5
Tống Thời Thanh nhìn Tiêu Chí đầy cảnh giác, như thể chỉ cần ta nhận lấy miếng mứt của Tiêu Chí, huynh ấy sẽ lập tức chặt tay ta vậy.
Ta cũng trừng mắt nhìn Tống Thời Thanh, sau đó quay người về phía Tiêu Chí, nói, “Đa tạ Tiêu Thế tử, nhưng ta không cần mứt khi uống thuốc.”
Kiếp trước, mỗi lần uống thuốc ta đều làm mình làm mẩy vì đắng, muốn ăn mứt, nên Tiêu Chí mỗi lần gặp ta đều mang theo mứt cho ta. Vì ta thích ăn, hắn còn học từ đầu bếp và tự tay làm cho ta một hộp.
Khi ấy, mỗi viên mứt đi vào miệng, ta đều cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
Nhưng kiếp này, ta không cần mứt để uống thuốc nữa. Vị đắng cũng là một phần của cuộc sống, không cần thiết phải né tránh, giống như mẹ ta thường nói, thế gian có đủ mọi vị, đó là hương vị của đời người.
Khuôn mặt Tiêu Chí thoáng chút thất vọng, hắn nắm chặt viên mứt trong tay.
Bất ngờ, ta cảm thấy chẳng còn hứng thú ở lại, liền nói muốn về nghỉ ngơi, rồi rời khỏi thư phòng.
Đi được hơn chục bước, ta nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Tiêu Chí gọi ta: “Dao Dao.”
“Tiêu Thế tử,” ta đáp một cách lãnh đạm, “Quan hệ giữa chúng ta chưa đến mức thân mật để ngươi gọi ta bằng tên tự. Gọi ta là Từ Tiểu thư thì hợp lý hơn.”
Tiêu Chí ngây người, dường như muốn giải thích điều gì đó, nhưng trước khi hắn kịp nói, Từ Dung đã từ bên kia chầm chậm bước đến.
“ Chí ca ca, huynh đến đây để bàn về chuyện đó phải không?” Từ Dung ngước lên nhìn Tiêu Chí, má nàng đỏ bừng, trông vô cùng e thẹn.
Tiêu Chí liếc nhìn ta một lần nữa rồi quay đầu về phía Từ Dung, nhẹ nhàng nói, “Phải, ta đang đợi Đại nhân từ nha môn về.”
Từ Dung cười tươi, “Huynh thật tốt, Chí ca ca.”
Ta không muốn nhìn thấy cảnh thân mật của họ, liền nhanh chóng bước đi.
Buổi tối, ta nghe tiếng cha nương cãi nhau, liền vội vàng chạy đến để can ngăn. Khi bước vào viện chính, ta thấy nương con Từ Dung đang quỳ ngoài sân.
Ta không để ý đến họ, bước thẳng vào trong nhà. Vừa vào đến nơi, ta đã nghe nương ta hét lên: “Từ Tuấn Nghĩa, ngươi đã làm ta ghê tởm một lần, giờ còn muốn làm ta ghê tởm thêm lần nữa sao?”
“Ngươi muốn nhận Từ Dung làm con gái chính thất của ta, đợi đến khi ta chết rồi hãy tính. Chỉ cần ta còn sống, đừng có mơ tưởng!”
Cha ta bị mắng đến mặt đỏ bừng, vừa thấy ta, ông ấy liền thở phào nhẹ nhõm, hiếm khi ông nhìn ta với ánh mắt cầu xin như vậy.
“Cha, đại ca và biểu ca vừa về, nói có chuyện muốn báo với cha.” Ta mỉm cười nói.
“Ồ, ồ, vậy ta sẽ đi xem ngay.” Cha ta vội vã rời đi.
Ta đỡ nương ngồi xuống, rồi nói nhỏ bên tai bà: “Mẫu thân, mẫu thân cứ tạm thời đồng ý với phị thân đi.”
“Ta nuốt không trôi cục tức này!” Nương ta tức giận nói. “Ta nuôi nấng bà ta như tỷ muội, nhưng ai ngờ bà ta lại đâm sau lưng ta một nhát như thế. Cục tức này, đến chết ta cũng nuốt không nổi.”
“Bà ta muốn con gái bà ta làm tiểu thư chính thất, kết hôn cao sang, nhưng cũng phải xem xem có đủ phúc phận hay không!”
