8
Gương mặt tuấn tú của Phí Vân Thận nhăn lại, vội vàng giải thích với ta: “Nương tử, ta chưa từng gặp Trưởng công chúa, cũng chưa từng nói chuyện riêng với nữ nhân khác, ta rất giữ gìn đức hạnh của mình.”
“Đừng lo, ta tin chàng.”
Ta không mấy lo lắng, Trưởng công chúa có tiếng là người đức hạnh, không làm chuyện cưỡng đoạt nam nhân dân gian. Nếu thực sự là chuyện cướp đoạt, cùng lắm ta sẽ mang Phí Vân Thận trốn chạy khắp thiên hạ.
Rồi ta chỉnh trang lại y phục, chuẩn bị ra đón.
Trưởng công chúa sải bước nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa.
Nàng đẹp sắc sảo, mang phong thái cao ngạo của người có quyền lực.
Mẹ con Trần thị vội vã tiến lên hành lễ, Giang Thịnh Nhan líu ríu nói, hẳn là toàn những lời kiểu như phản đối việc thành thân của chúng ta.
Trưởng công chúa nheo đôi mắt dài hẹp, nhìn họ với vẻ khó hiểu: “Người ta phu thê ân ái thâm tình, cần gì đến hai kẻ ngoài cuộc như các ngươi phản đối?”
Nói xong, Trưởng công chúa chẳng thèm liếc nhìn hai người sắc mặt đen xì kia, mà đi thẳng vào trong, tiến đến chỗ ta: “Ngươi là Giang Vãn Hạc đúng không?”
Thậm chí không hề liếc đến Phí Vân Thận đang đứng bên cạnh ta.
Dù trong lòng ta thắc mắc, nhưng vẫn cung kính hành lễ: “Dạ đúng, thưa công chúa.”
Trưởng công chúa đỡ ta dậy: “Đừng câu nệ mấy thứ lễ nghi đó, ta đến tìm ngươi là muốn bàn một vụ làm ăn.”
9
Năm nay phía Bắc gặp hạn hán, là năm mất mùa, đúng lúc vùng Bắc loạn lạc, quốc khố đã thắt chặt để chuẩn bị cho chiến tranh, không còn cách nào khác để xuất lương và ngân lượng cứu trợ.
Lần này Trưởng công chúa đến cũng chỉ với một mục đích đơn giản là huy động quỹ cứu trợ.
Nàng tìm đến ta, thật ra cũng có thể hiểu được. Ba năm trước, ta đã đứng vững tại Vân Kinh, dựa vào việc kinh doanh đường thủy từ miền Nam, với các nguồn tài nguyên từ nước ngoài, trong ba năm đã dẫn dắt các thương nhân ở Vân Kinh kiếm lời đầy túi, nay cũng có chút tiếng nói trong giới thương nhân.
Chỉ cần ta đứng ra quyên góp, thì các thương nhân ở Vân Kinh nếu không xuất chút máu cũng khó nói.
Tại hạ chẳng có tài cán gì, chỉ là tiền nhiều đến nỗi tiêu không hết.
Ta suy nghĩ một lát, cầm bút viết mấy chục phong thư, bảo Tiểu Liên sắp xếp gửi đến các cửa hàng và tửu lâu dưới danh nghĩa của ta.
Sắp xếp xong, ta quay sang Trưởng công chúa, người đã uống đến tách trà thứ tư: “Trong bảy ngày có thể huy động ba vạn lượng bạc, nửa tháng sau từ đường thủy có thể huy động thêm năm vạn lượng bạc, ta sẽ đích thân đưa đến phủ của công chúa.”
“Tại hạ là gia quyến của thần tử, hiện nay chỉ có thể quyên góp số bạc hiện tại này, góp chút sức mọn, mong rằng điện hạ không chê.”
Trưởng công chúa vỗ bàn, vui vẻ nói: “Ta biết ngươi thật là người tốt! Ta sẽ về bảo hoàng tổ mẫu đến chùa thắp cho ngươi một ngọn đèn trường minh!”
“Điện hạ quá khen, ban đầu ta cũng từng phải ăn rau rừng vỏ cây mà sống qua ngày, hiểu được nỗi khổ của dân gặp thiên tai.”
Tiễn công chúa ra cửa, Phí Vân Thận lo lắng đi đi lại lại trước cửa, đối diện với Trưởng công chúa đang mặt mày hồng hào, chàng cắn răng: “Điện hạ, thần từng thề rằng, cả đời này chỉ có đúng một thê tử.”
