4
Thổi tắt ngọn đèn leo lét, ta dọn dẹp sổ sách chuẩn bị đi tắm, lúc đi ngang qua phòng ngủ của Phí Vân Thận, bất chợt nghe thấy bên trong vang lên tiếng cãi cọ.
Đã khuya thế này, lại cãi nhau với ai vậy.
“Ngươi đừng có lại gần đây!”
Ta dừng bước, là giọng của Phí Vân Thận.
Ta đi đến bên cửa sổ, nhìn vào trong qua khe cửa hé mở. Phí Vân Thận vẫn mặc quan phục, đứng thẳng lưng dựa sát vào tường, không còn đường lui.
Trước mặt chàng, Giang Thịnh Nhan mặc áo xẻ ngực mỏng manh, dáng vẻ yêu kiều, “lão luyện” để lộ cả vùng da trắng như tuyết, vẻ đẹp tròn trịa lộ rõ không chút che đậy.
Ta nhíu mày thật sâu, ban ngày ta chỉ nói đùa thôi, không ngờ Giang Thịnh Nhan đúng là kẻ hành động nhanh chóng, không kiềm chế được mà giơ vuốt ma quái về phía Phí Vân Thận.
Giang Thịnh Nhan cúi đầu định cởi đai lưng của Phí Vân Thận, “Phí lang, đêm xuân đáng giá ngàn vàng…”
Phí Vân Thận kinh ngạc đến nỗi không tin nổi, gấp gáp đến xanh cả mặt. Bất thình lình, chàng lấy ra một cây trâm vàng từ trong ngực, kề lên cổ trắng của mình, lớn tiếng: “Ngươi mà tiến thêm bước nữa, ta sẽ chết cho ngươi xem!”
Một vẻ mặt đĩnh đạc của người chồng trinh tiết, sẵn sàng vì giữ danh tiết mà thà chết không khuất phục.
Ta: “……”
Giang Thịnh Nhan run rẩy rút tay về, “Phí… Phí lang, chàng đừng kích động, cẩn thận tự làm mình bị thương.”
Phí Vân Thận nghiến răng, nhắm mắt: “Ta xem ngươi là đại tỷ tỷ, ngươi lại dám dòm ngó thân thể trong sạch của ta. Đêm nay nếu ta bị ngươi hãm hại mất đi sự trong trắng, sau này nương tử ta chán ghét mà bỏ rơi ta, ta cũng không muốn sống nữa!”
Giang Thịnh Nhan uất ức nhún nhún đôi vai trắng muốt, “Phí lang, ta không tin là chàng không có chút tình cảm nào với ta. Chàng và ta vốn dĩ nên là phu thê, là Giang Vãn Hạc, con mụ độc phụ đó, đã dùng mưu kế chia rẽ chúng ta…”
Ôi chao, nói xấu ta kìa.
Ta lập tức đẩy cửa, khẽ hắng giọng: “Khuya thế này, tỷ tỷ đến tìm phu quân ta có chuyện gì sao?”
Vừa thấy ta, Phí Vân Thận không biết lấy đâu ra dũng khí, vung trâm vàng làm Giang Thịnh Nhan sợ hãi lui lại, chàng liền nhân cơ hội chạy đến trốn sau lưng ta.
Sau đó chàng được thế, chỉ vào Giang Thịnh Nhan mà ấm ức tố cáo: “Nương tử, nàng ta muốn hại ta!”
Ta: “……”
Ta: “Khụ khụ, vừa rồi ta đã nhìn thấy hết rồi.”
Phí Vân Thận như đóa hoa yếu đuối, ôm chặt lấy cánh tay ta: “Nương tử, ta sợ.”
Ta biết chàng sợ, nhưng chàng có cần nhìn lại vóc dáng có thể che khuất cả ta của mình không?
5
Gương mặt Giang Thịnh Nhan vặn vẹo một thoáng, chỉ vào ta, đôi mắt ngấn lệ: “Năm xưa ta là bị ả ta ép buộc đổi hôn sự.
“Chàng vốn nên là phu quân của ta, là ả ta ngang nhiên cướp đoạt, chia lìa nhân duyên của chúng ta.”