“Mẫu thân,” ta thì thầm, “Con bảo mẫu thân tạm thời đồng ý, không phải vì nể mặt bà ta, mà là để giữ phụ thân ở lại. Sau này, mọi chuyện để con lo.”
Ta không muốn cha nương vì cặp nương con kia mà ảnh hưởng đến tình cảm phu thê.
Còn về số phận của Từ Dung, không cần chúng ta ra tay, kiếp này nàng ta từng bước đi trên con đường tìm đến cái chết.
Nương ta nghe theo lời ta, tạm thời đồng ý.
Thế là nương con Từ Dung hoạt bát hơn hẳn, Thuý di nương thậm chí còn mời thợ may đến để làm quần áo mới, toàn những màu sắc mà trước đây bà ta không dám đụng đến.
“Bà ta mà cũng xứng mặc những màu đó sao, thật đáng khinh!” Nhũ mẫu phun ra một tiếng khinh bỉ.
“Thôi nào, bà cũng đừng tức giận làm gì.” Ta kéo nhũ mẫu ngồi xuống, “Việc ta nhờ bà làm, đã xong cả rồi chứ?”
“Tiểu thư cứ yên tâm, nô tỳ làm việc không có sơ sót đâu.”
Vài ngày sau, Hầu phủ Bác Dương phu nhân nghe được chuyện Tiêu Chí qua lại với một tiểu thư nhà quan tam phẩm, liền tức giận vô cùng, sai người trói Tiêu Chí về.
Hầu phủ Bác Dương phu nhân là An Dương Quận chúa do đương kim Hoàng thượng đích thân phong, bà ấy đã sống trong nhung lụa cả đời, vô cùng cao ngạo.
Kiếp trước, bà ấy còn chẳng coi trọng ta – một tiểu thư dòng dõi chính thất, huống hồ gì Từ Dung ở kiếp này.
Kiếp trước, bà ấy đồng ý hôn sự giữa ta và Tiêu Chí chỉ vì ta đã đích thân trồng mười sáu chậu trà hoa tặng bà ấy.
Bà ấy nhận hoa, lại thêm chuyện muốn giảng hòa với Tiêu Chí, nên thuận theo lời đề nghị, đồng ý với cuộc hôn nhân.
Kiếp này, liệu Tiêu Chí có bắt Từ Dung học cách trồng trà hoa giống ta, hay là sẽ nghĩ ra cách khác?
Cổng Hầu phủ đóng kín, yên ắng. Tiêu Chí suốt bảy ngày không ra khỏi phủ, rõ ràng là đã bị cấm túc.
Từ Dung thì cuống cuồng như ngồi trên đống lửa, thường xuyên nhờ người đi dò hỏi tin tức.
Hai ngày sau, trời còn chưa sáng, Tiêu Chí đã đến tìm Từ Dung, hai người trò chuyện suốt một canh giờ, rồi Tiêu Chí mới rời đi.
“Bà chắc chắn là hắn đến để nói lời từ biệt chứ?” Ta hỏi nhũ mẫu.
“Hắn còn xin thánh chỉ, nô tì thấy hắn cầm kim bài do Hoàng thượng ban tặng.” Nhũ mẫu đáp.
“Biểu ca.” Ta gọi Tống Thời Thanh, thúc giục, “Hôm nay huynh phải lập tức khởi hành.”
Ban đầu chúng ta định sáng mai mới lên đường.
“Tiêu Chí bị muội đoán trúng rồi, hắn xin thánh chỉ, định đến huyện Giao An ở Tây Nam sao?” Tống Thời Thanh hỏi.
Ta gật đầu.
Ta không đoán sai, Tiêu Chí muốn đến Tây Nam lập công trạng, nhằm tránh mặt Hầu phủ phu nhân, rồi xin Hoàng thượng ban hôn.
Kiếp trước, tại huyện Giao An, Tây Nam, vì chuyện khai thác đá vôi mà xảy ra bạo loạn, khiến triều đình bất ngờ. Chỉ trong ba tháng, bọn phản loạn đã chiếm ba phủ mười hai châu. Tin tức hẳn đã được truyền đến kinh thành vào đêm hôm qua, khiến Hoàng thượng tức giận đến ngất đi.
Sau đó, để dẹp yên cuộc bạo loạn, triều đình phải tiêu tốn rất nhiều tiền bạc và nhân lực, mất hơn một năm rưỡi mới hoàn toàn thanh trừng được bọn phản loạn.