Trưởng công chúa sững lại một thoáng, rồi lập tức phản ứng, vẻ mặt khó hiểu: “Ngươi làm sao lại tự mình đa tình đến vậy, nghĩ rằng ta có ý đồ không chính đáng với ngươi?
“Nếu ta có ý định cướp đoạt, cũng là đoạt phu nhân của ngươi.”
Nói xong, nàng ấy vung tay áo rời đi.
Để lại Phí Vân Thận ngây người đứng đó, ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ: “Phu nhân, Trưởng công chúa nàng ta đối với nàng…”
Ta xoa xoa đầu chàng: “Ngừng mơ đi, đi ăn cơm thôi.”
10
Bên ngoài trang viên đã được dọn dẹp xong, nhưng mẹ con Giang Thịnh Nhan vẫn không chịu chuyển đi.
Gia tộc Giang gia lớn, chỉ có mỗi chi này là nhân khẩu đơn bạc, chỉ còn lại ta và mẹ con Giang Thịnh Nhan. Nếu ta không thu xếp ổn thỏa cho họ, các cụ trong gia tộc Giang gia chắc sẽ chống gậy đến đây làm ầm.
Ta thì không sợ gì, chỉ ngại hiện nay Phí Vân Thận đang trên đà thăng tiến, sợ bị kẻ xấu nắm thóp.
Khi Giang Thịnh Nhan lần thứ hai mặc đồ mát mẻ, đi qua trước phòng của Phí Vân Thận, lỡ tay làm đổ chiếc bình mà ta tặng chàng nhân dịp sinh thần hai năm trước.
Cái bình đó chàng thường xuyên mang ra lau chùi rồi phơi nắng, rất quý trọng, giờ đây biến thành đống mảnh vỡ, Phí Vân Thận cuối cùng không thể nhịn được nữa, chỉ vào Giang Thịnh Nhan nói với ta: “Nương tử, trong nhà này có nàng ta thì không có ta!”
“Cái nhà này đến nửa tháng mà đã làm cho gà bay chó sủa, phiền toái ngày nào cũng đủ cả.
“Giờ nàng cũng thấy rồi đấy, nàng ta lăm le thân thể của ta, nhiều lần muốn khinh nhờn ta!”
Ta thở dài: “Sáng mai sẽ bảo họ chuyển đi.”
Phí Vân Thận giận dữ: “Không được! Phải đi ngay trong đêm nay, ta không thể ở chung với họ thêm một khắc nào nữa!”
Giang Thịnh Nhan không thể tin được, giơ tay ôm ngực, nước mắt tuôn trào: “Phí lang! Chàng thực sự tuyệt tình đến vậy sao?”
Phí Vân Thận xắn tay áo, đẩy nàng ta ra một bên: “Biến, biến, biến, ngươi, một tên lỗ mãng, có thể có tình nghĩa gì chứ!”
Thu xếp xong hành lý, Giang Thịnh Nhan cứ ba bước lại quay đầu nhìn Phí Vân Thận.
Phí Vân Thận thấy nàng ta đi chậm quá, xắn tay áo giúp nàng ta vác hành lý lên, suýt nữa bị gánh nặng đó ép ngã.
Chàng kinh ngạc nhìn Giang Thịnh Nhan, ánh mắt đầy ý tứ rõ ràng: rốt cuộc ngươi đã lấy bao nhiêu đồ đạc trong nhà ta đi?
Không ngờ Giang Thịnh Nhan lại hiểu sai ý chàng.
Nàng ta nước mắt lưng tròng, tay che miệng, xúc động nói: “Phí lang, ta biết mà, chàng đối với ta…”
Chưa kịp nói hết câu thì đã thấy Phí Vân Thận ném cái hành lý của nàng ta ra ngoài cửa, đẩy nàng ta và Trần thị ra ngoài, “rầm” một tiếng, đóng cửa lại thật chặt, còn nhanh tay khóa cửa.
Lát sau, từ ngoài cửa vang lên một tiếng khóc lớn.
11
Tai họa không chờ người, ta bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối để chuẩn bị ngân lượng cứu trợ, không ngờ lại bất ngờ bị “món quà từ trên trời rơi xuống” làm cho trở tay không kịp.