Phí Vân Thận trợn mắt: “Ý ngươi là, năm xưa nương tử ta có mắt nhìn thấy được viên ngọc quý.
“Nhìn ra được tên thư sinh nghèo rớt mùng tơi như ta sẽ có ngày phất lên như diều gặp gió.
“Nên nàng mới bỏ qua hôn sự tốt đẹp với Tạ gia, ép ngươi đổi hôn sự với nàng?
“Ta đây dù gì cũng là trạng nguyên do thánh thượng đích thân tuyển chọn, ngươi đừng có dọa ta.”
Giang Thịnh Nhan nghẹn họng cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm ta: “Chắc chắn là ngươi đã bịa đặt nói xấu ta với Phí lang!”
“Phí lang, chàng phải tin ta!” Nàng ta vươn tay định đuổi theo, nhưng không nhìn đường, bị bậc cửa làm vấp ngã, nằm xoài trên đất, chẳng khác nào hành lễ trọng thể với ta và Phí Vân Thận.
Nàng ta ngồi nghiêng trên đất, đôi mắt đẫm lệ ngước lên: “Phí lang, nếu chàng không muốn bỏ rơi thê tử, ta cũng nguyện làm thiếp của chàng!”
Nàng ta hoàn toàn không biết, hiện giờ một nửa khuôn mặt của nàng ta thật thảm thương, nửa còn lại toàn bụi bẩn.
Thấy Phí Vân Thận vẫn chưa đến đỡ mình, nàng ta lại yếu đuối vươn tay về phía chàng: “Phí lang.”
Gân xanh trên trán Phí Vân Thận giật giật, trốn sau lưng ta, tiếp tục dùng giọng không thương tiếc mà mắng.
“Đừng gọi nữa, xúi quẩy.
“Một câu Phí lang, hai câu Phí lang, ngươi đủ tư cách để gọi ta là Phí lang chắc?
“Bị thương thì đi gọi đại phu, gọi ta làm gì, ta đâu biết chữa bệnh.
“Mau đi đi, vết thương nhỏ như vậy, không gọi đại phu thì cũng tự lành thôi.”
Giang Thịnh Nhan hai mắt đảo ngược, ngất đi vì giận.
Phí Vân Thận giận dữ: “Nương tử, chúng ta đem nàng ta chôn luôn đi!”
Người nằm trên đất “soạt” một tiếng bật dậy, “Ta tỉnh rồi!”
Ta, người chứng kiến toàn bộ mà không xen được lời nào: “…… Tan hết đi.”
Trước khi đi, Giang Thịnh Nhan còn lưu luyến quay đầu, nhìn Phí Vân Thận từ trên xuống dưới mấy lần, rồi thở dài: “Phí lang, khuya khoắt mà chàng mặc thế này, chẳng phải là cố ý quyến rũ ta sao?”
Phí Vân Thận mặc quan phục chỉnh tề, khóe mắt hơi ướt, ánh đèn chiếu dọc theo chân mày cao, rọi xuống sống mũi thẳng và đôi môi đỏ mọng, khiến người ta không khỏi xao xuyến.
Ta không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Đúng ha, ta thắc mắc hỏi chàng: “Về nhà rồi còn mặc trịnh trọng như vậy, chàng định làm gì?”
6
Đuổi được vị tổ tông đó đi, ta ngồi xuống ghế, mở sổ sách ra, thở phào một hơi.
Phí Vân Thận đứng ngược sáng, cúi đầu, không rõ biểu cảm, chỉ thấy vành tai đỏ bừng.
Chàng lúng túng nói: “Nương tử, ta đã đỗ trạng nguyên rồi.”
Ta lật sang trang khác của sổ sách: “Phải rồi, phu quân ta giỏi nhất mà, đỗ tam nguyên đúng là đáng tự hào, nhưng cũng không cần ngày nào cũng nhắc đâu ha.”
Đột nhiên có một cái bóng đen phủ lên trang sổ sách, ta ngẩng đầu, thấy đuôi mắt Phí Vân Thận ửng đỏ: “Có phải nàng không còn yêu ta nữa không?”
