉnh ngẩng đầu lên, nước mắt lăn dài, nghẹn ngào nói:
“Nếu thật sự hôn sự với Đông Cung là chuyện tốt, sao lại đến lượt con, một thứ nữ?”
“Ai chẳng biết thái tử không chỉ ốm yếu mà tính tình cũng âm trầm và bạo ngược. Nghe nói cung nữ do Hoàng hậu nương nương ban cho ngài, chỉ sau một đêm đã bị ngài hành hạ đến chết!”
Tam muội hít sâu một hơi, như đã hạ quyết tâm, nói thẳng:
“Nữ nhi đã tư định chung thân với Lục Tây Dao, đời này không gả cho ai ngoài chàng ấy! Nếu ép con phải gả cho thái tử, con thà chết ngay trong ngày đại hôn!”
Lục Tây Dao là môn sinh của phụ thân, là người vừa đỗ Thám Hoa năm nay, không ngờ đã có tư tình với tam muội từ khi nào.
Ta hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định nhìn phụ thân, lặp lại yêu cầu của mình:
“Nữ nhi nguyện thay tam muội gả vào Đông Cung.”
Phụ thân đang tức giận, chỉ cho rằng ta hồ đồ nhất thời, vẫn tiếp tục nói những lời bực bội:
“Nếu thế thì để nghịch nữ này chết trong ngày đại hôn cũng được, khi ấy cả Quốc Công phủ sẽ chôn cùng nó!”
Mẫu thân kéo tay ta, nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Cảnh Nhi, con hãy về phòng trước đi. Yên tâm, mẫu thân sẽ không để con chịu ấm ức.”
Ta khẽ lắc đầu, từ trong tay áo lấy ra bức thư đã bị xé làm đôi, đưa đến trước mặt phụ mẫu:
“Phụ thân, nữ nhi không chỉ vì tam muội mà thôi.”
“Mộ Thanh ở ngoài đã có người trong lòng, còn muốn cưới nàng ấy với thân phận bình thê.”
“Tâm chàng đã không còn hướng về con, con hà tất phải ép buộc?”
“Thái tử điện hạ tuy rằng danh tiếng không tốt, nhưng dù sao cũng là thân vương quý tộc.”
“Sau này Quốc Công phủ nếu có thể có một vị hoàng hậu, nữ nhi cũng xem như đem lại vẻ vang cho gia tộc.”
Phụ thân nhận lấy thư, đọc đi đọc lại, sắc mặt càng thêm âm trầm. Người đứng phắt dậy, ném mạnh lá thư xuống đất:
“Mộ Thanh này! Thật là khinh người quá đáng! Con gái dòng dõi Quốc Công phủ, nào cho phép hắn khinh rẻ như thế!”
Mẫu thân thấy vậy cũng không cầm được nước mắt:
“Cảnh Nhi, con sao lại ngốc như vậy?”
“Vì đợi Mộ Thanh, từ khi còn thanh xuân con đã chờ đợi đến nay tuổi xuân đã qua, nhị muội của con cũng đã thành thân ba năm rồi.”
“Con vì hắn mà hy sinh biết bao nhiêu, vậy mà hắn lại phụ lòng con đến thế!”
Nghe lời mẫu thân nói, trong lòng ta dâng lên một nỗi chua xót. Vì tờ hôn ước ấy, từ nhỏ ta đã quấn lấy Mộ Thanh, theo sau hắn gọi một tiếng “Mộ ca ca.”
Nhưng tình cảm giữa ta và Mộ Thanh chẳng phải chỉ từ một phía, mà là hai bên đều yêu mến nhau.
Năm mười lăm tuổi, Mộ Thanh phải theo cha đến Tây Cảnh đóng quân, hắn tặng ta một cây trâm gỗ đàn hương do chính tay hắn chuốt gọt, nói lời từ biệt:
“Cây trâm này chứa đựng tình cảm của ta, mong được bên nàng sớm tối.”
Sau khi hắn đi, hàng tháng đều có thư nhạn gửi về, trong thư tràn đầy tình ý. Ai nấy đều ngưỡng mộ mối nhân duyên của ta tốt đẹp đến thế.
Nhưng nay, người ta từng nghĩ là ý trung nhân, lại muốn khi cưới ta cũng cho một nữ tử khác danh phận thê tử.
Ta hít sâu, cố nén lệ, giọng nói kiên định:
“Nữ nhi không muốn để mối tình xưa với Mộ Thanh trở thành trò cười cho người đời.”
“Nếu tam muội không muốn, vậy Đông Cung này, để ta gả.”
Chương 2
Thấy ta quyết tuyệt từ bỏ Mộ Thanh như thế, cuối cùng phụ mẫu cũng không ngăn cản. Huống chi, việc ta vào Đông Cung không nghi ngờ gì là cách tốt nhất để Quốc Công phủ thoát khỏi tình cảnh hiện tại.
Mẫu thân dẫn ta đến Mộ phủ, giải trừ hôn ước với Mộ gia.