Nhìn dãy nữ tử yểu điệu được đưa vào phủ, đầu ta như nổ tung.
Tiểu Liên vẻ mặt thản nhiên lần lượt giới thiệu: “Đây là thứ nữ do Trang đại nhân của Lễ Bộ gửi đến, đây là biểu tiểu thư do Đề cử của Hộ Bộ gửi đến, đây là của Công Bộ…”
Xem ra Phí Vân Thận ở triều đình làm việc cũng không tệ, được thánh thượng khen ngợi, vừa mới nhận chức không bao lâu đã thăng lên làm Đô Thủy Tư Công Bộ, mới khiến ta có phúc phận thế này.
Mấy vị đại nhân này cứ như đã bàn bạc sẵn, ngươi gửi một thứ nữ đến Phí phủ, ta cũng không thể kém cạnh, ta cũng gửi một vị đến, cứ thế dần dần, phủ của ta trở thành “tổ ấm mỹ nhân”.
Trong thư phòng, các chưởng quỹ đã thu gom ngân phiếu, chờ để giao vào tay ta, ta thật sự không có thời gian để thu xếp cho họ.
Đêm đã khuya, không tiện đuổi tất cả về, đành để Tiểu Liên tạm thời sắp xếp cho họ ở khu viện bên ngoài, đợi Phí Vân Thận về rồi tự giải quyết.
Ta cầm bàn tính tính toán số ngân phiếu trong tay, định sẽ nộp số ngân lượng này sớm để có thể cứu trợ được thêm nhiều người.
Khi giao ngân lượng đến phủ Trưởng công chúa, lúc ta về nhà, Phí Vân Thận đã tan làm, ngồi trong sảnh với vẻ mặt khó chịu, muốn nói lại thôi nhìn ta.
Ta nâng ấm trà lên uống ừng ực, Phí Vân Thận đập bàn, mắt chợt đỏ lên.
“Giang Vãn Hạc, có phải nàng không còn yêu ta nữa?”
Ta: “Khụ khụ khụ khụ…”
Mất bao lâu mới bình tĩnh lại được, ta miễn cưỡng hỏi: “Câu này là ý gì?”
Phí Vân Thận chỉ về phía hậu viện: “Cái đám đó là gì?”
Ta chớp chớp mắt, phản ứng lại: “À, đều là những vị tiểu thư do các quan trong triều gửi đến, để làm thiếp cho chàng.”
Phí Vân Thận không tin nổi, ngón tay run rẩy chỉ vào ta: “Nàng muốn nạp thiếp cho ta?”
Ta vừa định giải thích, thì thấy khóe mắt chàng ánh lên vẻ ấm ức, giơ tay hất đổ sổ sách trên bàn xuống đất: “Ta đã biết trong lòng nàng đã không có ta.
“Những lời đường mật hàng ngày đều chỉ là nói ra để làm ta vui, chỉ là ta ngu dại, không nhìn thấu đường đi nước bước của nàng.
“Suy cho cùng là ta đơn phương tình nguyện, trong mắt nàng, ngay cả mấy quyển sổ sách này cũng quan trọng hơn ta nhiều!”
… Ai đến trông coi tên Tiểu Thuận Vô Lý này giúp ta với!
Hazz, ta đành phải nắm lấy bàn tay trắng trẻo của chàng, “hy sinh nhan sắc” để dỗ thôi.
12
Buổi trưa hôm sau, Trưởng công chúa đến tìm ta tán gẫu.
Nghe nói Phí Vân Thận sáng sớm đã dâng tấu lên Hoàng đế, tố cáo các quan viên gửi mỹ nhân đến Phí phủ là cố tình phá hoại hòa khí gia đình chàng, làm hại đến đạo tâm, lòng dạ hiểm ác, nói thẳng những quan viên gửi người vào phủ chàng là kẻ bất trung, bất hiếu, bất nghĩa.
Các quan viên bị dọa sợ đến toát mồ hôi, mặt mày tái mét, có kẻ tâm tính không tốt còn suýt ngất xỉu.
Nghe tin chàng trên triều đường lý luận chặt chẽ, lời nào cũng đanh thép, thật đáng khâm phục.
Thực không ngờ, đây là tiểu lang quân đêm qua còn ở trong vòng tay ta, mắt đỏ hoe khóc lóc, lo sợ ta không cần chàng nữa.
Càng không ngờ là chàng lại có thể dẫn dắt một làn sóng phong trào “nam đức” ở kinh thành.