“Nếu Tiêu Chí được lệnh xuất chinh, thì có lẽ sẽ mất ba ngày để điểm quân xong, huynh phi ngựa nhanh thì ít nhất cũng đến trước hắn nửa tháng.” Ta nói nhỏ.
Tống Thời Thanh thu dọn hành lý, ta hỏi huynh ấy: “Nhưng nếu có người hỏi tại sao huynh lại xuất hiện ở huyện Giao Nam, huynh sẽ trả lời thế nào?”
Đáng lý ra huynh ấy phải ở kinh thành, nhưng lại xuất hiện ở nơi đó, nếu có kẻ cố tình gây khó dễ, rất dễ lấy chuyện này làm cái cớ để hãm hại huynh ấy.
“Ồ, tổ mẫu của dì ngoại của cố tổ mẫu của ta sống ở Giao An, muội có vấn đề gì không?” Tống Thời Thanh thản nhiên nói.
Ta bật cười lớn, giơ ngón tay cái lên trước mặt huynh ấy.
Thăm người thân, gặp bạo loạn, rồi ra tay dẹp loạn, mọi thứ hợp lý.
Ba ngày sau, Tiêu Chí điểm quân xuất chinh.
Ta sống khá thoải mái, mỗi ngày luyện quyền, cơ thể ngày càng khỏe mạnh, còn Từ Dung thì ngày càng gầy gò, khóe miệng lúc nào cũng nổi mụn nước. Ngày cha ta thăng chức, gia đình mở tiệc, nàng ta đánh ba lớp phấn mà vẫn không che hết được.
Trước Tết Nguyên đán, liên tục có tin chiến thắng từ Tây Nam truyền về. Sau Tết, cuộc bạo loạn ở Tây Nam đã được dẹp yên.
Bảng thành tích gửi về kinh thành, tên Tống Thời Thanh xếp trên Tiêu Chí.
Tháng Ba, Tống Thời Thanh và Tiêu Chí cùng trở về kinh. Hoàng thượng tiếp kiến họ tại điện Kim Loan, khen họ là tài tuấn trẻ tuổi, là rường cột của nước nhà.
Khi Hoàng thượng hỏi họ muốn thưởng gì, Tiêu Chí vội đáp: “Thần muốn xin Hoàng thượng ban hôn.”
“Thần cũng vậy!” Tống Thời Thanh lớn tiếng nói theo.
Hoàng thượng cười ha hả, quay sang nói chuyện với thái giám bên cạnh: “Tuổi trẻ mà không cuồng si thì không phải tuổi trẻ.”
“Nói đi, là tiểu thư nhà nào có phúc đến vậy, lại chiếm được trái tim của hai vị ái khanh.”
Nhưng Tiêu Chí không lập tức trả lời, mà quay sang hỏi Tống Thời Thanh: “Ngươi cũng muốn xin ban hôn?”
Tống Thời Thanh cười, nhưng không thật lòng: “Đương nhiên rồi!”
Tiêu Chí lại hỏi: “Ngươi muốn xin Hoàng thượng ban hôn cho ngươi và Dao Dao?”
“Tất nhiên rồi!”
“Tống Thời Thanh!” Tiêu Chí giận dữ, “Ngươi dám!”
6
Gia nhân trong nhà đến báo với ta rằng Tống Thời Thanh và Tiêu Chí đang đánh nhau ở ngoài cổng.
“Làm sao mà đánh nhau được nhỉ?” Phản ứng đầu tiên của ta là chắc chắn Tống Thời Thanh đã khơi mào, vì mặc dù ta rất thất vọng với Tiêu Chí, tính tình hắn vẫn điềm tĩnh hơn Tống Thời Thanh nhiều.
Khi ta ra đến cổng, Từ Dung cũng vừa đến.
Tống Thời Thanh và Tiêu Chí đang kịch liệt giao đấu, xung quanh tụ tập rất nhiều người xem. Cả hai người đều là cao thủ võ nghệ, những chiêu thức ra tay đều quyết đoán không lưu tình, nên màn đấu này vô cùng kịch tính, thỉnh thoảng còn có người reo hò cổ vũ.
Đầu ta lập tức như muốn nổ tung, ta hét lên, “Dừng lại ngay!”
Từ Dung cũng vội vàng hô theo, “Chí ca ca, biểu ca, hai người đừng đánh nữa, dừng lại đi!”