Đến khi nhìn thấy cây ngô đồng trước cổng Mộ phủ, ta vẫn còn có chút bàng hoàng.
Đó là cây mà khi còn nhỏ, Mộ Thanh đã tự tay trồng cho ta,vì muốn một ngày có thể cho ta chốn an lành, nay đã cao lớn, tỏa bóng che rợp.
Năm ấy, hắn chỉ vào khoảng đất trống trước cổng hỏi ta:
“Cảnh Nhi, cây tốt cần hơn mười năm để trưởng thành. Ta muốn tự tay trồng ở đây một cây mà nàng thích, được không?”
Ta hỏi hắn:
“Vì sao?”
Hắn đỏ mặt nhìn ta:
“Ta muốn cây nhỏ này làm chứng nhân cho tình cảm của chúng ta.”
Lúc đó, ta vừa học xong sách Kinh Thi, liền thuận miệng đáp lại:
“Phượng hoàng hót vang nơi cao ngọn đồi. Cây ngô đồng mọc lên nơi ánh dương chiếu sáng. Vậy hãy trồng cây ngô đồng đi.”
Luyến phượng hòa minh cũng là niềm khát khao về tương lai của ta.
Mộ Thanh vui mừng vỗ tay, lời nói thẳng thắn mà chân thành:
“Phượng đậu trên ngô đồng, nếu Cảnh Nhi là phượng hoàng, ta nguyện làm cây ngô đồng để nàng an cư.”
Giấc mộng phượng hoàng ấy từng là khát khao, là ước mơ về một cuộc đời bình yên bên nhau. Vậy mà thoáng chốc, hơn mười năm đã trôi qua, cây ngô đồng đã cao lớn, nhưng con người lại cách biệt, tình cảm xưa đã phai mờ.
Sau khi nghe mẫu thân nói rõ ý định, chủ mẫu Mộ phủ ban đầu đầy phẫn uất:
“Thục Nghi, hai nhà chúng ta dù chỉ là chỉ phúc vi hôn, nhưng Quốc Công phủ các người như vậy mà nuốt lời, truyền ra ngoài chẳng sợ mất mặt ư?”
Ánh mắt Mộ phu nhân nhìn ta cũng tràn ngập sự trách móc:
“Cảnh Nhi, con sao có thể nhẫn tâm bỏ rơi mối tình thuở nhỏ với A Thanh?”
“A Thanh yêu con đến nhường nào, chúng ta đều nhìn thấy.”
Ta đưa bức thư của Mộ Thanh cho bà, bình tĩnh đáp:
“Mộ phu nhân cũng là nữ tử, xin hỏi thiên hạ này, có nữ tử nào cam tâm để phu quân cùng cưới bình thê ngay trong ngày thành thân không?”
Mẫu thân lạnh lùng liếc nhìn người bạn cũ:
“Nữ nhi nhà ta còn chưa vào cửa đã chịu nhục nhã như thế, vào cửa rồi chẳng phải càng bị giày vò sao?”
“Môn đệ Tướng quân phủ các người cao quý, chung quy Quốc Công phủ chúng ta không thể với tới nổi, thôi thì hôn sự này dừng ở đây!”
Mộ phu nhân vốn kiêu ngạo thấy bức thư của Mộ Thanh liền cứng họng, sau đó lại cười gượng nói:
“Chắc hẳn có sự hiểu lầm nào đó. A Thanh cũng sắp hồi kinh, chi bằng đợi nó về rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”
Mẫu thân hừ lạnh một tiếng:
“Đợi? Những năm qua cửa phủ Quốc Công gần như bị giẫm nát, vậy mà Cảnh Nhi vẫn chờ đợi trong khuê phòng.”
“Con gái ta chờ đợi vẫn chưa đủ sao?”
Rời khỏi Mộ phủ trong bầu không khí căng thẳng, ta và mẫu thân không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xe ngựa thẳng đến cung điện. Mẫu thân dâng lễ vật, gặp mặt Hoàng hậu và đàm luận về cuộc hôn nhân giữa ta và Thái tử.
Hoàng hậu vốn chỉ đích danh một cô gái thuộc dòng Quốc Công phủ, nhưng không chỉ rõ tên ai. Trước đó, tam muội là người duy nhất đủ tuổi, Hoàng hậu cũng ngầm chấp nhận nàng. Nay nghe tin trưởng nữ Quốc Công phủ – là ta – sẽ vào Đông Cung, Hoàng hậu càng hài lòng, thậm chí gia tăng thêm mấy chục sính lễ.
Ta bắt đầu chuẩn bị cho ngày đại hôn, học quy củ, chọn người hầu hồi môn, giúp mẫu thân sắp xếp danh sách sính lễ…
Hoàng gia cưới vợ, không thể qua loa. Ta bận rộn đến nỗi không còn thời gian nghĩ ngợi về hôn ước thất bại đó.
Tháng đầu tiên đợi gả, ta nhận được thư của Mộ Thanh.