Khi nghe nói trong trà quán tửu lầu, người ta bàn tán về những lời dạy làm hiền phu nổi tiếng của Phí lang quân hiện nay, ta suýt nữa không nhịn được mà co giật khóe miệng.
Tan việc, các quan viên rủ Phí Vân Thận đi uống rượu.
Chàng đều từ chối thẳng thừng: “Ta phải về nhà dùng cơm cùng phu nhân.”
Ngay cả khi Hoàng đế triệu chàng đi du ngoạn trên hồ, chàng cũng dám nói với Hoàng thượng rằng mình không có thời gian: “Thần phải đưa phu nhân thần đi ngắm cảnh xuân.”
May thay Hoàng đế là minh quân khoan dung, không chấp nhặt với chàng.
Các đồng liêu trêu đùa rằng chàng là kẻ mê muội nương tử.
Phí Vân Thận đáp một cách đương nhiên: “Nương tử ta sắc đẹp như tiên, đức tài song toàn, ta không mê nương tử ta thì mê ngươi chắc?”
Có lần một đồng liêu mời chàng đi uống rượu ở thanh lâu vào ngày lễ, chàng lập tức lùi lại ba thước.
“Chốn dơ bẩn đó, ta không đi, ta phải giữ gìn nam đức, ta là người đã có thê tử.”
Đồng liêu đó vẫn không từ bỏ: “Hoa khôi mới ở Thừa Hoan Lầu sắc nước hương trời đấy!”
Phí Vân Thận thậm chí không buồn liếc nhìn: “Mỹ nhân vô can trên đời nhiều như cát sông Hằng, nhưng thê tử duy nhất của ta chỉ có một.”
“Huống chi trong mắt ta, tất cả mỹ nhân trên đời cũng không thể đẹp bằng nương tử của ta.”
Chàng không khách khí nói thẳng với đồng liêu:
“Ta nhớ huynh cũng đã có gia thất.
“Huynh có thể ra ngoài làm việc là nhờ nương tử nhọc lòng quán xuyến mọi việc lớn nhỏ trong nhà.
“Nếu tỷ ấy biết huynh hành xử như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy thất vọng và chán ghét huynh sao?”
Nói đến mức khiến đồng liêu ấy xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Phí Vân Thận một mình dẫn dắt phong trào nam đức trong triều đình.
Từ đó, các gia quyến quan lại đều kính trọng ta, khen rằng ta đã vun trồng Phí Vân Thận như một cây đại thụ, giúp tất cả gia quyến quan lại đều được hưởng bóng mát.
Trong các buổi tiệc, các gia quyến quan lại vây quanh ta bày tỏ sự cảm ơn và nhờ ta chỉ dạy cách “thuần phục phu quân”.
Ta cũng đâu biết làm sao, chẳng lẽ ta lại nói rằng Phí Vân Thận là tự giác ngộ, tự rèn luyện bản thân?
Ngoài kia ai nấy đều nói Phí Vân Thận bị thê quản nghiêm ngặt, chàng lại tự hào, nắm lấy tay ta hôn một cái.
“Họ nói không sai, ta rời khỏi nương tử thì sống không nổi.”
13
Ta đã sớm gom đủ ngân lượng giao cho phủ công chúa, Trưởng công chúa không chỉ không nhận công, mà còn ca ngợi ta trên triều, Hoàng đế vì cảm động mà ban cho ta một danh hiệu, ta được vào cung tạ ơn.
Người đến nhà chúc mừng từng lượt không dứt, duy chỉ có Phí Vân Thận là vẻ mặt không vui, lén kéo tay áo ta, thấp giọng nói với vẻ chua chát.
“Ta còn tưởng danh hiệu của nương tử sẽ do ta cầu xin cho.”
Ta theo thái giám vào cung, bái tạ thánh ân.
Hoàng đế hết lời khen ngợi Phí Vân Thận, tỏ ra rất yêu mến chàng, nói rằng ngay cả nương tử chàng cũng dạy bảo rất hiểu biết đạo lý.
Phí Vân Thận lại đáp: “Những điều này đều là ý của nương tử thần, trong nhà là do nương tử quản, thần không có quyền quyết định.”