Tống Thời Thanh vừa nhìn thấy ta, liền thu lại thanh đao và tiến về phía ta, “Dao Dao, có kẻ đáng bị đánh, muội đừng lo.”
“Huynh có bị thương không?” Ta vừa nói được nửa câu, bỗng thấy Tiêu Chí, vốn định thu kiếm lại, đột nhiên đâm về phía Tống Thời Thanh. Ta hoảng hốt hét lên, “Cẩn thận!”
Phản xạ của Tống Thời Thanh cực kỳ nhanh nhạy, ngay khoảnh khắc xoay người, đao của huynh ấy đã vung ra, đao kiếm chạm nhau, cả hai người đều bị thương.
“Huynh sao rồi?” Ta đỡ lấy Tống Thời Thanh, sau đó hét lên với Tiêu Chí, “Ngươi điên rồi sao? Huynh ấy đã thu đao lại rồi, ngươi không thấy à?”
Tiêu Chí không để ý đến vết thương trên vai, bước nhanh tới, túm lấy tay ta đang đỡ Tống Thời Thanh, chất vấn,
“Dao Dao, nàng dám bảo vệ hắn sao? Nàng có biết hắn vừa làm gì không?”
Không đợi ta trả lời, hắn lại tức giận nói, “Hắn dám cầu thánh chỉ ban hôn cho nàng và hắn, nàng nói xem, hắn có đáng chết không?”
“Ngươi mới là kẻ đáng chết.” Tống Thời Thanh nhấc đao lên, nhưng ta lập tức cản lại, rồi quay sang chất vấn Tiêu Chí, “Chuyện của ta liên quan gì đến ngươi?”
Tiêu Chí kinh ngạc nhìn ta.
“Chí ca ca!” Từ Dung mặt mày tái nhợt tiến đến, giọng run rẩy gọi, “Chí ca ca, huynh có bị thương không?”
Tiêu Chí khựng lại, như thể vừa tỉnh khỏi một giấc mơ, quay sang nhìn Từ Dung. Hắn dường như mới nhớ ra rằng, kiếp này hắn đã từ bỏ ta và chọn Từ Dung.
Môi Tiêu Chí khẽ nhúc nhích, nhưng không thốt ra lời nào.
“Nếu biểu ca ta có mệnh hệ gì, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Ta cảnh cáo Tiêu Chí, sau đó đỡ Tống Thời Thanh về phủ.
Thanh kiếm trong tay Tiêu Chí rơi xuống đất, phát ra một tiếng “keng” vang dội.
Trong phòng, ta bôi thuốc cho Tống Thời Thanh. May mà anh ta chỉ bị xước một chút da. Ta hỏi, “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao các ngươi lại đánh nhau?”
Ở Tây Nam mấy tháng trời họ không đánh nhau, thế mà ngay khi trở về kinh thành nhận thưởng, họ lại động tay động chân.
“Hắn điên rồi.” Tống Thời Thanh nói, “Hắn cầu thánh chỉ ban hôn, ta cũng nói ta muốn xin thánh chỉ, rồi hắn hỏi ta có phải muốn cưới muội không, ta nói đúng, thế là hắn nổi điên.”
“Hoàng thượng vừa nhìn thấy tình hình này, liền đoán rằng chúng ta có lẽ cầu xin cùng một hôn sự, nên đã vội vàng ban thưởng và bảo chúng ta về nhà.”
Ta tức giận đến choáng váng.
“Hắn xin thánh chỉ ban hôn thì cứ để hắn xin, huynh nhảy vào làm gì!”
Tống Thời Thanh cười đầy ẩn ý, “Hắn cố lập công chỉ để xin thánh chỉ cưới Từ Dung, đúng không? Một kẻ lật lọng như hắn, ta làm sao để hắn được toại nguyện?”
“Muội nên mừng vì muội không thành thân với hắn… Người như hắn không xứng để muội thích.”
“Ta thích hắn khi nào?” Ta vừa tức vừa buồn cười.
Huynh ấy vỗ vai ta, “Không thích là tốt rồi. Còn về hôn sự của chúng ta, tất nhiên ta phải hỏi ý kiến muội trước, mà chúng ta cũng chẳng cần thánh chỉ, mọi chuyện đến đâu hay đến đó thôi.”