Ta: “?”
Được rồi, lại bắt đầu rồi.
Phí Vân Thận ở bên ngoài thì chững chạc đĩnh đạc.
Ai ngờ, ở nhà chàng lại là một kẻ thích làm nũng, nhõng nhẽo bám dính người.
Ta hít sâu một hơi, gấp sổ sách lại, kiên nhẫn hỏi: “Lời này là sao?”
Phí Vân Thận cúi người, mái tóc ẩm ướt rũ xuống vai ta, mang theo mùi hương thanh sạch đặc trưng của hắn.
Chàng lắp bắp: “Chúng ta thành thân đã bốn năm, đến giờ vẫn chưa viên phòng.”
Đầu ta trống rỗng, không kịp phản ứng, hồi lâu mới bật ra một tiếng ngơ ngác: “Hả?”
Chàng cuống lên, mắt ngân ngấn lệ, giọng nói như muốn khóc: “Nàng không định giữ lời hứa đúng không!
“Ta biết ngay mà, nữ tử thế gian là bạc tình bạc nghĩa nhất.
“Giang Vãn Hạc nàng càng là kẻ bội bạc nhất trong đó, năm đó ta không nên nghe lời nàng mà thành thân với nàng!
“Rõ ràng đêm tân hôn nàng đã hứa, đợi ta đỗ trạng nguyên, nàng sẽ cùng ta bái đường viên phòng.”
“Giờ xem ra tất cả đều là lời đường mật của nàng, lừa ta phải không!”
A, nghe đến đây ta mới nhớ ra.
Thành thân bốn năm, chúng ta chưa từng có quan hệ phu thê. Đêm tân hôn chàng thề rằng nếu chưa đỗ trạng nguyên, nhất quyết sẽ không vượt quá giới hạn với ta.
Phải nói, tiểu tử này thật là giỏi nhịn, mỗi lần hôn hít ôm ấp, mặt đỏ bừng cả lên, thân thể nóng bỏng dưới lớp áo cũng không giấu nổi, nhưng luôn có thể kiềm chế vào giây phút cuối cùng.
Được thôi, coi như hắn giỏi.
Mà ta, một thiếu nữ tràn đầy sức sống, cũng không tiện nói thẳng ra, đành phải cắn răng chịu đựng, nhiều khi nín nhịn đến nỗi trán nổi cả mụn.
Phí Vân Thận vẫn tiếp tục oán trách: “Một nam nhi có mấy cái bốn năm, quãng tuổi xuân đẹp nhất ta đã dành cho nàng, không ngờ nàng lại coi ta như giày rách mà vứt đi.
“Nếu nàng không để ta trong lòng, vậy… vậy ta cũng sẽ không nhường chỗ cho nàng, nàng đừng mong cho mấy tiểu yêu tinh khác leo lên!”
Phí Vân Thận lải nhải kể lể tội trạng của ta vô số.
Ta càng nghe càng mơ hồ, lý trí ít ỏi còn sót lại khiến ta rụt rè giơ tay: “Xin hãy cho ta cơ hội giải oan?”
Phí Vân Thận lấy tay bịt tai: “Ta không nghe, ta không nghe, ta không nghe!”
“……”
Ta chỉ còn cách ôm lấy eo chàng, nhón chân lên lau nước mắt cho chàng.
Nhìn vào đôi mắt ngập tràn ấm ức của chàng, ta bất đắc dĩ vòng tay qua cổ chàng, áp môi mình lên đôi môi mềm mại của chàng, trong ngọt ngào thốt ra một lời trách móc dịu dàng: “Thật là oan gia.”
7
Sáng hôm sau, Phí Vân Thận kéo ta từ trong chăn ra, dìu ta ngồi vào bàn với cái eo đau nhức.
Phí Vân Thận hân hoan múc cho ta một bát cháo thì Trần thị đã dẫn theo Giang Thịnh Nhan với đôi mắt sưng đỏ như hạt đào, tay cầm khăn tay, khóc lóc muốn quỳ xuống trước mặt ta.