“Thần chưa từng kiếm được đồng nào, khi thi cử không có xu dính túi, là nương tử bán đồ cưới để kiếm tiền cho thần đi thi, thần có ngày hôm nay, đều là nhờ tài năng của nương tử thần, cả đời này thần sẽ dựa vào nàng, bảo vệ nàng.”
Phí Vân Thận không hề ngại ngùng, tự hào nói: “Thần sống dựa vào nương tử ta.”
Hoàng đế cười nói: “Cả nước đều biết đại học sĩ của trẫm là người yêu vợ như mạng sống, hôm nay gặp mặt, thật không lạ gì.”
Với những phần thưởng hậu hĩnh, ta bước ra khỏi cung đợi Phí Vân Thận, bên ngoài cửa sổ xe ngựa loáng thoáng một bóng áo đỏ, nghĩ rằng Phí Vân Thận đã tan làm.
Ta vén rèm lên lại nhìn thấy một gương mặt ôn hòa xa lạ, cả hai chúng ta đều sững sờ.
Trông thấy hầu kết của chàng trai khẽ động, vành tai đỏ ửng, hắn vội vàng cúi đầu, giọng nói có chút run rẩy: “Tại hạ thất lễ.”
Ta mỉm cười, bảo nha hoàn đưa cho hắn một gói điểm tâm: “Phu quân ta là Phí Vân Thận, hiện đang nhậm chức Đô Thủy Tư, mong rằng công tử hãy hỗ trợ thêm cho chàng.”
Ánh mắt hắn thoáng chút u tối, không từ chối, tiến lên nhận lấy gói điểm tâm từ tay nha hoàn, lùi lại hai bước: “Đa tạ.”
Rồi hắn chắp tay: “Phu nhân hào phóng quyên góp cho dân gặp nạn, tấm lòng cao cả, tại hạ khâm phục.”
Chưa nói hết câu, một bàn tay trắng trẻo từ bên cạnh đã đẩy hắn ra.
Phí Vân Thận nhướng mày, vẻ mặt không thiện chí, giơ tay hạ rèm xe, che khuất tầm nhìn của ta.
“Chu đại nhân, sau giờ tan làm tốt nhất nên về nhà nhanh.”
Rồi chàng chui vào xe ngựa, trừng mắt nhìn ta, ánh mắt đầy oán trách, làm ta ớn lạnh.
Bản năng sinh tồn khiến ta phản ứng nhạy bén, thường xuyên qua lại trong giới thương gia, ta không quá chú ý đến nam nữ phòng bị, thói quen xây dựng quan hệ tốt với mọi người. Có vẻ như ta lại chạm vào điểm nhạy cảm của tổ tông hay dỗi này rồi.
Ta hắng giọng, vội vàng phân rõ ranh giới: “Đây là Chu đại nhân, ta cũng mới lần đầu gặp.”
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, thùng xe hơi lắc nhẹ, Phí Vân Thận không như thường lệ ôm lấy ta, sợ ta bị xóc.
Chàng mở miệng là một câu châm chọc: “Nàng đâu phải chờ ta? Nàng chắc là đến ngắm lang quân tuấn tú chứ gì!
“Học viện Hàn Lâm có bao nhiêu tài tử trẻ tuổi, sao nàng lại để ý tên Chu Tuyền Thanh đó, thấy hắn là thám hoa đẹp trai hả?”
Ta: “Ta không phải.”
Phí Vân Thận: “Nàng dám ở ngay trước mặt ta, để mặc nam nhân khác quyến rũ nàng!”
Ta: “Ta không có.”
Ta cố gắng giải thích: “Ta chỉ muốn giúp chàng mua chuộc đồng liêu một chút, sau này họ có thể nhường nhịn giúp đỡ chàng.”
Phí Vân Thận chỉ vào hộp điểm tâm đã mở: “Nàng lại đem điểm tâm của ta cho nam nhân khác!”
Phí Vân Thận: “Ta nào cần hắn nhường nhịn giúp đỡ!”
Phí Vân Thận như con mèo xù lông: “Nàng có thấy ánh mắt tên đó, muốn làm thân với nàng đến mức sẵn sàng làm thiếp cho nàng!”
Ta xoa trán: “Chàng nghĩ nhiều rồi, người ta cũng là quan hầu cận trước mặt hoàng thượng, sao lại như chàng nghĩ được.”
Chàng cao giọng, vẻ mặt không tin: “Vậy chẳng lẽ là muốn ta rửa tay thoái vị, để hắn làm thiếp của nàng sao?”