“Huynh với ta cái gì mà hôn sự, huynh có tỉnh táo không đấy?” Ta nổi giận, nhưng huynh ấy lại nói sang chuyện khác.
Ta nói, “Ta lo cho tương lai của huynh, khó khăn lắm mới được thăng chức tham tướng, nếu huynh mất chức thì làm sao?”
Kiếp trước, huynh ấy ở dưới trướng cữu cữu ta, vì tính khí nóng nảy, không chịu được chuyện bất bình mà thường xuyên đánh nhau với người khác, đến lúc ta chết vẫn chưa được thăng chức.
Rõ ràng huynh ấy là người có tài, nhưng lại bị tính tình xấu của mình hại.
Tống Thời Thanh cười ngượng ngùng, lẩm bẩm, “Hắn mà chọc ta nữa, ta vẫn sẽ dạy cho hắn một bài học.”
“Huynh! Thôi bỏ đi, mau quay về quân doanh đi, cố gắng lập công, phấn đấu trở thành tổng binh trẻ nhất của Đại Chu.” Ta nói.
“Muội muốn ta làm tổng binh?” Mắt huynh ấy sáng rực lên.
“Chuyện huynh có muốn hay không thì tự huynh phải quyết định. Hơn nữa, cha ta đã vào nội các, đại ca cũng được thăng chức, cữu là phó tổng binh, huynh là tham tướng, giờ nhà ta văn võ song toàn.”
Hiện giờ, Từ gia chúng ta không còn là gia đình của một quan tam phẩm tầm thường nữa.
“Nếu huynh còn thăng chức, thì gia tộc chúng ta sẽ vươn đến đỉnh cao, trở thành gia tộc lớn trong triều đình.”
Tống Thời Thanh ngẩn ngơ nhìn ta một lúc lâu, rồi gật đầu, “Được, đợi ta đưa muội lên đỉnh vinh quang.”
“Ta đang nói chuyện nghiêm túc, huynh cũng nghiêm túc một chút đi.”
“Ta rất nghiêm túc mà!” Huynh ấy trả lời một cách hờ hững.
Tống Thời Thanh khi mới bảy tuổi đã là kẻ ăn xin ở Tây Bắc, cho đến khi gặp cữu cữu ta và được nhận làm con nuôi.
Khi huynh ấy nói rằng mình đã mất trí nhớ, huynh ấy không còn nhớ gì về những việc trước khi bảy tuổi. Cữu cữu ta thấy huynh ấy thông minh và ngoan ngoãn nên đặt cho huynh ấy cái tên này, và nuôi nấng huynh ấy như con ruột.
Tuy nhiên, sau này mới biết, sự ngoan ngoãn đó chỉ là giả vờ. Gây chuyện phiền phức mới là bản chất thật của huynh ấy.
“Ta có thứ này muốn tặng muội,” huynh ấy lục lọi trong bọc rồi ném cho ta một miếng kim bài, “Tiểu gia ban thưởng cho muội.”
Đây là kim bài tham tướng, Hoàng thượng đặc biệt đặt làm riêng cho huynh ấy, không ai khác có được.
“Ta không cần, thứ này quá quý giá, huynh giữ lại đi.”
“Nếu không có muội, ta làm sao có thể thăng chức đến tham tướng, miếng kim bài này đáng lẽ phải có một nửa là của muội.” Tống Thời Thanh nhấc bọc hành lý, vẫy tay với ta, “Tiểu gia đi đây, đừng nhớ ta quá nhé.”
Ta đuổi theo, “Đừng có đánh nhau gây chuyện nữa đấy!”
Tống Thời Thanh đáp lại, “muội chẳng hiểu gì về ta cả, ta chưa bao giờ gây chuyện, chỉ là có kẻ xứng đáng bị đánh mà thôi!”
Tống Thời Thanh nghịch ngợm làm ta bớt giận, nhưng Tiêu Chí lại khiến ta cảm thấy ghê tởm. Hắn nghĩ gì chứ, đã ăn trong bát còn muốn giữ cả nồi à? Hắn đúng là mơ đẹp thật.
Khi trở về nhà, ta nghe nói Từ Dung đã ngã bệnh, Thuý di nương cầu xin nương ta mời đại phu, nhưng nương ta không đồng ý. Tuy nhiên, ta đã giúp họ.
Khi đại phu vào phủ, phía sau ông ta có một tiểu đồng cúi đầu khiêm tốn theo sau. Tiểu đồng đó chính là Tiêu Chí.