Nước mắt của Trần thị vừa nói là đã trào ra, lã chã rơi: “Vãn Hạc, vì danh tiết của tỷ tỷ con, để nó vào cửa làm thiếp cũng được. Danh tiết của nữ tử chính là mạng sống, con chẳng lẽ mở mắt nhìn tỷ tỷ con chết sao?”
Ta ra vẻ khó xử, ngần ngại một chút.
Thật ra mà nói, ta không tin Giang Thịnh Nhan dễ dàng tìm đến cái chết như vậy, dù gì nàng ta cũng là người đã bỏ lại cha nương già yếu của nhà chồng sa sút để đến quấy nhiễu cuộc sống của ta.
Nhưng nhỡ đâu nàng ta thật sự xảy ra chuyện gì, cũng sẽ gây phiền phức.
Ta còn chưa kịp nghĩ ra cách đối phó, thì Phí Vân Thận đã lập tức quay đầu sang với vẻ mặt đầy oán hận.
Chàng mắt ngấn lệ, cắn môi dưới: “Được, ta đi chết!”
Rồi chàng ôm lấy dải lụa trắng, chuẩn bị tìm cây để treo cổ, đám gia đinh trong sân lập tức ùa vào ngăn cản, ôm lấy eo chàng nhấc bổng lên, chàng vung tay chân: “Buông ta ra!”
Này! Ta chỉ hơi ngần ngại một chút thôi mà!
Ta vội vàng giơ tay thề: “Danh tiết của tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không bị hủy, trong sân này đều là người nhà của chúng ta.
“Tuyệt đối sẽ không để lộ chuyện tối qua, hiện giờ mọi người cũng thấy rồi, phu quân ta thật sự không chấp nhận được tỷ tỷ.
“Ta cũng không thể trơ mắt nhìn phu quân ta treo cổ tự vẫn phải không? Bá mẫu xin đừng làm khó ta nữa.
“Ta nhất định sẽ chuẩn bị đồ cưới hậu hĩnh cho tỷ tỷ, đích thân chọn cho tỷ tỷ một người chồng tốt.”
Trần thị còn định mở miệng, ta liền cắt ngang: “Nếu phu quân ta xảy ra chuyện gì, cái nhà này cũng sẽ sụp đổ.
“Bá mẫu và tỷ tỷ e rằng sẽ hoàn toàn mất chỗ dựa, không còn nơi nương tựa.”
Mẹ con Giang Thịnh Nhan không còn cách nào khác, đành uất ức quay về phòng.
Sáng sớm đã gây náo loạn khiến gà bay chó sủa, ta nhức đầu đưa tay lên xoa trán, gọi Tiểu Liên, bảo nàng dọn dẹp trang viên ở ngoài kinh thành, vài ngày tới sẽ cho mẹ con nàng ta dọn qua đó.
Phí Vân Thận lúc này mới rơm rớm nước mắt leo xuống khỏi cây, ta phủi bụi trên người chàng, dỗ dành: “Được rồi, hôm nay chàng được nghỉ, ta đưa chàng đi đến Tửu Lầu Cẩm Ngọc ăn cơm có được không?”
Phí Vân Thận hừ nhẹ một tiếng, xem như đồng ý.
Ta vừa thở phào được một nửa thì ngoài cửa lại vang lên tiếng náo động.
Tiểu tư ngoài viện vội vàng chạy vào báo: “Phu nhân, là Trưởng công chúa đến!”
Trưởng công chúa?
Trần thị cùng Giang Thịnh Nhan nghe thấy động tĩnh cũng mở cửa ra xem.
Trần thị lo lắng nắm chặt khăn tay: “Sao Trưởng công chúa lại đến nhà chúng ta?”
Giang Thịnh Nhan vui mừng kéo váy chạy ra, hướng ta nói với vẻ hả hê: “Còn vì cái gì nữa, trong nhà này người duy nhất có thể lọt vào mắt Trưởng công chúa chẳng phải là Phí lang sao.”
Nàng ta khinh bỉ lướt qua vai ta, thấp giọng nói vào tai ta: “Giang Vãn Hạc, thứ mà ta không có được, ngươi cũng đừng mong có được.”