Ta đứng dưới mái hiên, tận mắt thấy Tiêu Chí bước vào phòng Từ Dung.
Gần đến giờ Hợi, Tiêu Chí vẫn chưa ra ngoài, ta liền sai người báo cho cha ta. Cha ta nghe xong tức đến mức suýt ngất, liền dẫn người đến thẳng viện của Từ Dung.
Nương ta lạnh lùng châm biếm, “Đây chính là cô con gái ngây thơ vô tội mà ông luôn cảm thấy áy náy đấy ư?”
Cha ta tát Từ Dung một cái, lập tức cho người đến mời Hầu tước Bác Dương đến.
“Hầu gia, nếu không phải ngày mai ngài sai người đến dạm hỏi, ta sẽ không màng danh dự, đến gặp Hoàng thượng đòi công lý!”
Sắc mặt Hầu tước Bác Dương vô cùng khó coi, “Các con không hiểu chuyện, nhưng chúng ta là bậc trưởng bối, hiểu lễ nghĩa và tuân thủ quy tắc. Ngài yên tâm, sáng mai ta sẽ sai người đến dạm hỏi.”
Giờ thì, dù Hầu tước Bác Dương phu nhân có không ưa Từ Dung, cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.
Ngày hôm sau, hai gia đình nhanh chóng ấn định ngày thành hôn vào mồng 9 tháng 9.
Nhũ mẫu nghe thấy liền nhổ một bãi nước bọt, “Nương con hai người đó thật vô liêm sỉ, sinh ra đã biết cách leo lên giường nam nhân. Nghĩ rằng như thế là có thể gả vào nhà cao sang, sống cuộc sống sung túc ư? Ta khinh.”
“ Hầu tước Bác Dương phu nhân vừa đanh đá vừa ngang ngược, để xem nàng ta có sống yên ổn gì không.”
Nhũ mẫu hiểu rất rõ chốn nội phủ, kiểu người như Từ Dung mà gả vào đó chắc chắn sẽ bị Hầu tước Bác Dương phu nhân hành hạ đến chết.
Từ Dung và Thuý di nương bắt đầu chuẩn bị cho lễ thành hôn.
Nương ta hoàn toàn không quan tâm, chỉ cấp tiền bạc, để mặc họ muốn làm gì thì làm.
Vốn dĩ theo tính tình cha ta, nếu Từ Dung không làm chuyện ngu ngốc này, ông ấy vẫn sẽ quan tâm đến hôn sự của nàng ta. Như nương ta đã nói, dù ông ấy căm ghét Thuý di nương, nhưng luôn nghĩ rằng Từ Dung vô tội, vẫn dành cho nàng ta chút tình thương.
Nhưng giờ xảy ra chuyện này, cha ta còn ghét họ hơn cả nương ta. Ông ấy không những không quan tâm, mà còn hận không thể giết chết cả nương con họ.
Không khí trong nhà trở nên lạnh lẽo, ngay cả Từ Dung cũng không còn mấy vui vẻ. Mấy ngày sau, ta gặp lại nàng ta, nàng ta đã gầy đi trông thấy, sắc mặt tái nhợt.
Dù vậy, khi thấy ta, nàng ta vẫn cố gắng gượng, cười tươi chào ta, nói về chuyện của nàng ta và Tiêu Chí, miệng không ngớt gọi “Chí ca ca”.
“Suỵt,” ta ngắt lời nàng ta, nói khẽ, “Gọi thêm một lần nữa, cả kinh thành sẽ biết hai người thân thiết thế nào đấy.”
Sắc mặt Từ Dung lập tức tái nhợt, ta liếc nhìn nàng một cái rồi phẩy tay áo bỏ đi.
“Ngươi đắc ý gì chứ!” Từ Dung tức tối đuổi theo ta, vừa đi vừa nói đầy oán hận, “Ngưoi sinh ra đã được bao bọc, từ nhỏ mọi người đều vây quanh nàng. Còn ta chẳng có gì, nếu ta không tự mình tranh giành, trong nhà này còn ai quan tâm đến ta?”
Ta quay đầu nhìn nàng ta, cười lạnh lùng, “Tự tranh giành à? Vậy chúc mừng ngươi, nhờ sự tranh giành của ngươi mà giờ đây số phận của ngươi không còn nằm trong tay ngươi nữa.”